Chương 23 : Cháo Sen Tình Yêu
"Hy, khó chịu quá... "
Tần Ý Hiên mềm mại câu môi làm nũng. Gương mặt vốn thuờng ngày trắng nõn mát mẻ giờ phút này đã đỏ ửng hây hây làm người ta liên tưởng đến những chiếc bánh ngon miệng dụ hoặc.
Cung Dạ Hy cười, bàn tay vuốt mái tóc mềm mượt, "Ngoan, ngươi sốt rồi, nằm yên đi"
Tần Ý Hiên vốn sức khỏe kém bởi sinh non. Hắn rất hay ốm trong những ngày thời tiết thất thường. Trước kia mặc dù có ốm đau mệt mỏi đến mức nào Tần Ý Hiên cũng không kêu một lời, không ai quan tâm hắn vậy hắn việc gì phải lo cho bản thân mình?
Nhưng bây giờ khác rồi. Hy đã về, hắn có đủ lí do để quan tâm đến sức khỏe của mình, đủ lí do để bệnh tật rồi làm nũng cầu nàng yêu thuơng chăm sóc.
Mắt thấy Cung Dạ Hy chuẩn bị rời đi, Tần Ý Hiên vội bắt lấy cánh tay nàng:
"Hy, đi đâu vậy? Hy đừng đi được không?"
Giọng của hắn mềm mại, hắn như một con thú hoang nhỏ yếu đuối nhu nhược bị con người vứt bỏ, rồi tìm được người đã cưu mang mình, tình nguyện cắt bỏ đi móng vuốt sắc bén để lộ ra vùng bụng mềm mại cho người khác sờ nắn.
Chính vì điều đó khiến trái tim Cung Dạ Hy mềm nhũn như ăn phải một viên kẹo đường:
"Ngủ một lát đi, ta sẽ đi nấu ăn cho ngươi"
Đợi một lúc khi Tần Ý Hiên đã rúc vào chăn ấm ngủ ngon lành thì Cung Dạ Hy mới rời đi.
.
Cung Kiều Mị nhìn Cung Dạ Hy đang loay hoay trong bếp nấu ăn, hắn lại không biết, thì ra nấu ăn cũng có thể làm con người ta đẹp đến như vậy.
Nàng nấu cháo sen cho Tần Ý Hiên. Người như nàng lại giỏi nấu ăn...
Nực cười, nhưng hắn lại tin vào điều đó.
"Tỷ tủ nấu ăn sao? Lần đầu tiên mới nghe thấy đấy"
Cung Kiều Mị dở giọng giễu cợt, nở nụ cười lưu manh. Ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào gương mặt tuấn tú của hắn làm nổi bật lên dung nhan xuất sắc đến mọi góc cạnh, xinh đẹp sắc xảo khiến người ta mê luyến.
Cung Dạ Hy liếc mắt, "Muốn ăn?"
Cung Kiều Mị khẽ gật đầu, "Được"
Vị cháo sen nhàn nhạt ấm áp trôi vào miệng hắn. Cung Kiều Mị có cảm giác hắn đang được nếm một món được làm bằng tất cả tình yêu mà nàng dành cho Tần Ý Hiên.
"Ngon lắm đó, tỷ tỷ"
"Vậy tốt rồi"
Chờ Cung Dạ Hy đi rồi, Cung Kiều Mị mới nhìn theo bóng dáng nàng.
Bao nhiêu năm, hắn chỉ có thể nhìn từ đằng sau nàng như vậy?
Cung Kiều Mị cười nhạt, hắn cũng không nhớ nữa rồi.
Hương vị cháo sen quen thuộc, viễn cảnh một ngàn năm trước lại đổ về.
Cung Dạ Hy xinh đẹp bị che giấu bởi lớp phấn dày cộm trên gương mặt, lo lắng hỏi hắn có sao không?
Cung Kiều Mị toàn thân đầy máu nằm dưới đất, lúc hắn nguy hiểm nhất, tưởng chừng như sắp chết, hắn chọn nơi ở của nàng.
Cung Dạ Hy sẽ thật ôn nhu mà băng bó vết thuơng cho hắn, sau đó sẽ nấu cháo, chăm sóc hắn cả đêm.
Nhìn Thuợng Đằng, Cung Kiều Mị chỉ muốn đấm vào bản mặt Thuợng Đằng một cái rồi hét, "Ngươi đã làm gì với nàng vậy hả?"
Xong cuối cùng, vì nàng quá yêu Thuợng Đằng, Cung Kiều Mị lựa chọn rời đi.
Hắn nắm giữ một nửa mạch máu kinh tế đất nước, nhưng lại không nắm được một phần của trái tim nàng.
Tròng mắt đen lộ ra bi thuơng, cuối cùng ăn xong, Cung Kiều Mị rời đi. Không ai nhìn thấy, chỗ hắn vừa ngồi, có một giọt nước mắt rơi xuống.
Bi ai thống khổ, ta thay nàng một đời gánh chịu. Có bao giờ nàng nghĩ đến ta?
Hay chỉ như cầu vồng biến mất sau nắng? Tuyết biến mất sau đông?
Cung Dạ Hy, nàng nhìn ta đi, yêu ta một lần đi....
Nàng luôn miệng nói không có người trên đời này yêu nàng.
Vậy nàng có bao giờ nhìn ta, yêu ta để xem ta yêu nàng thế nào không?
Ta yêu nàng, nhưng nàng không bao giờ biết.
Cung Kiều Mị nhìn ra ngoài vườn. Hoa linh sắc đỏ thắm đã nở rộ, kiều diễm, lung linh.
Hoa nở rồi lại tàn, lập đi lập lại như nhân sinh. Đời người liệu còn bao lâu? Cũng chỉ là sớm nở tối tàn, mơ mộng rồi biến mất.
Lời yêu còn chưa nói ra, chết rồi ai thấu?
Cung Kiều Mị cụp mắt, trở lại dáng vẻ lạnh nhạt như thường.
Quả nhiên không sai, tình yêu là thứ cảm xúc ngu suẩn nhất mà hắn không muốn mắc phải.
Mắc phải rồi là không biết cách gỡ ra, khiến đau một đời. Ai thấu?
Chẳng có ai cả.
Cung Kiều Mị cười nhạt, bước đi.
Nàng sống lại, mạnh mẽ hơn rồi. Cũng tốt!
Ít nhất, hắn sẽ không phải lo lắng cho nàng, xem nàng còn yêu Thuợng Đằng không nữa!
.
"Tiểu Hiên, dậy nào"
Cung Dạ Hy sờ trán Tần Ý Hiên, thấy hắn vẫn hơi sốt. Nàng cau mày, lay người hắn dậy.
"Ưm" Tần Ý Hiên nhăn mặt, nhưng mũi thính lập tức ngửi được mùi thơm mắt của cháo sen, "A, là cháo, Hy nấu sao?"
"Đúng vậy"
"Vậy ăn luôn được không?"
Cung Dạ Hy ôn nhu cười, "Được"
Tác giả: Lạy ông đi qua bà đi lại, hãy bấm vào dấu sao dùm con!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro