#13 Khuyết số, vô duyên
Một bó hồng gửi em cùng lời ngỏ
Hai năm yêu, mong em tỏ lòng tôi
Ba mẹ chị cũng đã cho cưới rồi
Bốn người, ba mẹ, hai ta, một nhà
Năm ngón đan xỏ , "mình cưới nhau nha?"
Sáu từ, em thỏ thẻ tai tôi
Em đồng ý làm vợ của chị rồi
Bảy mươi năm, nguyện bên nhau sớm tối
Tám từ, em bối rối thầm thì
Chín, chín năm kể từ ngày em đi
Mộ đã xanh khói trắng sắt cũng gỉ
Mà hồn tôi điên, nước mắt còn hoen mi
Tôi nhìn cha nhìn mẹ nhìn bài vị
Không có mười, vì tình đã chia li
Người ta đồn nhà chúng mình ầm ĩ
"Chỉ còn cha mẹ và một gã mất trí
Không còn cười, khóc đến độ ngu si"
Em về đi, mắng họ, rồi hai ta đếm đến mười
-TrangH-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro