Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sống vì em



Dương ngồi bất động, ánh mắt đăm chiêu nhìn tờ di ngôn của Kiều. Những chữ viết ấy dường như lặp đi lặp lại trong đầu anh, như những tiếng vọng từ một nơi xa lắc, nơi không có sự trở lại. Anh không thể ngừng nghĩ về từng câu, từng lời Kiều đã để lại, dù chỉ là một chút xíu giải thích. Nhưng không đủ. Kiều đã đi xa, và anh không thể giữ cậu lại, không thể chữa lành những vết thương mà cậu đã phải chịu đựng trong suốt cuộc đời.

Dương cảm thấy tim mình như bị xé nát. Cảm giác đau đớn cứ dai dẳng, từng cơn từng cơn như sóng vỗ vào bờ, không ngừng đập vào anh, không cho anh một giây nghỉ ngơi. Anh đã nghĩ mình sẽ không thể sống tiếp, không thể vượt qua nổi nỗi mất mát này. Nhưng rồi, trong khoảnh khắc ấy, một câu nói trong di ngôn của Kiều lại vang lên trong đầu anh, như một ánh sáng yếu ớt, một lời nhắc nhở cuối cùng:

"Sống tiếp, sống nốt phần còn lại của em."

Kiều đã dặn anh như vậy, dù chỉ là một lời xin lỗi, một lời yêu thương sau cùng. Cậu không muốn Dương dừng lại vì mình, không muốn anh chìm trong đau đớn mà bỏ qua tất cả những gì phía trước. Nhưng làm sao Dương có thể buông tay được khi mọi ký ức của Kiều vẫn còn vẹn nguyên trong trái tim anh? Làm sao anh có thể tiếp tục khi không còn Kiều bên cạnh?

Dương không trả lời, nhưng trong lòng, một cảm giác lạ lẫm dâng lên. Anh biết rằng Kiều đã đi rồi, nhưng lời dặn dò ấy lại như một sợi dây vô hình kéo anh ra khỏi vực thẳm. Kiều yêu anh, và cậu không muốn anh phải chịu đau đớn thêm nữa. Kiều muốn anh sống tiếp.

Dù sao đi nữa, dù đau đớn đến đâu, dù không thể chấp nhận được sự thật này, Dương biết rằng anh phải làm điều đó. Kiều đã để lại một phần của cậu trong anh, một phần không thể tách rời. Và nếu đó là điều Kiều muốn, nếu đó là lời cuối cùng cậu để lại, Dương sẽ cố gắng sống tiếp.

Anh đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những tia nắng yếu ớt cuối cùng của buổi chiều chạm vào mặt đất. Dù không thể nhìn thấy Kiều nữa, nhưng anh vẫn cảm nhận được sự hiện diện của cậu ở đâu đó trong không gian này. Kiều vẫn luôn ở bên anh, dù không thể thấy, nhưng anh biết, trong trái tim này, Kiều sẽ mãi là một phần không thể thay thế.

Và Dương sẽ sống tiếp. Sống nốt phần đời còn lại của Kiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro