Nỗi lo lắng...khó xử
Sau sự kiện gây xôn xao với Quang Duy trên sóng truyền hình, Dương và Kiều bắt đầu cảm thấy một sự căng thẳng lạ lùng. Mọi thứ không còn đơn giản như trước nữa. Dù họ vẫn duy trì mối quan hệ đồng nghiệp và luôn cố gắng giữ im lặng, những ánh mắt và cử chỉ thân mật không thể che giấu được cảm xúc thực sự đang dần nhen nhóm giữa hai người.
Mỗi lần gặp nhau, một luồng năng lượng không thể tả lại khiến cả hai cảm thấy bất an. Những lần họ vô tình chạm tay nhau, những cái nhìn ngắn ngủi đầy ẩn ý, và cả những lần cùng nhau chia sẻ những câu chuyện giản đơn nhưng đầy sâu sắc. Cảm giác ấy dần trở nên rõ ràng hơn, và dù họ không muốn thừa nhận, nhưng mỗi lần ở cạnh nhau lại như một lời nhắc nhở về thứ tình cảm không thể tắt.
Một buổi sáng sau khi tham gia một sự kiện, Dương và Kiều đi bộ ra ngoài để hít thở không khí trong lành. Họ không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ đi bên nhau, bước đi với những suy nghĩ riêng. Đột nhiên, Kiều lên tiếng, giọng trầm lắng.
" Dương Dương, anh không thấy mệt sao? Mọi người cứ suốt ngày nhắc đến chúng ta, em không biết nên làm gì với chuyện này."
Dương dừng lại, nhìn Kiều với ánh mắt hơi ngạc nhiên. "Chúng ta là người nổi tiếng, Kiều. Mọi chuyện cũng sẽ thế thôi. Tập làm quen với việc mọi người đồn đoán về mình nào."
Kiều hơi quay đầu nhìn Dương , đôi mắt cậu ánh lên sự lưỡng lự. "Nhưng không phải lúc nào cũng dễ dàng. Em cảm thấy như chúng ta đang bị mắc kẹt trong một cái vòng lẩn quẩn."
Dương im lặng một lúc lâu, rồi khẽ thở dài. "Anh hiểu cảm giác đó. Nhưng chúng ta không thể làm gì khác. Chỉ có thể để thời gian quyết định."
Từ đó, mọi thứ giữa họ bắt đầu thay đổi. Mối quan hệ dần dần trở nên phức tạp hơn khi fan bắt đầu chú ý hơn đến mỗi hành động của họ. Những bức ảnh chụp được, những khoảnh khắc ngắn ngủi trong hậu trường, tất cả đều bị mang ra mổ xẻ và suy luận. Một lần nữa, những bình luận, những câu hỏi từ người hâm mộ lại trở thành chủ đề nóng trên các diễn đàn và mạng xã hội.
Một buổi tối, sau khi kết thúc một buổi ghi hình vất vả, khi nhóm đang cùng nhau đi ăn tối, một bình luận của fan lại khiến mọi thứ trở nên căng thẳng. Một vài acc mạng để lại bình luận trên tiktok của Dương với kiểu trêu đùa: "Này, nếu Dương là người yêu của Kiều, thì tôi sẽ thật sự ghen tị đấy. Kiều mà yêu ai thì chắc phải là một người rất đặc biệt.", " Dương không thuộc về tôi thì xin hãy thuộc về Kiều... "và ngược lại" Kiều không thuộc về tôi thì xin hãy để cho Dương",..v..v
Dương nhìn vào các bình luận , nhưng không nói gì. Cậu chỉ cảm thấy khó xử khi bị nhắc đến chuyện tình cảm trước mặt mọi người. Kiều thì lại không tỏ ra quá bất ngờ, chỉ khẽ nhướng mày rồi cười nhẹ, đáp lại một cách lạnh lùng: "Chúng tôi chỉ là đồng nghiệp thôi."😌
Nhưng những lời này không thể ngăn được những suy nghĩ đang dần hình thành trong lòng họ. Cả Dương và Kiều đều nhận thấy rằng, mặc dù họ cố gắng giữ một khoảng cách, nhưng giữa họ vẫn tồn tại một sợi dây vô hình mà không ai có thể giải thích. Đó là cảm giác ngọt ngào, là một thứ tình cảm chưa thành lời nhưng lại mạnh mẽ đến mức không thể bỏ qua.
Một tối, khi mọi người ra về, Dương và Kiều tình cờ đứng lại cùng nhau trong phòng chờ. Dương nhìn Kiều với ánh mắt lạ lùng, như muốn nói điều gì nhưng lại ngập ngừng. Kiều, cảm nhận được sự lo lắng trong ánh mắt của Dương, quay sang nhìn anh, giọng khẽ.
"Anh đang nghĩ gì vậy?"
Dương không trả lời ngay, mà chỉ đứng im lặng một lúc. Anh cảm thấy trong lòng mình có một sự xung đột lớn. Liệu có nên nói ra những điều mà anh đang giấu kín bấy lâu nay? Liệu có phải, giữa họ thật sự có một thứ gì đó đặc biệt, một thứ cảm xúc không thể che giấu được?
Cuối cùng, Dương thở dài, nhìn vào mắt Kiều: "Em có bao giờ cảm thấy... chúng ta không thể mãi giữ im lặng về chuyện này không?"
Kiều im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng gật đầu. "Em không biết. Nhưng em cũng không muốn làm mọi chuyện phức tạp hơn nữa."
Dương hiểu, và cũng không ép buộc. Thật ra, dù có bao nhiêu lời nói, bao nhiêu suy nghĩ, cả hai đều không thể chối bỏ sự kết nối kỳ lạ giữa họ. Những cảm xúc không tên dần dần trở thành một phần trong cuộc sống của cả hai, dù họ vẫn chưa sẵn sàng đối mặt với chúng.
Khi họ ra ngoài, trời đã bắt đầu tối. Dương nhìn Kiều với ánh mắt đầy cảm xúc, nhưng lại không nói gì thêm. Cả hai chỉ lặng lẽ bước đi dưới ánh đèn phố, không nói lời nào, nhưng trong lòng mỗi người đều có những cảm xúc không thể tả.
Một điều chắc chắn rằng, dù họ có giấu diếm hay không thừa nhận, những rung động ấy vẫn mãi tồn tại, một cách âm thầm và kiên định.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro