Khong the cuu van ...
Kiều luôn là người nhạy cảm, cậu không giống như những người khác có thể đón nhận khó khăn với nụ cười hay sự mạnh mẽ. Mỗi cú sốc đều khiến trái tim cậu thêm một lần vỡ vụn, mỗi lời chỉ trích lại như một nhát dao cắt vào tâm can. Và khi biến cố xảy ra, Kiều không thể đối diện với nó. Cậu lựa chọn im lặng, thu mình lại, như một con rùa giấu mình vào trong vỏ khi cảm thấy nguy hiểm.
Dần dần, Kiều bắt đầu tự dằn vặt bản thân. Cậu tự hỏi sao lại không nghĩ đến mọi chuyện kỹ càng hơn trước khi quyết định yêu Dương. Tại sao lại để trái tim mình dẫn lối mà quên mất những cái nhìn sắc bén của thế giới bên ngoài? Cậu có thật sự sẵn sàng để chịu đựng những gì sẽ đến? Liệu Dương có xứng đáng với tất cả những hy sinh mà Kiều đã dành cho anh không?
Mỗi đêm, Kiều trằn trọc, đôi mắt mệt mỏi nhìn chằm chằm vào trần nhà, không có giấc ngủ, chỉ có những suy nghĩ hỗn loạn không ngừng dội về. Cậu dần dần thu mình vào căn nhà, từ chối mọi lịch trình, không gặp ai, không trả lời điện thoại, không tiếp xúc với bất kỳ ai. Căn nhà trở thành nơi duy nhất cậu cảm thấy an toàn, dù chỉ là trong im lặng. Nhưng sự an toàn ấy chỉ là ảo tưởng. Mỗi góc nhà đều đầy rẫy cảm xúc tiêu cực, những ký ức về Dương, về những lời nói dịu dàng, về những lần họ cùng nhau hạnh phúc, giờ đây lại khiến Kiều cảm thấy ngột ngạt, như thể tất cả đã trở thành sai lầm.
Dương không thể chịu nổi sự im lặng từ Kiều. Anh gọi điện, nhắn tin, nhưng tất cả chỉ như một tiếng vang trong không gian. Kiều không trả lời. Anh biết cậu đang giận, nhưng lại không biết phải làm sao để giúp cậu thoát ra khỏi vũng lầy cảm xúc ấy. Dương đau đớn nhận ra, dù anh có ở bên, dù anh có làm gì đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi được cảm giác tổn thương trong Kiều.
Cuối cùng, Dương không thể chờ đợi thêm nữa. Anh quyết định gặp Kiều, muốn nói với cậu rằng họ sẽ ổn, rằng dù mọi chuyện có khó khăn thế nào, anh sẽ lo tất cả. Anh đã sẵn sàng đánh đổi cả sự nghiệp, đánh đổi tất cả để có được Kiều bên cạnh. Nhưng Kiều đâu còn muốn nghe những lời ấy.
Khi Dương đứng trước cửa nhà Kiều, anh cảm thấy sự căng thẳng trong không khí. Anh gõ cửa vài lần, gọi tên Kiều, nhưng không có ai trả lời. Anh chỉ có thể đứng đó, lo lắng, từng phút trôi qua như hàng giờ đồng hồ. Dù sao, anh vẫn không thể bỏ cuộc.
Một lúc sau, cửa mở. Kiều đứng đó, ánh mắt không nhìn vào Dương, chỉ cúi đầu, như một lời xin lỗi mà cậu không thể thốt ra.
"Kiều..." Dương bắt đầu, nhưng không biết phải nói gì nữa. Anh đưa tay lên, muốn chạm vào cậu, nhưng lại sợ sẽ bị đẩy ra, sợ rằng mình sẽ làm tổn thương thêm lần nữa.
"Anh không cần phải lo cho em," Kiều nói, giọng nhỏ nhưng đầy quyết đoán. "Tất cả là lỗi của em, anh không cần phải chịu trách nhiệm."
"Không, Kiều, đừng nói vậy. Em không phải lỗi," Dương vội vàng phản đối, nhưng rồi anh im lặng, cảm giác nỗi đau trong lời nói của Kiều như thể đâm thẳng vào trái tim anh. "Anh biết, em đang mệt mỏi. Nhưng chúng ta có thể vượt qua tất cả, dù có phải từ bỏ mọi thứ. Anh chỉ cần em."
Kiều lắc đầu, bước lùi lại, không muốn nhìn Dương thêm nữa. Cậu không biết phải làm gì với cảm xúc của mình. Cậu yêu Dương, nhưng cậu cũng cảm thấy sợ hãi, sợ rằng tình yêu này sẽ chỉ mang đến đau đớn, sợ rằng mọi thứ sẽ không như trước nữa.
"Chúng ta không thể quay lại như xưa được nữa," Kiều nói, nhưng trong lòng cậu biết, câu nói này không phải là điều cậu thực sự muốn.
Dương đứng im, không dám nói gì. Anh chỉ biết nhìn Kiều, ánh mắt đầy đau đớn. Anh hiểu rằng không phải tất cả những gì anh muốn đều có thể thực hiện được. Nhưng anh sẽ không từ bỏ, dù phải chiến đấu với tất cả những cơn bão đang nổi lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro