Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Họp báo



Cuộc họp báo chính thức được tổ chức sau một tuần kể từ khi Kiều và Dương quyết định chia tay. Mọi ánh mắt đều hướng về Dương khi anh bước vào phòng họp báo, trên gương mặt anh không có dấu hiệu của sự vui vẻ, chỉ còn lại vẻ u sầu, mệt mỏi, như thể anh đã trải qua một cuộc chiến dài đằng đẵng mà chưa thể tìm ra lối thoát.

Thay vì cả hai người, chỉ có Dương đứng trước ống kính. Kiều đã xin phép không đến vì có lịch trình bận rộn. Nhưng sự thật không phải vậy. Kiều không thể đối mặt với những ánh mắt giễu cợt, không thể nhìn thấy sự tò mò và chỉ trích từ dư luận. Cậu đã sống trong bóng tối suốt những ngày qua, một mình đối mặt với những cơn ác mộng, với thuốc ngủ và thuốc trầm cảm làm bạn đồng hành, khiến Kiều sợ hãi mọi thứ xung quanh. Cậu sợ ống kính, sợ những câu hỏi không lối thoát, sợ những lời mỉa mai và chế giễu không ngừng nghỉ từ mọi phía.

Dương đứng đó, trên sân khấu, trước hàng chục ống kính. Anh nhìn thấy những câu hỏi mỉa mai được đặt ra, những ánh mắt chờ đợi câu trả lời từ phía anh. Anh biết, dù thế nào thì tất cả cũng sẽ không dễ dàng.

"Chúng tôi xin lỗi mọi người," Dương nói, giọng anh khàn đặc, đôi mắt ướt đẫm. "Chúng tôi đã không lường trước được những hậu quả của quyết định của mình. Kiều và tôi... chúng tôi đã sai khi để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến công việc, ảnh hưởng đến các bạn, những người đã luôn yêu mến và ủng hộ chúng tôi."

Dương cúi đầu thật sâu, thể hiện sự hối hận vô cùng. Anh không còn vẻ mạnh mẽ như trước nữa. Chỉ còn là một người đàn ông đau khổ, đang phải đối mặt với những gì mà anh đã làm.

"Vì những lỗi lầm của chúng tôi, tôi xin được quỳ xuống đây, xin lỗi tất cả mọi người. Xin lỗi vì đã làm các bạn thất vọng, xin lỗi vì đã khiến Kiều phải chịu đựng những điều không đáng có. Chúng tôi chưa đủ mạnh mẽ để đối mặt với áp lực, chưa đủ bản lĩnh để giữ gìn tình yêu này. Tôi mong mọi người hãy hiểu rằng chúng tôi không muốn điều này xảy ra. Và tôi xin mọi người đừng công kích Kiều, đừng đổ lỗi cho cậu ấy nữa."

Anh không thể nói hết tất cả những gì mình muốn, nhưng trong lòng Dương, tất cả những lời này đều là những lời chân thành. Anh biết Kiều đang phải chịu đựng rất nhiều, và những gì anh có thể làm lúc này là bảo vệ cậu, dù chỉ trong im lặng, dù chỉ là một lời xin lỗi muộn màng.

Dương quay về phía các phóng viên, nhìn thẳng vào mắt họ, và rồi một giọt nước mắt nữa lại lăn dài trên má anh. Anh biết, cuộc sống của mình và Kiều sẽ không bao giờ trở lại như trước. Họ đã mất nhau rồi, và giờ, chỉ còn lại những ký ức đau đớn và nỗi hối hận khôn nguôi.

Cuộc họp báo kết thúc trong im lặng, không có tiếng vỗ tay, không có tiếng ồn ào. Tất cả chỉ còn lại những ánh mắt lạnh lùng, những câu hỏi chưa được giải đáp. Dương bước ra khỏi phòng, nhưng trái tim anh không thể rời đi. Những bước chân của anh dường như nặng trĩu, mang theo tất cả những gánh nặng mà anh và Kiều phải chịu đựng.

Bên ngoài, một cuộc sống tiếp tục quay, nhưng trong lòng họ, mọi thứ đã không còn nguyên vẹn. Tình yêu của họ đã tan vỡ, những hy vọng đã bị dập tắt, và những hối tiếc sẽ mãi không thể xóa nhòa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro