Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cta là những người chưa kịp yêu xong

Khi những ngọn nến tỏa sáng lấp lánh trong đêm tối, những người bạn thân của Dương và Kiều đứng lặng im, ánh mắt dõi theo hai hũ tro cốt đặt cạnh nhau. Họ vẫn không thể tin rằng, hai người bạn thân thiết của mình đã ra đi, để lại một khoảng trống không thể lấp đầy. Tình yêu của Dương và Kiều như một vết thương không thể lành, cứ đau đớn mãi trong tim mỗi người, dù thời gian đã trôi qua.

Họ đứng đó, không ai nói gì, chỉ nghe thấy tiếng thở dài lặng lẽ. Một người em người mà cả Dương và Kiều đều yêu quý-Hoàng Đức Duy , cuối cùng cất lời trong sự nghẹn ngào: "Em không thể hiểu, không thể tin được... Làm sao một tình yêu đẹp như vậy lại có thể kết thúc theo cách này?"

Một người khác lấy khăn tay lau mắt- Trần Phong Hào, nghẹn ngào: "Một năm... rồi một năm nữa. Định mệnh sao quá cay nghiệt, sao không để cho họ có thể nắm tay nhau đến cuối con đường?"

Lặng im trong một khoảnh khắc, Jsol cất giọng khẽ run lên: "Chúng ta... sẽ mãi nhớ về họ, về tình yêu không bao giờ có thể phai nhòa, về những phút giây dù đau đớn, nhưng lại đẹp vô cùng. Dương và Kiều... họ là biểu tượng của tình yêu chân thành, không cần lời nói, chỉ cần sự hiện diện."

Cả nhóm lặng lẽ cúi đầu, tâm hồn trĩu nặng. Mỗi người lại một lần nữa nhìn về hai hũ tro cốt kia, trong lòng không khỏi đau xót. Họ nhớ lại những ngày tháng cùng nhau, những khoảnh khắc vui vẻ, những lần giận hờn, nhưng tất cả đều chẳng thể quay lại được nữa.

Dù thế, những ký ức về Kiều và Dương vẫn không thể phai mờ. Dù có bao nhiêu năm tháng trôi qua, họ vẫn sẽ mãi yêu, mãi nhớ về nhau, như thể tình yêu ấy chưa bao giờ kết thúc.

Chợt, Phạm Bảo Khanh cất tiếng trong sự im lặng: "Dù họ không còn ở đây, nhưng tình yêu của họ vẫn sống mãi. Chúng ta sẽ tiếp tục đến đây mỗi năm, sẽ không quên họ. Chúng ta sẽ kể cho thế hệ sau nghe về câu chuyện tình yêu này, về Dương và Kiều, để những gì họ đã trải qua không bị lãng quên." thâm tâm anh dấy lên:" Bé Dâu à, Bống ơi 2 đứa đến bên nhau thật hạnh phúc, vui vẻ ở thế giới bên kia nhé."

Nước mắt không ngừng rơi xuống từ khóe mắt mọi người, nhưng họ biết, cho dù sự thật là như vậy, tình yêu giữa Dương và Kiều sẽ vẫn sống mãi trong trái tim mỗi người. Một tình yêu mà có lẽ chỉ một lần trong đời mới có thể trải qua. Và dù có đau đến thế nào, họ vẫn yêu thương nhau, vẫn mãi nhớ về nhau, như một ánh sáng dẫn lối trong những đêm tối.

Dương và Kiều đứng đó, tay trong tay, nhưng không phải trong thế giới này. Họ nhìn về phía những người bạn thân, những người vẫn đang đứng lặng lẽ bên hai hũ tro cốt, những ánh mắt vẫn ngấn lệ. Kiều nhẹ nhàng siết tay Dương, cảm nhận hơi lạnh từ anh, dù cả hai đã không còn ở bên nhau như trước. Họ đứng xa, nhưng trái tim vẫn vững chãi, vẫn không thể quên đi những khoảnh khắc đã từng chung đôi.

Dương nhìn Kiều, trong mắt anh là sự đau đớn nhưng cũng đầy yêu thương. Anh nhớ những lần cùng Kiều giữa những người bạn thân, trò chuyện, cười đùa. Còn bây giờ, tất cả chỉ còn lại trong ký ức, trong một thế giới mà họ không thể chạm vào, không thể cảm nhận được. Nhưng tình yêu ấy, dù có xa cách đến đâu, vẫn vẹn nguyên.

Kiều nhìn các bạn mình, ánh mắt mang đầy tiếc nuối và sự lưu luyến. Cậu biết, những người bạn ấy vẫn sẽ mãi nhớ về hai người, sẽ không bao giờ quên đi tình yêu của họ. Và dù đã ra đi, Kiều vẫn cảm thấy gần gũi, như thể có một sợi dây vô hình gắn kết họ mãi mãi.

Dù không thể chạm vào nhau, dù không thể nói lời tạm biệt, nhưng từ xa, Dương và Kiều đều biết, tình yêu của họ sẽ không bao giờ phai nhạt. Họ đứng đó, tay nắm chặt, nhìn về phía bạn bè, và tựa như làn gió nhẹ, họ vẫn luôn ở bên nhau, dù ở một thế giới khác.

Trước nơi yên nghỉ của Dương và Kiều, những ngọn nến vẫn sáng, chiếu rọi lên những hạt bụi mỏng manh trong không gian lạnh lẽo, và một lần nữa, tiếng thở dài vang lên. Tình yêu của họ chưa bao giờ tắt, dù cả hai đã đi về hai thế giới khác nhau.

Cuối cùng, mọi người quay lưng, bước đi trong sự tĩnh lặng, mang theo trong lòng một nỗi buồn không thể nào quên. Cứ mỗi năm vào ngày 10 tháng 2, họ sẽ đến đây, như một lời hứa, để nhắc nhớ rằng: "Chúng ta đã mất nhau, nhưng tình yêu của chúng ta vẫn mãi ở lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro