Ánh sáng lấp ló ...
Ngày qua ngày, mối quan hệ giữa Dương và Kiều ngày càng trở nên phức tạp. Họ cố gắng duy trì sự chuyên nghiệp, nhưng cảm giác ngọt ngào, gần gũi ngày càng rõ rệt hơn, không còn là những cái chạm tay vô tình hay những ánh mắt vụng về nữa, mà đã là một thứ cảm xúc lặng lẽ lớn lên từng ngày, mạnh mẽ và khó nắm bắt.
Trong một lần ghi hình, cả hai vô tình có một khoảnh khắc đặc biệt. Khi chương trình chuẩn bị kết thúc, cả hai đứng cạnh nhau trên sân khấu, những ánh đèn chiếu sáng làm nổi bật từng chi tiết nhỏ trên gương mặt của họ. Khi máy quay không còn quay về phía họ, Kiều khẽ quay sang Dương, ánh mắt chứa đầy sự nghiêm túc.
"Anh không sợ rằng chuyện này sẽ ngày càng khó kiểm soát sao?" Kiều hỏi, giọng trầm lắng, như đang tự hỏi chính mình.
Dương nhìn Kiều, đôi mắt anh ánh lên sự quyết đoán nhưng cũng đầy sự lo lắng. "Có lẽ chúng ta không thể mãi giữ im lặng. Mọi người sẽ nhận ra mà thôi."
Cả hai đứng im lặng một lúc, không biết phải nói gì thêm. Dương nhìn lên bầu trời đêm qua cửa sổ, như tìm kiếm câu trả lời cho chính mình. Kiều cũng im lặng, nhưng trong lòng cậu, cảm xúc đã lâu nay đang dần cuộn lên mạnh mẽ, khó kiềm chế.
Kể từ khi những lời đồn đại về mối quan hệ giữa họ bắt đầu rộ lên, không chỉ người hâm mộ mà ngay cả các đồng nghiệp trong ngành cũng bắt đầu nhắc đến họ. Mặc dù Kiều luôn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, không để lộ cảm xúc, nhưng Dương nhận thấy những ánh mắt ấy không thể giấu được sự tò mò và thích thú. Một buổi tối, khi nhóm cùng đi ăn sau buổi ghi hình, một câu hỏi từ fan khiến không khí trở nên căng thẳng.
"Anh Dương Domic, nếu anh và chị Kiều của chúng em thành đôi thì anh cảm thấy sao?" Một fan nữ trêu đùa, cười khúc khích.
Câu hỏi ấy vang lên, cả nhóm đều im lặng. Kiều quay lại, nở một nụ cười tỏ ra không quan tâm nhưng trong lòng lại không thể tránh khỏi cảm giác lạ lùng. Dương cũng không thể không cảm thấy căng thẳng, tuy không nói gì nhưng ánh mắt anh lướt qua Kiều như muốn tìm sự giải thích.
"Chúng tôi chỉ là bạn thôi, chỉ là đồng nghiệp," Kiều trả lời ngắn gọn, nhưng giọng nói ấy có phần cứng rắn.
Mặc dù đã khẳng định như vậy, nhưng ánh mắt của Kiều không thể che giấu được sự xao xuyến. Dương nhìn Kiều, đôi mắt tràn đầy sự quan tâm nhưng lại không thể nói ra những điều mình muốn. Cả hai chỉ cười gượng, như thể không muốn mọi chuyện đi quá xa.
Tối hôm đó, khi mọi người tản ra, Dương và Kiều lại ở lại cùng nhau trong phòng chờ. Không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ ticking. Dương chần chừ một lúc rồi bất ngờ lên tiếng.
"Kiều... em có bao giờ nghĩ rằng có thể có một tình cảm thực sự giữa chúng ta không?" Dương hỏi, giọng anh khẽ run lên.
Kiều quay sang, ánh mắt hơi ngạc nhiên, nhưng rồi lại dần trở nên mơ hồ. Cậu không trả lời ngay lập tức mà chỉ nhìn Dương với sự lặng im. Cảm xúc không thể tả bùng lên trong lòng cậu, nhưng Kiều chỉ có thể giữ nó lại, không thể để những cảm xúc ấy trôi đi một cách dễ dàng.
"Dương, em không biết nữa," Kiều đáp lại, giọng khẽ và đầy suy tư. "Nhưng... nếu có, liệu chúng ta có thể đối mặt với tất cả những gì sẽ đến không?"
Dương nhìn Kiều, không trả lời ngay mà chỉ lặng lẽ bước đến gần cửa sổ. "Đôi khi anh tự hỏi, liệu mọi thứ có thể trở lại bình thường không? Liệu tình cảm này có thể tồn tại mà không bị gián đoạn bởi những thứ ngoài kia?"
Kiều đứng im một lúc lâu, rồi khẽ thở dài. "Em không biết. Nhưng có một điều em chắc chắn... là không thể tiếp tục giấu diếm mãi mãi."
Dương quay lại, nhìn vào mắt Kiều với một tia hy vọng, mặc dù anh biết rằng những lời này vẫn chưa đủ để giải quyết tất cả. Nhưng ít nhất, giữa họ đã có một sự thật được thừa nhận—một cảm xúc mà cả hai không thể thoát khỏi.
Và rồi, Dương và Kiều đứng đó, im lặng, dưới ánh đèn lấp lánh, nhưng trong lòng mỗi người, họ đều biết rằng dù tình cảm này có trở thành điều gì, dù có bao nhiêu khó khăn, cả hai sẽ luôn ở bên nhau.
Nhưng mọi chuyện không dễ dàng như họ tưởng. Ngay khi mối quan hệ giữa Dương và Kiều bắt đầu trở nên rõ ràng hơn, những khó khăn bên ngoài bắt đầu ập đến. Những lời đồn đại, ánh mắt soi mói từ dư luận và sự can thiệp của truyền thông khiến mọi thứ càng trở nên phức tạp. Mọi hành động của họ, dù là vô tình hay cố ý, đều bị mổ xẻ và đặt vào những câu chuyện mà họ chưa bao giờ nghĩ đến.
Một ngày nọ, trong một cuộc phỏng vấn trực tiếp, một phóng viên bất ngờ hỏi Kiều về mối quan hệ với Dương. Câu hỏi này như một cú sốc, không chỉ vì tính chất tế nhị mà còn vì sự mơ hồ trong mối quan hệ giữa hai người.
" Pháp Kiều, trong mắt của Kiều, Dương là người thế nào?" phóng viên hỏi.
Cả phòng im lặng. Dương nhìn Kiều, đôi mắt đầy lo lắng, nhưng Kiều chỉ cười nhẹ, giữ vẻ ngoài lạnh lùng và thản nhiên như mọi khi. Cậu không vội trả lời ngay, nhưng cảm giác trong lòng lại dâng trào. Sau một khoảnh khắc im lặng, Kiều mới lên tiếng.
"Dương là một đồng nghiệp đáng kính, và tôi tôn trọng anh ấy rất nhiều," Kiều nói, giọng cậu bình thản nhưng cũng đầy ẩn ý.
Câu trả lời có vẻ hợp lý và an toàn, nhưng Dương cảm thấy như có một khoảng cách vô hình dần hình thành giữa họ. Kiều không nói ra điều gì quá rõ ràng, nhưng sự thiếu trực tiếp trong câu trả lời khiến anh cảm thấy sự lấp lửng, không còn là sự kết nối như trước.
Sau buổi phỏng vấn, khi cả hai ra ngoài, không khí giữa họ trở nên căng thẳng. Dương cảm giác như có một vết nứt nhỏ đã xuất hiện trong mối quan hệ của họ, và mặc dù cậu không muốn thừa nhận, nhưng điều đó vẫn khiến anh cảm thấy bất an.
Một lúc lâu sau, khi cả hai đứng trên ban công của khách sạn, Dương lên tiếng.
"Kiều, anh biết em muốn giữ mọi thứ đơn giản. Nhưng em không thể cứ mãi che giấu cảm xúc này được. Mọi thứ đang bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát rồi."
Kiều đứng yên, đôi mắt nhìn ra xa, như muốn né tránh câu hỏi đó. Nhưng cuối cùng, cậu quay lại nhìn Dương, ánh mắt mơ hồ và đầy đau đớn.
"Dương, em không biết phải làm sao nữa. Có thể chúng ta chỉ đơn giản là không thể cùng nhau đối mặt với tất cả những gì sẽ đến." Kiều trả lời, giọng nói đầy sự thất vọng.
Dương im lặng, không thể thốt ra lời nào. Những gì họ có bây giờ, những cảm xúc không thể nói thành lời, lại không thể thoát ra khỏi bóng tối của những lời đồn đại và sự phức tạp của thế giới xung quanh họ. Cả hai đứng đó, im lặng, như thể không có gì có thể cứu vãn được những gì đã bắt đầu thay đổi.
Dù tình cảm vẫn còn đó, nhưng cảm giác của họ đã không còn nguyên vẹn như trước nữa. Những cuộc trò chuyện trôi qua mà không thể giải quyết được điều gì, chỉ khiến mỗi người càng thêm mệt mỏi. Cả Dương và Kiều đều cảm nhận được rằng, một khi đã bước vào thế giới đầy sự soi mói này, họ khó có thể quay lại như trước.
Dù thế nào đi nữa, họ vẫn phải tiếp tục đối mặt với những lựa chọn, với những tình cảm không thể kiểm soát, và với những khía cạnh của cuộc sống mà họ không thể làm chủ. Mối quan hệ giữa họ không còn chỉ là một câu chuyện của hai người nữa, mà là một câu chuyện của cả thế giới, một câu chuyện mà họ không biết sẽ kết thúc như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro