Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4


Đêm đăng ký kết hôn đó, tôi dọn vào biệt thự của Giang Tranh.

Nhưng Giang Tranh lại một đêm không về.

Những ngày như vậy kéo dài rất lâu.

Giang Tranh tựa như đột nhiên biến thành một người khác.

Đừng nói t r a t ấ n, ngay cả thấy mặt nhau cũng là rất ít.

Thỉnh thoảng gặp nhau, Giang Tranh cũng sẽ đối xử lạnh nhạt với tôi như cũ, làm như không thấy.

Tôi muốn một lý do.

Nhưng hình như Giang Tranh phát hiện tôi đang cố ý tìm hắn, gần đây ngay cả biệt thự cũng không trở về.

Buổi tối, tôi ra biển một mình.

Lúc trước ở Anh nản lòng thoái chí, là Quý Duyên vớt tôi ra khỏi biển.

Mảnh đất phía nam thành phố đó, cuối cùng Giang Tranh vẫn đưa cho Quý Duyên.

Cuộc tranh giành quyền lực của Quý thị đã tiến vào giai đoạn mấu chốt, tôi không muốn làm phiền anh ấy nữa.

Muốn bắt taxi, lại phát hiện quên mang theo điện thoại di động.

Canh khuya sương nặng, gió biển lạnh người.

Tôi nắm chặt áo khoác, đứng dậy, đi bộ về biệt thự.

Bên ngoài biệt thự, cửa lớn khép hờ.

Tiếng gầm giận dữ của Giang Tranh rõ ràng truyền vào màng nhĩ tôi:

"Dì Ngô, tôi bảo dì trông chừng cô ấy, dì trông kiểu gì vậy?"

"Không thấy cô ấy đâu sao không sớm nói cho tôi biết?"

Dì Ngô run rẩy: "Ông chủ, đồ đạc của bà chủ đều ở nhà, nhất định cô ấy sẽ trở về."

"Sẽ không, cô ấy sẽ không trở về!"

Bình hoa vỡ nát trên mặt đất.

"Sao tôi lại nuôi một đám vô dụng như các người chứ!"

"Đêm nay tìm không được cô ấy, ngày mai tất cả các người cút hết cho tôi!"

Tôi hít một hơi thật sâu, đẩy cửa ra.

"Giang Tranh, em đã trở lại."

Giang Tranh đột nhiên ngước mắt lên, hốc mắt đỏ hoe.

Giây tiếp theo.

Giang Tranh nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi lại gần.

Giọng run run: "Em đi đâu vậy?"

Lực nơi cổ tay mạnh đến nỗi tôi suýt rớt nước mắt vì đau.

Tôi nhịn đau, trấn an nói: "Giang Tranh, em chỉ ra bờ biển đi dạo thôi, quên mang theo..."

Chợt, Giang Tranh ôm chầm lấy tôi.

Tôi đặt tay lên lưng Giang Tranh, một khoảng áo đã ướt đẫm.

"Giang Tranh, anh yên tâm, em sẽ không đi mất đâu."

Như thể nhận ra sự hớ hênh của mình.

Giang Tranh buông tôi ra, lại trở về bộ dáng lạnh lùng kia.

"Tôi lo lắng cho em á? Thẩm Thính Vãn, em đừng đề cao bản thân mình quá."

Tôi tắm rửa xong đi ra, Giang Tranh đang nằm trên giường đưa lưng về phía tôi.

Ở giữa như cách Sở Hà Hán giới.

Tôi thấp giọng gọi hắn: "Giang Tranh, anh ngủ rồi à?"

Bên tai là tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Ngủ nhanh vậy sao?

Tôi định sáng mai sẽ nói chuyện với Giang Tranh.

Nửa đêm, tôi thức dậy đi vệ sinh.

Sợ tiếng xả nước trong nhà vệ sinh trong phòng sẽ đánh thức Giang Tranh.

Tôi xỏ dép, chuẩn bị đi vệ sinh bên phòng cho khách.

Phía sau, tay bị giữ chặt.

Quay đầu lại, khóe mắt người trước mặt đỏ hoe, giọng run run:

"Thẩm Thính Vãn, em lại muốn bỏ tôi lại nữa đúng không?"

Tôi ngồi lại bên giường: "Giang Tranh, anh gặp ác mộng à?"

"Anh yên tâm, em sẽ không bỏ đi đâu mà."

Giang Tranh buông tay ra, mi mắt rũ xuống, giọng khàn khàn mang theo chút run rẩy:

"Thẩm Thính Vãn, tôi thừa nhận mình đã thua, thua thảm hại."

"Lúc trước em quyết tuyệt vứt bỏ tôi như vậy, hôm nay trở về chỉ cần nói một câu, tôi liền gấp rút giải quyết hết mọi trở ngại để cưới em, sợ em đổi ý."

"Tôi như một thằng hề, ngoài miệng nói muốn t r a t ấ n em, lại ngay cả việc nhìn em nhiều thêm một lần cũng không dám."

"Tôi chỉ có thể trốn em, tránh mặt em, cố tỏ ra như mình không quan tâm em nhiều đến thế."

"Giống như chỉ cần làm vậy thì tôi sẽ không phải là kẻ thua cuộc trong mối quan hệ này."

Một lúc lâu sau, Giang Tranh tự giễu cười khẽ: "Thẩm Thính Vãn, thấy tôi không thể sống thiếu em như vậy, chắc em đắc ý lắm nhỉ."

Tôi nhéo cằm Giang Tranh, ép hắn ngẩng đầu lên.

Cúi người.

Trong sự kinh ngạc của Giang Tranh, tôi hôn lên môi hắn.

Hôn xong.

Giang Tranh đỏ mắt, nhìn thẳng vào tôi, yết hầu lăn lộn.

Tôi ôm mặt Giang Tranh, hôn xuống giọt nước mắt kia.

"Giang Tranh, anh không thua."

"Bởi vì em cũng rất thích, rất thích anh."

Gió thổi tung rèm.

Mọi thứ đều yên tĩnh.

"Lúc trước chia tay, là bởi vì mẹ em."

Giang Tranh sụt sùi: "Mẹ em không thích anh?"

Tôi véo mặt Giang Tranh, chọc hắn cười: "Giang Tranh bao lớn rồi, sao còn khóc nhè thế!"

Giang Tranh quay mặt đi, mạnh miệng nói: "Ai cần em lo."

"Không phải mẹ em không thích anh, mà là bà không thích thân phận phía sau anh."

Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng ngời.

"Trước kia bố mẹ em rất yêu nhau, nhưng sau này công việc kinh doanh ngày càng phát triển, bố em có được chút quyền lực lại bắt đầu học người khác ngoại tình nuôi bồ nhí bên ngoài."

Giang Tranh nắm tay tôi, ánh mắt lấp lánh như chứa cả ngân hà, giọng điệu khẩn trương:

"Vãn Vãn, em tin anh, anh nhất định sẽ không!"

Tôi giữ chặt tay Giang Tranh.

Mười ngón tay đan chặt.

"Mẹ em cho rằng sự không chung thủy của bố em là do quyền lực."

"Nhưng điều buồn cười nhất chính là, tiền trong nhà đều là mẹ em kiếm được, bố em chỉ là một bình hoa không có đầu óc."

"Mẹ muốn em tìm một người bình thường, bình bình đạm đạm sống qua ngày là được."

"Đêm đó, lưỡi d a o chạm vào cổ tay bà ấy."

Tôi nhìn về phía Giang Tranh: "Thực xin lỗi, em đã không chọn anh."

Giang Tranh ôm lấy tôi, đặt cằm lên vai tôi: "Không sao, thật ra anh đã tha thứ cho em từ lâu rồi."

"Giang Tranh, anh có muốn có con không?"

Giang Tranh buông tôi ra, vẻ mặt cảnh giác: "Thẩm Thính Vãn, đừng bảo với anh em nói nhiều như vậy chỉ là muốn anh mềm lòng, để dễ bề bỏ cha lấy con đó nha?"

Tôi quay người đè Giang Tranh xuống, cúi người hôn hắn.

"Đúng là một tên ngốc thật."

Hơi thở nặng nề, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng.

Lên lên xuống xuống, một đêm không ngủ.

(...Hết)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro