Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Shiho và Ran mori

- vụ án này xảy ra trên trung tâm thương mại, hiện tại vẫn chưa nhiều manh mối chưa tìm ra hung thủ. Cậu nghĩ sao Shinichi ? Shinichi ! Kudou - kun ! - cô nhìn vào màn hình đang chiếu bản tin vụ án mới xảy ra, nhưng còn anh thì chán nản lười biến chống cằm, mắt vốn dĩ là không quan tâm, nhưng đang lơ lời nói của cô. - cậu giận tớ sao ? Vì dám để Kid chạy trốn ?

- gần đúng. - anh trả lời cộc lốc khiến cô hơi bật cười vì khuôn mặt nhăn nhó của anh

- vậy lí do là gì ? - cô hỏi

Anh lúc này mới chịu nhìn cô, gương mặt hơi ghen tuông hờn dỗi nhìn thẳng vào nhà chế thuốc giải, người khiến anh teo nhỏ cũng khiến anh lớn lên.

- tại sao cậu có thể không nói gì khi hắn thêm những từ hoa mỹ khi kể lại thế ? Điều đó sẽ làm người khác hiểu lầm. Còn nữa, cậu .. Sao có thể để hắn làm những hành động thân mật đó hả ? Cậu làm thế t .. Tớ .. - đến đây anh tắt ngang những vốn từ nãy giờ thêm vào lời. Vì nếu anh nói ra, không khác gì lời tỏ tình.

- cậu làm sao ? Vả lại tớ để Kid làm thế có liên quan gì đến cậu đâu chứ ? Hơn nữa, tớ không quan tâm đến những gì hắn làm, nếu nó không quá đáng. - cô nheo mày, đôi mắt hơi cau lại. Vừa bất ngờ, vừa thắc mắc

- l - liên quan chứ ! Tớ không muốn hắn cướp đi một người trợ lý như cậu đâu ! - cuối cùng anh cũng nghĩ thông được lí do, nhưng là lí do ngu ngốc ..

- ý cậu là không muốn mất một người được việc, không muốn mất một cái máy thông minh giúp cậu mọi thứ ? - giọng nói mỉa mai một lần nữa trở lại, cô biết rằng anh không giỏi ăn nói nhưng vẫn giả bộ như không biết.

- kh - không .. Y .. Ý tớ không phải thế mà là .. - anh luống cuống, nhận ra bản thân bị cô áp đảo khi nào không hay.

- vậy là gì ? - cô vẫn giữ khuôn mặt đó, nhưng lời nói càng nhây

- không gì cả .. - anh trả lời ậm ực, nếu anh nói anh ghen thì chẳng khác gì phản bội Ran. Vì Ran còn đang đợi anh, anh không thể nói những lời này khi cô còn đang nghĩ anh yêu Ran, thực chất ai cũng đang nghĩ vậy.

Thấy thế, cô liền thu lại nụ cười chất giọng mỉa mai. Đứng bật dậu khỏi ghế ngồi, đi về phía cửa.

- cậu đi đâu thế ? - Shinichi nhìn theo bước cô đi và hỏi

- đi dạo, tớ muốn ngắm mọi thứ khi trở thành một người lớn

- để tớ đi cùng cậu !

- tùy cậu

Cả hai bước ra khỏi nhà. Cùng đi dạo trên con đường quen thuộc và đương nhiên, hình ảnh Haibara và Conan ập vào như thước phim trong tiềm thức cả hai. Cô không đi nhanh, cô dừng lại từng nơi ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Anh cũng đứng lại im lặng quan sát cùng cô. Vì anh biết, cô không thích tiếng động khi cảnh vật miên man, cô là người con của sự im lặng

" thật đáng tiếc và nhớ nhung, lần cuối được nhìn những thứ quen thuộc này, biết khi nào còn được nhìn thấy chứ ? Ngôi nhà, những ngôi nhà cao lớn. Các hàng cây, hoa, bọn trẻ, tiến sĩ, cậu, nhà tiến sĩ, nhà của cậu, những chú mèo, những con đường, tất cả .. Đều là kỉ niệm, nhưng từ bây giờ, có lẽ phải tạm biệt cả rồi. Không, là vĩnh biệt, từ buồn bã này sao có thể thấu hiểu dễ dàng ? " _ cô là người suy nghĩ nhiều, văn hoa cũng rất cao. Mỗi suy nghĩ trong cô giống như được viết lên bằng sự đau xót, ngòi bút mềm mại của tác giả giàu tình cảm nào đó. Đôi khi suy nghĩ của một người còn cao cả, sâu sắc hơn những lời tài hoa ngoài kia.

" đẹp nhỉ ? Trước giờ, tớ không để ý vạn vật thân thuộc của mình lại chill thế. " _ anh ngắm cùng cô mọi thứ, huých nhẹ vào vai cô và cùng ngắm nhìn

" cậu cũng biết nhìn đời quá nhỉ ? Anh chàng hút xác ? " _ cô cười nhẹ xỉa xói anh như lời quen thuộc

" xì ! " _ anh chỉ quay qua, không nói lời phản kháng nhưng lại nhìn cô lúc lâu

Anh nhìn cô lâu hơn nữa, chưa bao giờ anh nhìn cô với góc độ là Shinichi. Quả là đẹp không tì vết ! Mái tóc mềm mại bay bay trong gió. Màu nâu đỏ sành điệu hiện lên vẻ bí ẩn vốn có của cô gái này. Mái tóc thơm, thơm mùi hoa anh đào dễ chịu. Cô không giống ngày thường, không nhăn không nhìn bằng nửa con mắt mà dùng đôi mắt to tròn nhìn những thứ bên ngoài đăm chiu. Đôi mắt xanh ngọc lục long lanh dịu dàng. Đôi môi ửng đỏ khẽ cười mỉm vui vẻ. Làn da trắng trẻo, sóng mũi cao, mọi thứ trên khuôn mặt cô đều hòa nhã rất nhiều. Chỉ khuôn mặt, cũng khiến anh thấy rõ cô đẹp như thế nào, cho anh thấy rõ ánh mắt mơ hồ lung linh ấy.

" Shinichi ? Kudou - kun ? " _ bất chợt, giọng nói ngọt ngào của nhà khoa học khiến anh như trở về từ không gian với thời gian, thật sự thì mới mơ hồ trong vẻ đẹp của cô một chút

" à hả ? " _ anh lúng túng trả lời

" cậu làm gì như người mất hồn thế ? Còn nhìn tớ chằm chằm như thể tớ thôi miên cậu ấy ! " _ cô nheo mày lại

" thì đúng là thôi miên mà .. " _ anh thì thầm nhỏ

" sao cơ ? " _ cô không nghe rõ nên hỏi lại

" không không có gì ! " _ anh vội xua tay che giấu

  Cô thở dài, không nói gì tiếp tục đi. Lúc sau, cả hai dường như đã đi được 30phút. Đến văn phòng thám tử, anh hơi khựng lại

- sao thế ? Muốn gặp Ran sao ? - cô hỏi

- cậu vào cùng tớ đi ! Sẵn tiện giới thiệu cậu với Ran ! - anh kéo kéo tay cô

- nhưng .. Tớ muốn đi tiếp ..

- một lúc thôi ! Giới thiệu làm quen xong chúng ta đi tiếp ! - anh đề nghị

Trước gương mặt cầu khẩn của anh, cô không biết làm gì ngoài chấp nhận. Gõ cửa, tiếng Ran vọng ra. Cửa mở ra nhanh chóng

- Shinichi ! Còn .. Đây là ..? - Ran bất ngờ và hơi vui khi thấu anh, nhưng nhanh chóng thu lại nụ cười khi còn một người con gái kế bên cậu

- xin chào cậu Mori, tớ là Myano Shiho. Là cộng sự với Kudou - kun. Rất vui được gặp cậu ! - cô hít một hơi sâu, đưa tay ra làm quen Ran như cách khi cô còn là Haibara

Ran hơi bối rối sau đó cũng chìa tay ra làm quen

- chào cậu Myano - san ! Tớ là Mori Ran, rất vui được gặp cậu ! - cô thân thiện chào hỏi

Cả hai nắm tay nhau lắc lắc làm quen. Nhưng Ran hơi lạ, cô nhìn vào Shiho khá nhiều.

- sao thế ? Mặt tớ dính gì sao ? - Shiho hơi khó chịu khi việc người khác nhìn trân trân vào mình. Nhưng cô luôn giữ đúng phép lịch sự nên từ tốn hỏi

- t - tớ xin lỗi ! Tớ không biết cậu khó chịu. Vì cậu .. Nhìn giống Ai - chan .. Cậu có quan hệ gì với Ai - chan ?

- cô ấy là chị gái của Ai - chan. Hôm qua ba mẹ cũng đón Ai - chan qua Mỹ cùng Conan rồi đó Ran ! - anh tranh dành lượt giải thích

- thì ra là vậy ! Cậu có định học ở trường tớ không ? - Ran hỏi

- tớ vẫn chưa có quyết định

- ưm ! Vậy .. Chúng ta sẽ là bạn tốt nếu cậu học trường tớ, mà nếu không học chúng ta vẫn là bạn của nhau rồi ! Tớ xin số điện thoại của cậu được chứ ? - Ran nhìn Shinichi, ý bảo anh đi chỗ khác

Shinichi đi xuống theo ý cô. Xem ra anh cũng hiểu ý của phụ nữ

- có phải, cậu muốn xin số của tôi vì lo lắng Shinichi lại biến mất ? Vì muốn tớ nói tin tức của cậu ấy ? - Shiho phán đoán, không quá khó để cô nhận ra nội tâm cô nàng này

- đúng vậy Myano - san .. Tớ sợ lắm, sợ cậu ấy sẽ lại biến mất .. Sợ cậu ấy rời đi .. Tớ không muốn nhìn thấy người mình yêu biến mất tối tăm như vậy. Thế nên, Myano, cậu có thể giúp tớ ? - Ran hỏi u sầu, cầm điện thoại mà Shinichi tặng để Shiho bấm số

Shiho hơi thắt lòng, cô nhìn thấy tia đau đớn trong mắt Ran. Điều đó càng làm cô không dám nói lên tình cảm của bản thân, càng làm cô phải đi Mỹ và trốn bỏ tình cảm trái ngang của mình

Shiho đẩy điện thọai lại về phía Ran, đôi mắt Ran hơi ngạc nhiên

- cậu không cần lo. Kudou - kun nói rằng cậu ta sẽ ở lại với cậu mãi mãi. Sẽ không bao giờ rời bỏ cậu, đừng lo nhé ? - cô vui vẻ mỉm cười. - tớ có thể gọi cậu là Ran ?

Ran ngưng động vài giây, nhưng sau đó, Ran mỉm cười thân thiện nghiêng đầu một chút với Shiho. Đúng là thiên thần, nụ cười xinh đẹp tỏa nắng

- được chứ ! Tớ gọi cậu là Shiho nhé ?

- được chứ ! Nhưng bây giờ, tớ phải đi rồi, tạm biệt cậu ! - Shiho nhanh chóng đi xuống dưới, không quên tạm biệt Ran.

Sau khi Shiho đi, Ran trầm tư một chút. Thật ra, lòng cô hơi rối bời với tình cảm của mình. Mấy nay, khi Shinichi về, cô thấy anh rất khác. Cả cô cũng thế. Cô không hay nghĩ nhiều khi biết anh về, cô không còn thói quen qua nhà anh và cả anh cũng không qua rủ cô đi. Cô cảm nhận, mối quan hệ cả hai đang dần xa cách. Nói đúng hơn, cô không còn cảm thấy tình cảm trong lòng nữa, cô như mất tất cả cảm giác với anh vậy. Như hồi nãy, bình thường lời cô nên nói phải là " tớ lo lắng, tớ lo rằng cậu ấy sẽ bị gì và không ai ở bên. Có Shiho tớ yên tâm, nhưng tớ sợ cậu ấy gặp nguy hiểm và không nói với tớ. Điều tớ muốn chỉ là cậu ấy được hạnh phúc ! " nhưng thay vì thế, cô lại muốn anh quay trở lại mặc dù lúc anh quay lại cô cũng không còn quá quan tâm như trước. Cả hai, Ran và Shinichi đang làm mối quan hệ dần nhạt phai, và cô thắc mắc, anh không gần phụ nữ vậy có khi nào .. Anh thích Shiho ?

" bỏ đi ! Mình suy nghĩ nhiều rồi ! " _ cô lắc đầu, gạt bỏ điều đang nghĩ quay lại với việc bình thường. Khi nhìn ngoài cửa sổ, cô thấy rõ Shiho và Shinichi đang cùng đi dạo, điều này làm cô nhớ đến Haibara và Conan, cặp đôi nhí cô cho là đẹp nhất

" Conan - kun, Ai - chan. Các em phải thật vui vẻ nhé ! " _ cô bất giác nói trong tâm trí như thể nói cho Conan và Haibara, mặc dù cô không biết, hai người kia chính là người mà cô thầm nhắc đến !

Còn Shiho, cô đi dạo cùng Shinichi trên con đường đông người ngày thường nhưng còn tâm trí thì bay lơ lửng trên trời. Những gì lúc nãy, cô nhìn thấy Ran không quá cảm xúc giống như một người thật sự yêu anh, nhưng có thế nào, cô cũng chỉ nhận định bản thân như kẻ thứ ba, chen vào tình yêu của họ, nên quyết định đi Mỹ sau khi B.O sập càng lúc càng thôi thúc cô.

" liệu .. Có nên nói cho cậu ấy ? Mà thôi ! Sau khi sập thì còn gì để níu giữ một người bình thường ? Dù bây giờ mình có nói, điều đó cũng không làm cậu ấy giữ mình lại. Chờ đợi điều gì ? Khi đi Mỹ .. Là thứ mình phải làm ? " _ cô cười chua xót, dần như những giọt lệ đang rơi như mưa trong lòng cô. Bên trong bão táp phong ba, bề ngoài yên tĩnh như hồ nước.

Đơn phương chồng chất bao nhiêu ?
Tình yêu vốn dĩ như mây che mờ
Vì yêu làm điều dại khờ
Vì yêu nên mới đâm đầu vào nhau
Tình yêu một phía là gì ?
Tương tư mội mình đau khổ hay không ?
Tự hỏi bản thân đúng hay là sai ?
Yêu mãi một người, không yêu gì mình
Lí trí bảo buông tay đi
Trái tim cố chấp làm điều ngược lại
Bao giờ mới có bình yên ?
Khi cậu vẫn luôn ở mãi bên tớ ?
Là do tớ không muốn quên ?
Hay do cậu đã cho tớ bầu trời ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro