Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 5

Chap 5.

Tối nay Seoul đổ một cơn mưa rất to, ngoại cảnh bị hành hạ cực kỳ khốc liệt, chỉ cần tốc độ mưa nâng lên một cấp mới, các cành cây ngoài kia sẽ dễ dàng bị gãy rụng.

SuA ngồi thất thần ở trong phòng làm việc, cùng với một ánh đèn nhỏ màu vàng ở góc bàn, cô hướng mắt về phía cửa sổ ngắm mưa, với một tâm trạng không ổn lắm. Trong đầu cô xuất hiện những suy nghĩ quẩn quanh, rồi lại móc nối sang những suy nghĩ về vấn đề khác, rồi lại sang vấn đề khác, rồi lại quay về vấn đề cũ, tóm lại là rối như tơ.

- SuA…. – bà Kim bước vào phòng, mang theo một ly sữa chua dâu mát lạnh.

- Cám ơn mẹ - SuA mỉm cười, mẹ cô thật hiểu cô, ngay lúc này đúng là cô cần một loại thức uống nào đó ngọt ngọt chua chua để đầu óc minh mẫn hơn, cô đang có những suy nghĩ cực kỳ mông lung và chưa thể thông suốt.

- Sao ngủ muộn thế, chưa làm việc xong à? – bà Kim hỏi sau khi đặt ly sữa chua dâu xuống bàn cho SuA.

- Con cần suy nghĩ một chút, tý nữa con sẽ đi ngủ.

Bà Kim gật đầu nhẹ rồi rời khỏi phòng. SuA cầm điện thoại lên xem giờ, chỉ còn nửa tiếng nữa là bước sang ngày mới rồi, và cô nghĩ rằng đêm nay cô sẽ không ngủ ngon được đây.

Cô mất ngủ, không phải vì mưa to, mà vì một lý do khác.

Vì cô đã chứng kiến thái độ bất thường của Siyeon ngày hôm nay.

Sau khi được nghe về định nghĩa kết hôn và nhẫn cưới, Siyeon đã liếc thấy được một chiếc nhẫn vàng đang ngự trị trên ngón áp út của SuA, và cô ấy đã biết được rằng, SuA là người đã kết hôn.

Sau đó, trong ánh mắt nâu sâu thẳm của Lee Siyeon, có một cái gì đó, SuA không thể rõ được nó là gì, nhưng nó giống như….một cái gì đó….kiểu như….bị tổn thương.

Con ngươi màu nâu trong mắt của Siyeon, lặng lẽ chuyển động, rồi phảng phất cái gì đó như giọt nước, khi SuA chứng kiến điều đó, cô không khỏi cảm thấy nhói lòng.

Trong suốt quãng thời gian làm việc, SuA đã từng tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân, nam có, nữ có. Đối với những bệnh nhân bị vấn đề tâm lý, thì điều đầu tiên cần phải làm được, đó là kết thân với họ, làm sao mối quan hệ thân thiết được như người thân trong nhà, thì quá trình chữa bệnh sẽ diễn ra rất mượt.

Và với một người quá xuất sắc như Kim SuA cả về mặt học thức, lẫn kỹ năng, lẫn ngoại hình, thì cô khó có thể tránh được việc làm cho các bệnh nhân yêu thích mình. Đã có rất nhiều bệnh nhân là nam giới, đem lòng đi yêu thích cô, và rồi họ cảm thấy khủng hoảng, khi biết cô chỉ có hứng thú với phụ nữ. Và đối với những bệnh nhân nữ, thì họ rất nhanh chóng, coi cô như người chị gái, người em gái thân thiết trong nhà.

Đối với Lee Siyeon, thì cũng không ngoại lệ, vì cuộc sống của cô ấy giờ chỉ xoay quanh việc kết nối và nói chuyện với SuA, những phản ứng của Siyeon, thể hiện rằng cô ấy rất quý mến SuA, và đến tận hôm nay, SuA biết được, rằng sự quý mến này nó đã vượt quá giới hạn.

Và lần này là lần đầu tiên, SuA gặp một bệnh nhân nữ, có xu hướng tình dục giống cô, chỉ hứng thú với phụ nữ. Và lần này cũng là lần đầu tiên, SuA cảm thấy rối bời trong lòng, vì cô đang không biết cái cảm nhận ở trong sâu trái tim cô đang là gì, cô đang coi Lee Siyeon là gì, là một người bệnh nhân mà cô cần chăm sóc như những người bệnh nhân trước đây, hay là một người em gái thân thiết, hay là….một cái gì đó khác?

Đã 1 tháng trôi qua từ lúc cô gặp Lee Siyeon, bệnh tình của cô ấy cải thiện rất nhanh, phản xạ nhanh hơn, chủ động nói nhiều hơn, có nhiều câu hỏi hơn, cười nhiều hơn, đi lại được nhiều phút hơn, cô ấy đã học được cách kiểm soát hơi thở tốt hơn. Các bác sỹ khi khám tổng quát cho Siyeon ngày hôm trước cảm thấy rất phấn khởi khi quan sát kết quả, và họ đã giảm lượng thuốc uống hằng ngày của Siyeon xuống. Thị trưởng Lee sau khi biết thông tin, rất vui mừng và gọi điện cảm ơn SuA liên tục.

Và đương nhiên là SuA cũng cảm thấy hạnh phúc vì điều này.

SuA nhìn vào bàn tay của mình, nhìn vào chiếc nhẫn vàng mà JiU đã đeo lên ngón tay cô cách đây một năm, cô nhìn đồng hồ một lần nữa, rồi nhấc máy gọi cho JiU.

Hiện tại ở bên Mỹ đang là buổi sáng, tiếng tít kêu dài rất dài, tưởng như JiU sẽ không nhấc máy.

Lần cuối SuA nhắn tin với JiU, là 1 tuần trước, chỉ đơn giản là những câu hỏi hỏi thăm, vì JiU nói rằng dạo gần đây cô ấy bận rộn công việc. Sau khi kiên nhẫn chờ vài tiếng tít tít nữa, cuối cùng JiU cũng nhấc máy.

“Alo”

- Vợ yêu, cậu đang làm gì vậy? – SuA nhẹ nhàng hỏi

“Mình vẫn đang ngủ”

- Bây giờ bên đó là 10h sáng, cậu dậy trễ vậy sao?

“Đêm qua mình tham gia một bữa tiệc của bạn bè nên ngủ khá muộn”

- Ồ….vậy cậu ngủ tiếp đi, mình cúp máy nhé.

“Yeah, chào vợ nhé”

SuA cúp máy, rồi nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, rồi lại ngẩng lên nhìn màn mưa ồ ạt ở ngoài kia, rồi lại nhìn điện thoại.

Cô chẳng lẽ…đang chờ đợi điều gì sao?

Hiện tại não cô đang cứ nghĩ mãi về Lee Siyeon, với những câu hỏi tò mò, Lee Siyeon đang làm gì, đã ngủ chưa, mưa to vậy có bị ảnh hưởng tâm lý gì không…

Căn phòng của Lee Siyeon hoàn toàn cách âm, nên nếu kéo rèm lại, cô ấy sẽ chẳng thể nào biết được là ngoài kia đang mưa. Hôm nay không thấy một tin nhắn nào cả, có lẽ cô ấy đang hoàn toàn ổn và đã ngủ.

Nhưng thực sự…SuA không cảm thấy yên tâm một chút nào…..

Cô bắt đầu nhắn tin cho Siyeon.

“Singnie, em đang cảm thấy thế nào?”

Gửi tin nhắn xong, SuA hồi hộp chờ đợi phản hồi, sau 5’, không có phản hồi nào hết, cô sốt sắng trong lòng, có lẽ Lee Siyeon đã đi ngủ thật rồi.

Nhưng sau đó trải qua thêm 5’ nữa, điện thoại kêu ‘ting ting’, Siyeon đã nhắn tin lại.

“X”

SuA không một chút suy nghĩ nào hết, cô bật dậy, khoác một chiếc áo, lấy túi xách, rồi xuống gara, lái xe đến bệnh viện July.

Lái xe trong màn mưa khắc nghiệt như vậy, là điều mà chẳng ai mong muốn, vì rất dễ bị tai nạn, mà chưa kể trời đã tối om rồi, màn đêm bao phủ hoàn toàn. Nhà của gia đình họ Kim cách bệnh viện July khoảng 10km, mất nửa tiếng lái xe, và SuA cố gắng đi cẩn thận nhất có thể, mất tận 45’ cô mới đến được bệnh viện.

SuA đứng suy nghĩ một chút ở trước cửa phòng của Lee Siyeon, cô nhìn vào bàn tay phải của mình, rồi quyết định tháo chiếc nhẫn vàng ra, đút vào túi xách. Nếu Siyeon nhìn thấy chiếc nhẫn này, có lẽ tinh thần cô ấy sẽ bị đả động tiếp, như ngày hôm qua vậy.

Vì SuA là tiến sỹ đặc biệt ở đây, cô có chiếc thẻ đặc quyền có thể ra vào khu vực này bất cứ khi nào, đó là lý do mà cô có thể vào đây vào giữa ban đêm như vậy.

Cô chậm rãi mở cửa phòng của Siyeon, bóng tối bao trùm hoàn toàn, vì không có bất cứ một ánh đèn nào trong phòng hết, nhưng SuA có thể thấy bóng dáng của Siyeon. Cô ấy đang ngồi dựa lưng vào thành giường, tai cắm tai nghe, chắc hẳn đang nghe cái bản nhạc Paradise với giọng hát của SuA, vì điện thoại của cô ấy chỉ có duy nhất bản nhạc này.

Cửa sổ không hề đóng rèm, Siyeon đang trầm ngâm ngắm nhìn mưa, có một bóng đèn cao màu trắng ở ngoài đường đang hắt ánh sáng vào trong căn phòng, đó là lý do SuA có thể nhìn thấy hình dáng Siyeon đang làm gì.

Cô đứng bất động nhìn Siyeon, nhìn cái cảnh tượng cô đơn ấy.

Một phút trôi qua, 2 phút trôi qua, 3 phút trôi qua, và không biết là đến phút thứ mấy, đôi chân của Kim SuA sắp rã rời vì phải đứng im quá lâu.

Siyeon bắt đầu chuyển động, quay sang bên phải, thì giật mình một chút, vì SuA đang đứng ở ngay trước mặt, cô ấy cởi tai nghe ra.

- Singnie… - SuA tiến gần, ngồi xuống mép giường.

- ……………. – Siyeon ái ngại nhìn SuA, có vẻ như vẫn còn đang ngạc nhiên vì được gặp SuA vào thời điểm ban đêm như này.

- Em có muốn nói gì không?

- ……em ….đã chờ cuộc gọi của chị.

- Nhà chị cách bệnh viện tận 10km, và vì trời mưa to quá nên chị không đi nhanh hơn được, chị xin lỗi vì đã không gọi cho em.

- ………………..

- Vì chị muốn nói chuyện trực tiếp với em hơn.

Siyeon bặm môi ngẫm nghĩ, rồi trườn người nằm xuống, dịch cả cơ thể sang một bên, rồi vỗ vỗ vào phần giường bên cạnh, ngỏ ý mời SuA nằm xuống.

SuA thấy hành động đó, bật cười, rồi cô cởi áo khoác ra vắt lên trên móc, rồi nằm xuống cạnh Siyeon, chiếc giường này thật sự đủ lớn để nằm được 2 người.

Một đêm trôi qua.

End chap 5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro