chap 25
Chap 25.
Một buổi sáng bắt đầu tại New Jersey.
Kim SuA thức dậy trong cơn mỏi mệt, cô kết thúc công việc vào tối muộn ngày hôm qua, và nhận một cuộc gọi đầy sự khủng hoảng của Kim JiU, cô đã rất khó ngủ, và cực kỳ đau đầu, hiện tại cô không lấy nổi đâu ra năng lượng để bắt đầu buổi sáng nữa.
Cô cảm thấy đau khổ, vì đã làm Kim JiU bị tổn thương….
Cô là một tiến sỹ chuyên đi chữa tổn thương cho người khác, nhưng rồi chính cô lại gây tổn thương cho người vợ của mình. Cô nhìn vào bàn tay của mình, rồi từ từ rút cái nhẫn ra, càng đeo nó, cô càng cảm thấy có lỗi với JiU, cô sẽ làm theo lời JiU nói.
Và cô quá ngạc nhiên việc Lee Siyeon lại bay đến New York, thậm chí còn đến gặp JiU, ăn trưa với cô ấy, và tiết lộ mọi thứ.
Chắc hẳn việc JiU nói lời ly hôn, là mục đích của Lee Siyeon.
Tại sao cô ấy lại làm vậy, từ hôm trở về Hàn Quốc đến giờ đã là hơn nửa năm, chắc hẳn cô ấy đang hạnh phúc bên Arin rồi chứ. Trong suốt quãng thời gian đó, cô đã không nhận được bất cứ một tin nhắn nào, hay một cuộc gọi nào của Siyeon, cô nghĩ rằng Siyeon đã hoàn toàn ổn định với những mối quan hệ xung quanh cô ấy.
Dù cô rất nhớ Lee Siyeon, nhưng với cái ý nghĩ rằng cô ấy đang ở Hàn Quốc một cách khỏe mạnh và hạnh phúc, điều đó làm cô yên tâm hơn một chút.
Lee Siyeon giống như là một người yêu không đúng thời điểm của cô vậy, và cô chấp nhận rằng, duyên tình của cô và Siyeon chỉ đến được đó thôi.
Khi Siyeon trở về Hàn Quốc, thời gian đầu cô bị xuống tinh thần nghiêm trọng, cô đã chờ tin nhắn của Lee Siyeon, nhưng cô ấy không hề nhắn một tin nào, có thể cô ấy vẫn đang tức giận vì cô đẩy cô ấy về Hàn.
Và cô cũng không có đủ dũng cảm để chủ động gọi điện hỏi thăm cô ấy.
Rồi sau đó một thời gian, cô quen dần với cảm xúc trống rỗng đó, rồi cô tiếp tục với cuộc sống của riêng mình, chấp nhận sự không tồn tại của Lee Siyeon trong cuộc đời của cô.
Và ngay thời điểm này, cô biết rằng cuộc đời cô sẽ bị xáo trộn tiếp, vì Lee Siyeon đang ở đâu đó gần cô. Nghĩ đến điều này, cô vừa vui mừng, mà lại vừa lo lắng.
Rốt cuộc Lee Siyeon muốn cái gì?
Điện thoại của Kim SuA bỗng rung chuông, một số lạ.
- Alo.
“Em đây”
- ………………. - SuA im lặng vì hồi hộp
“Sao lại im lặng, chúng ta không gặp nhau chưa đầy một năm mà chị đã nhanh chóng quên giọng của em rồi hả?” – Siyeon lạnh lùng nói
- Không, chị nhớ chứ, Singnie.
“Chị đang ở đâu ở New Jersey?”
- Em đang ở New York đúng không? Ngày mai chị xong việc chị sẽ về New York, chúng ta sẽ gặp nhau.
“Em đang ở New Jersey, chị cụ thể là đang ở đâu, đường nào, số nhà mấy?”
- ………..Khách sạn Wind Blow, đường 4Memory, phòng 110.
“Chờ em khoảng một tiếng được không?”
- Được.
SuA ngạc nhiên, Lee Siyeon bay đến tận New Jersey để tìm cô….New Jersey là một bang giáp với bang New York, chuyến bay mất 2 tiếng để đến nơi, và sân bay Newark của New Jersey cách trung tâm thành phố khá xa.
Cô chờ đợi trong hồi hộp…
Sau khoảng 40’, SuA thấy có tiếng gõ cửa, cô mở cửa ra, như mong đợi, là Lee Siyeon.
Hai người ngồi cạnh nhau ở trên mép giường, một quãng ngại ngùng diễn ra vì đã hơn nửa năm trôi qua họ không gặp nhau, nói câu nào đầu tiên, nói về chủ đề gì trước, cả hai thực sự không biết.
- Chị đã đổi kiểu tóc rồi, trông chị thật xinh đẹp – Siyeon mở lời. Khi cô bước vào căn phòng, cô ngạc nhiên vì kiểu tóc mới của Bora, cô ấy đã cắt mái bằng, độ dài tóc ngắn hơn, giờ là ngang ngực.
- Cám ơn em – SuA ngại ngùng đáp, cô đan hai bàn tay vào nhau, trong lòng hơi hồi hộp.
Phản ứng trầm lặng của Bora làm cho Siyeon không thể kiên nhẫn, cô từ từ tiến tới, tấn công Bora bằng một nụ hôn.
- Hmmm….. – SuA rên rỉ.
Siyeon giữ đầu Bora để ấn cô ấy vào cô sâu hơn, cô đi tìm chiếc lưỡi dài của Bora, quấn quít không thôi, đây là điều mà cô đã khao khát suốt thời gian qua.
Một nụ hôn diễn ra, rồi hai nụ hôn diễn ra, rồi đến nụ hôn thứ năm, vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
- Sing….Singnie…. – SuA nói chới với trong nụ hôn.
- Hmmm… - Siyeon không quan tâm.
Cho đến khi cái lưng của SuA đã quá mỏi mệt, cô không ngồi thẳng được nữa, cô thả cơ thể xuống giường. Siyeon theo đó mà đè lên SuA, rồi cô ấy rời ra, tựa trán vào trán của cô.
- Bora….em nhớ chị…em cực kỳ nhớ chị.
- ………………. – SuA yên lặng, chớp mắt nhìn khuôn mặt phía trên mình.
- Đã 8 tháng trôi qua rồi, em vẫn còn yêu chị, em chưa bao giờ ngừng yêu chị, thậm chí em còn yêu chị nhiều hơn năm ngoái nữa.
- ……………….
- Điều đó đã đủ chứng minh rằng tình cảm của em không phải là nhất thời chưa?
- ………………… - SuA rung động, mắt cô rưng rưng.
- Em đã lên mạng tìm kiếm, “tình yêu thế nào thì được gọi là lâu bền”, người ta nói rằng thời gian phải tính bằng năm, từ lúc em có tình cảm với chị, đến giờ là hơn 1 năm rồi, đã được gọi là lâu bền chưa?
- …………………
Siyeon kéo SuA ôm vào lòng, áp sát cái đầu SuA vào ngực cô ấy.
- Chị nghe tim em đập đi.
- ………………
- Tim em đập nhanh không phải vì quãng đường gần 40km vừa rồi đâu, mà vì chị đang ở cạnh em.
- ………………………..
- Những lời nói của chị vào đêm giáng sinh hôm đó, hoàn toàn sai lệch, chị cần phải thừa nhận, rằng chị đã nói sai.
- ……………………..
- Em không thể lấy lại được ký ức, em không thể sống hạnh phúc.
- ………………………..
- Mối tình của em và Arin không phải là mối tình sâu đậm và nghiêm túc, nó kéo dài 1 năm, nhưng em và Arin chỉ gặp nhau 15 lần, vì công việc của cả hai đều bận rộn, người biết rõ điều này nhất là Lee Gahyeon.
- …………………….
- Nói em ích kỷ cũng được, nhưng em không muốn sống vì người khác nữa, em muốn sống vì chính em.
- …………………………..
- Em cũng không quan tâm đến điều ước của chị nữa đâu, em chỉ quan tâm đến điều ước của chính em thôi.
- ………………………. – SuA không thể nói được gì, cô không nghĩ là cô lại được gặp Siyeon vào sáng sớm ở New Jersey như vậy, và được nghe cô ấy thổ lộ như vậy.
Hóa ra, những điều cô tính toán, hoàn toàn không khả thi.
Cô đã vô tình đẩy Siyeon vào cái phán đoán sai lệch của cô, làm cô ấy phải đau khổ.
- Sao chị không nói gì? – Siyeon hỏi yêu chiều, cô ấy vuốt nhẹ mái tóc của SuA.
- Chị xin lỗi….chị…. – SuA ngập ngừng.
- Chị xin lỗi vì điều gì?
- Chị đã nghĩ rằng em có thể nhớ lại mọi thứ, và hạnh phúc với người yêu thật sự của em.
- Chị biết lỗi là được rồi, tiến sỹ cũng vẫn là con người, vẫn có quyền được mắc lỗi.
- ……….. – SuA cảm động, mắt ướt ướt như muốn khóc.
- Thời gian qua chị sống thế nào, có hạnh phúc không? – Siyeon hôn lên đôi mắt yếu ớt của SuA, rồi lại hỏi yêu chiều.
- Chị đã mong chờ cuộc gọi của em.
- Em xin lỗi vì đã không gọi cho chị, vì em muốn gặp chị trực tiếp.
- ………………………. – SuA trầm lặng, nhìn sâu vào ánh mắt nâu của Siyeon, trái tim cô rộn ràng vì hạnh phúc.
Đó chẳng phải là thứ mà cô đang ao ước đó sao…..
Cô chưa bao giờ hy vọng việc gặp lại Siyeon, nhưng thực sự cô đã rất nhớ cô ấy.
Siyeon cứ vậy mà quan sát Bora, cô ấy đang ngước mắt nhìn cô mà không dám chớp, một giọt nước mắt rơi xuống, Siyeon vội lau nó đi, dáng vẻ yếu đuối của Kim Bora, làm cô thương yêu vô cùng.
- Đừng khóc nữa, em đang ở đây với chị rồi mà.
- ……… - SuA vẫn chưa hết xúc động, nỗi nhớ Lee Siyeon được vun vén suốt những tháng qua giờ bùng ra cùng một lần. Cô có thể gọi điện cho cô ấy, có thể nhắn tin cho cô ấy, hoặc có thể lên mạng cập nhật thông tin về cô ấy, nhưng cô lại không làm, vì cô sợ nỗi nhớ của cô sẽ tăng không kiểm soát, cô cứ để nó nhen nhóm vậy là được rồi.
Và giờ cô được nhìn thấy Siyeon, rất gần, rất sát, cô không thể tưởng tượng được.
Siyeon mỉm cười, vừa lau nước mắt vừa hôn khắp khuôn mặt xinh đẹp của Kim Bora, rồi vuốt tóc cô ấy.
- Bora, những tháng vừa rồi em đã làm việc chăm chỉ, em đã phát hành một mini album mới, và rất thành công, em được ca hát và trình diễn, đó là điều em mong muốn, nhưng cuộc sống của em thực sự không hạnh phúc, vì không có chị.
- ………………..
- Em không nhớ lại được ký ức, nhưng em vẫn làm tốt mọi việc, và em vẫn là chính em chứ chẳng phải ai khác, em mong chị hiểu điều này và đừng khuyên em làm những việc em không muốn nữa.
- ………………. – SuA im lặng, trong lòng cảm thấy tội lỗi, những điều cô làm đều là muốn tốt cho Lee Siyeon, vậy mà cô lại khiến cô ấy sống không hạnh phúc.
Siyeon ôm trọn SuA trong vòng tay, hai người cứ thế mà im lặng, không nói gì nữa, tận hưởng từng khoảnh khắc yên bình này.
……
- Hôm nay mấy giờ chị phải đi làm?
- Chị có hẹn với bệnh nhân vào buổi trưa.
- Vậy thì giờ mình đi ăn sáng, em chở chị đi, đi nào – Siyeon hôn một cái vào chiếc mũi cao chót vót của SuA, rồi kéo cô ngồi dậy.
End chap 25.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro