Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 2

Chap 2.

Kim SuA không những giỏi về ngành tâm lý, mà còn giỏi trong việc rèn luyện trí nhớ nữa, cái gì cô đọc một lần, thường là cô có thể nhớ được ngay. Tất tần tật về bệnh tình của Siyeon, kể cả gia cảnh, tính cách, sở thích, cô đã nắm rõ trong lòng bàn tay.

Cô đáp chuyến bay đến Hàn vào ngày hôm trước, sau đó đi gặp những người liên quan đến Lee Siyeon, đọc tài liệu, rồi ngày hôm sau đến gặp Siyeon trực tiếp luôn, mọi thứ đều được tiến hành rất nhanh, vốn dĩ Kim SuA không hề vội vã gì cả, cô cũng không có gì phải vội vã mau chóng về lại New York, chỉ đơn giản là do khả năng giải quyết mọi việc của cô quá xuất sắc.

Để nói về tốc độ, thì ai thắng được cô cơ chứ.

Và việc cô công tác ở Hàn Quốc lâu như vậy, khiến cho ông bà Kim rất vui. Cả nhà cô có mỗi ông bà Kim ở với nhau trong căn nhà to lớn ở Seoul, anh trai SuA là Kim Sungkyun, đã kết hôn và đang ở một nơi khác, lần này SuA quay trở lại Hàn, cô ở với ông bà Kim, vừa làm việc vừa dành thời gian chăm sóc ông bà.

Lúc gặp Siyeon là bắt đầu đến bữa trưa, SuA trước khi bước vào căn phòng này đã đặt sẵn tokbokki, một trong những món nằm trong danh sách đồ ăn ưa thích của Siyeon, cô sẽ ăn trưa cùng với Lee Siyeon.

Có một cô y tá đã mang đồ ăn vào phòng, và tiện thể dọn dẹp cái đống lộn xộn mà Siyeon vừa gây ra, cô y tá dọn dẹp ly thủy tinh vỡ, thay lại gối, cất sách lại vào kệ sách. Sự đập phá của Siyeon, chắc hẳn không có ai biết được, vì căn phòng này cách âm, cũng không có camera để tôn trọng quyền riêng tư cho bệnh nhân, cứ 1 tiếng sẽ có người vào check cô ấy một lần.

Lee Siyeon không hề bị què, nhưng vẫn phải ngồi xe lăn, chiếc xe lăn này là dòng hiện đại nhất, có nhiều nút bấm ở trên thành ghế để đáp ứng mọi tiện ích tính năng. Khi bị rối loạn thần kinh thực vật, Siyeon dễ bị hụt hơi nếu đi bộ hoặc đứng nhiều, vì phổi của cô ấy rất yếu, kể cả khi thời tiết thay đổi thất thường, đường hô hấp của cô ấy cũng sẽ bị ảnh hưởng. Cho nên hiện tại Siyeon sẽ được các y tá dẫn đi bộ một chút vào buổi chiều, còn lại là ngồi xe lăn suốt.

Thức ăn ngon đã được dọn ra bàn sẵn, SuA ngồi đối diện Siyeon, nụ cười luôn hiện diện trên môi, lời nói cô cất lên, luôn chứa đựng sự ngọt ngào.

- Chúc em ngon miệng.

Siyeon không phản ứng gì nhiều, bắt đầu cặm cụi ăn, những lọn tóc đỏ nâu của cô ngả xuống, chuẩn bị dính hết vào đồ ăn.

SuA được biết rằng Siyeon đã bắt đầu tự ăn được 2 tuần nay, trước đây là có y tá đút cho ăn.

- Siyeon…..em nên cột tóc lại không thì tóc sẽ bị bẩn bởi đồ ăn đó – SuA lấy từ trong túi xách của mình một cọng thun, cô cột tóc cô lại để làm mẫu cho Siyeon.

Siyeon ngẩn ngơ nhìn, mắt chớp nhẹ, nét mặt rất đáng yêu khiến SuA bật cười. SuA lấy thêm một cọng thun nữa và đưa cho Siyeon, nhưng Siyeon vẫn ngồi im không thể làm gì.

SuA đứng dậy đi về phía Siyeon, rồi nhẹ nhàng xoay chiếc xe lăn, cô đứng trước Siyeon, cúi xuống cột tóc lại cho cô ấy, khi cột xong, thì khuôn mặt của hai người chỉ còn cách 10cm, Siyeon vẫn hiện nét bỡ ngỡ, chăm chú ngước nhìn mọi cử động của SuA.

SuA vẫn tư thế cúi người, cô chống hai tay lên thành ghế, yên lặng nhìn Siyeon khoảng chục giây, rồi nói.

- Siyeon, khi em xõa tóc hay cột tóc, đều trông rất xinh đẹp – SuA mỉm cười khi thấy trên má Siyeon phảng phất một màu đỏ nhạt.

- Chị là ai? – Siyeon cất giọng hỏi, câu hỏi đầu tiên của cô. Trong suốt quá trình chữa bệnh mấy tháng qua, lượng câu hỏi của cô được thốt ra bằng lời, chắc chỉ bằng 1 bàn tay mà thôi.

- Tên khai sinh của chị là Kim Bora, khi đi làm, tên chị là Kim SuA, em thích gọi chị bằng tên nào hơn? – SuA vẫn giữ khoảng cách gần gũi với Siyeon, đáp lại bằng một câu hỏi.

Siyeon đảo mắt suy nghĩ, đảo sang trái, rồi sang phải, rồi lại ngước nhìn SuA, rồi lại nhìn xuống dưới như đang vắt óc suy nghĩ, SuA kiên nhẫn chờ đợi, rồi được nhận một câu trả lời.

- Bora.

- Vậy thì cứ gọi chị là Bora, chị hơn em 1 tuổi, và sẽ là người tiếp xúc nhiều nhất với em trong thời gian tới.

- …………………

- Em có phiền không nếu cứ phải gặp chị nhiều như vậy? – SuA nhìn xuống, đâm thẳng vào ánh mắt nâu của Siyeon, khoảng cách gần gũi này, khiến cô có thể cảm nhận được hơi thở của Siyeon đang gấp gáp hơn.

Siyeon có một đôi mắt màu nâu rất đẹp, cộng với sự dịu dàng pha chút lạnh lùng hiện tại của cô ấy, trông như một chú mèo hoàng gia cao quý vậy. Khuôn mặt của Lee Siyeon thực sự quyến rũ và thu hút, không có gì lạ lẫm vì cô ấy từng là ca sỹ nổi tiếng, ngoại hình chắc hẳn là một đẳng cấp khác biệt so với người bình thường. Dù bây giờ cô ấy đang mặc một bộ đồ bình thường, quần dài mềm và áo phông, nhưng nét đẹp tuyệt vời này vẫn không bị lu mờ một chút nào.

- ………………… - Siyeon vẫn lặng im, hơi thở lúc dồn dập lúc chậm chạp.

SuA mỉm cười, chắc hẳn nhịp tim của cô gái này đang đập không cố định.

- Chị nấu ăn rất ngon, chị có thể nấu tokbokki, ramen nấm, chị còn có thể pha coffee nữa, và chị hát rất hay – SuA khoe tài năng của mình, những từ khóa cô vừa nói, là những thứ Siyeon đang quan tâm.

- ………………….

- Vậy…em có phiền không…..nếu phải gặp chị nhiều như vậy?

- …………….không…. – Siyeon cuối cùng cũng trả lời.

- Cám ơn em, giờ thì chúng ta tiếp tục ăn thôi – SuA duy trì nụ cười, đứng dậy, cô xoay chiếc xe lăn của Siyeon lại, hướng về phía bàn ăn, rồi cô về chỗ ngồi cũ.

---

Đến chiều, SuA quay lại gặp Siyeon ở một công viên rất đẹp rất rộng thuộc bệnh viện. Cả hai đều đã thay trang phục khác, SuA mặc một bộ đồ thoải mái hơn, quần thể thao, áo phông, giày thể thao, đều là màu xanh. Và với ngoại hình đẹp mắt này, đã khiến ánh mắt của Siyeon trở nên thiện cảm hơn khi cô ấy nhìn SuA, khác hẳn so với ánh mắt trừng trừng khó hiểu lúc trưa nay.

Vì đơn giản Siyeon thích màu xanh.

SuA biết rằng Siyeon bấy lâu nay được các y tá dẫn đi dạo ở quanh khu công viên, vừa đi vừa nghỉ là khoảng nửa tiếng, rồi quay lại phòng bệnh, nhưng hôm nay cô muốn thử thách Siyeon ở mức độ cao hơn để tăng sự tập trung và phản xạ của cô ấy.

Ở trong công viên rộng rãi này có một cái hồ nước rất trong và đem lại cảm giác sảng khoái, có một con đường bằng các tảng đá phẳng nối từ bờ bên này đến bờ bên kia của cái hồ này, các tảng đá được xếp cạnh nhau, cách nhau khoảng 50cm, con đường đi sang bờ bên kia của hồ có khoảng 10 tảng đá như vậy.

- Singnie, trưa nay em ngủ ngon không? – SuA mở lời bằng một câu hỏi thăm, và cô đã gọi Siyeon bằng một tên gọi khác, cô biết rằng đó là tên thân mật mà gia đình gọi cô ấy từ thời bé đến giờ.

- ………… - đáy mắt nâu của Siyeon lại chuyển động, chắc hẳn đang ngạc nhiên vì cách gọi thay đổi của SuA, cô ấy gật đầu nhẹ.

- Cám ơn y tá Im nhé, em quay lại vào trong được rồi – SuA mỉm cười với cô y tá trẻ xinh đẹp đã đẩy xe lăn đưa Siyeon ra ngoài này, cô ấy tên Im Nayeon.

Nayeon cười cười gật đầu rồi để SuA và Siyeon một mình lại ở ngoài công viên.

- Đứng dậy nào, đôi chân của em đang rất muốn cử động đó – SuA giơ hai tay đỡ Siyeon đứng dậy.

Khi Siyeon đứng dậy, SuA ngạc nhiên, vì Siyeon cao hơn cô, mắt cô nhìn thẳng là môi của Siyeon.

Có thể Lee Siyeon có một đôi chân dài, khi cô ấy ngồi, trông cô ấy rất nhỏ bé, có ai nghĩ ra được là cô ấy cao như vậy đâu cơ chứ. Và hiện tại hình ảnh của Siyeon đang phủ xuống toàn bộ ánh nhìn của SuA, cô ngước mắt nhìn người đối diện, kết hợp với màu sắc đẹp đẽ của thời tiết, điều đó làm cho hình ảnh của Siyeon trông càng rạng rỡ hơn.

- Thoải mái chứ, đúng không? – SuA nhẹ nhàng hỏi, hai tay vẫn đang nắm lấy tay Siyeon.

Siyeon kéo dài đường môi, tạo thành một nụ cười nhẹ, mang chút cảm giác ngại ngùng.

- Singnie…. – SuA lật bàn tay phải của Siyeon lại, cô xòe bàn tay đó ra, SuA lấy tay phải của mình vẽ một hình tròn chữ O vào lòng bàn tay phải của Siyeon.

- ………………

- Nếu em cảm thấy vui vẻ, thì hãy vẽ như vậy, vào bất cứ đâu, bằng bất cứ cái gì, để cho chị biết cảm nhận của em, được chứ?

- …………………. – Siyeon chăm chú lắng nghe, cố gắng tiếp thu cái hình mà SuA vừa thể hiện, rồi SuA vẽ tiếp vào lòng bàn tay phải của Siyeon, một dấu gạch chéo, chữ X.

- Còn nếu em cảm thấy bất an, vẽ như vậy, để chị biết, được chứ?

Siyeon sau chục giây đã hiểu những lời nói của SuA, gật đầu nhẹ.

- Giờ thử nhé, nếu em cảm thấy vui vẻ? – SuA xòe lòng bàn tay phải của mình ra, chờ Siyeon.

Siyeon vẽ một hình tròn vào lòng bàn tay của SuA.

- Đúng rồi, nếu em cảm thấy bất an? – SuA hài lòng, hỏi tiếp.

Siyeon di chuyển ngón tay, vẽ một dấu X lên bắp tay SuA, làm SuA ngạc nhiên vì cô ấy đã đổi vị trí vẽ, rồi cô bật cười.

- Chị nghĩ là em đã hiểu một cách hoàn hảo rồi, chúng ta bắt đầu đi bộ nào.

SuA từ từ dẫn Siyeon đến mép hồ, Siyeon nhìn thấy khung cảnh trước mặt, ánh mắt biến sắc luôn, SuA lường trước được chuyện này. Việc Siyeon bị ngã từ trên cao xuống và bị tai nạn, cô ấy sẽ không nhớ gì hết, nhưng chứng sợ độ cao chắc chắn sẽ đi vào tiềm thức, cho nên khi nhìn thấy một con đường gập ghềnh cao thấp như vậy, Siyeon đương nhiên sẽ sợ.

- Singnie, nhìn chị - SuA xoay lưng về mặt hồ, đứng đối diện Siyeon, hai tay vẫn nắm lấy tay Siyeon không buông.

- ……………. – Siyeon vẫn đang mải mê nhìn khung cảnh trước mặt với ánh mắt hơi hoảng loạn, nhìn tảng đá, rồi nhìn hồ nước.

- Nhìn chị - SuA nhẹ nhàng lặp lại, tay vuốt vuốt mu bàn tay của Siyeon.

Siyeon sau sự hoảng loạn, ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt của SuA, nét mặt đã bình tĩnh hơn.

- Giờ làm theo chị, và chỉ nhìn chị thôi, được chứ?

- …………..

Siyeon không nói gì, chỉ tập trung nhìn SuA theo lời SuA yêu cầu. SuA quay đầu nhìn, cô bước lùi một bước và đã bước xuống tảng đá thứ nhất, rồi chờ Siyeon, Siyeon chậm rãi và trông rất cố gắng, tiến một bước, và bước xuống tảng đá, tay vẫn nắm chặt lấy tay SuA.

Và cứ như vậy, chậm rãi và cẩn trọng, SuA dẫn được Siyeon đi đến tảng đá thứ 5, rồi tự dưng Siyeon ôm chầm lấy SuA, làm vị tiến sĩ trẻ ngạc nhiên.

SuA cảm nhận được một dấu X đang được vẽ ở sau lưng mình, cô nâng tay vỗ lưng Siyeon, trấn an, hiện tại hơi thở của Siyeon trở nên dồn dập trông thấy, như kiểu sắp bị hụt hơi.

- Chị hiểu rồi, em đã làm rất tốt, hôm nay dừng ở đây thôi.

Siyeon vẫn không nói gì, vẫn ôm chặt lấy SuA, hai người đứng chơi vơi ở giữa hồ trên tảng đá phẳng, tạo nên một khung cảnh yên bình.

End chap 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro