chap 17
Chap 17.
- Cho hỏi….cô là….người yêu của tiến sỹ Kim ạ?
Lee Siyeon cứng lưỡi không biết trả lời sao, nếu trả lời là ‘đúng’, thì có ảnh hưởng gì đến Bora không nhỉ, Bora trong mắt mọi người là người đã kết hôn mà.
- Cô gì đó ơi? – cái cô gái thấp thấp kia quơ tay trước mặt Siyeon nhằm lấy sự chú ý.
- Ah….tôi….là bệnh nhân của tiến sỹ Kim – Siyeon trả lời.
- Cô đang chờ khám ạ?
- Không, tôi đến đây tham quan thôi, cô tên gì? – Siyeon hỏi.
- Tôi là Lee Dami, cứ gọi tôi là Dami.
- Cô là người Hàn.
- Yeah, tôi là người Hàn, tôi làm việc ở New York được vài năm rồi.
- Cô Dami là bác sỹ ở đây hả? – Siyeon thân thiện hỏi, cố gắng mỉm cười.
- Tôi là kế toán thôi, vừa rồi tôi thấy tiến sỹ Kim hôn cô…. – cô gái tên Dami cười ẩn ý, nói chuyện như dò xét, muốn moi móc thông tin.
- À không….đó là…nụ hôn bạn bè đó mà – Siyeon chầm chậm trả lời, các căn phòng ở đây đều có cánh cửa có một ô kính, nụ hôn vừa rồi của Bora đã bị người ta nhìn thấy.
- Ồ….tôi cũng đoán vậy, dù sao thì tiến sỹ Kim cũng đã có vợ rồi mà – Dami cười cười.
- Vừa rồi, những người ngoài kia….. họ nói gì vậy? – Siyeon hướng mắt ra ngoài, cánh cửa phòng này đang mở nên cô có thể thấy rằng, có vài người đứng ở kia vẫn đang liếc nhìn cô và bàn tán gì đó.
- À….họ khen cô rất đẹp, đẹp ngang ngửa vợ của tiến sỹ Kim luôn, chúng tôi đã thấy hai người đi cùng nhau vào trong trung tâm – Dami mỉm cười, nhưng Siyeon cảm nhận được, rằng nụ cười này, trông không chân thành cho lắm.
- Ồ, vậy thì cô gửi lời cám ơn cho tôi nhé.
Siyeon nói chuyện xong với Dami, rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, rồi nhắn tin báo Bora rằng cô muốn ăn trưa, rồi có một người mang tokbokki vào phòng cho cô ăn. Cái món tokbokki này cô đi tìm từ hôm trước tới giờ mà không có.
Giờ được ăn tokbokki, cô sướng chết mất.
Cô yêu Kim Bora đến chết mất, người luôn đáp ứng được mọi nhu cầu của cô, mà cô không cần phải nói quá nhiều.
Sau vài tiếng, SuA bước ra, thấy Siyeon đang nằm cuộn tròn trên chiếc ghế bản to hình nửa quả cầu, cô ấy đang ngủ.
Cô tiến tới, hôn một cái lên má Siyeon, rồi gọi cô ấy dậy.
- Singnie, dậy nào.
Siyeon mơ màng tỉnh dậy, cô dụi mắt.
- Chị xong việc rồi hả?
- Ừ, giờ chúng ta đi mua sắm.
SuA chở Siyeon đến trung tâm thương mại, mua quần áo và mọi đồ đạc cần thiết cho cô ấy, riêng khoản quần áo thì cô chủ động chọn đồ cho Siyeon, vì New York đang là mùa đông, theo dự báo thời tiết, 1 tuần nữa sẽ có tuyết rơi, thời tiết sẽ rất lạnh.
Sau khi mua rất nhiều đồ, khoảng 20 cái túi đựng khác nhau, SuA chất hết lên cốp xe, rồi cô đưa Siyeon đến một quán coffee ngoài trời rất đẹp. Quán coffee tên là Emotion, bàn ghế được xếp ở ngoài đường, và đây là con phố đi bộ, quán coffee này được đặt ở giữa phố đi bộ. Từ ghế ngồi nhìn thẳng, sẽ nhìn thấy được hoàng hôn.
Siyeon ngồi thẫn thờ và ngắm nhìn xung quanh, mọi người đang đi qua đi lại hối hả, giữa đường có vài vệt nắng màu hồng, vì hiện đang là hoàng hôn, mặt trời ngả xuống dần dần để nghỉ ngơi sau cả một ngày chiếu sáng.
SuA ngồi bên cạnh, nhìn hình ảnh ngơ ngác của Siyeon mà mỉm cười, Lee Siyeon thật sự rất đáng yêu.
Vì đáng yêu quá nên cô lại gần hôn cô ấy một cái vào tai. Siyeon bị hôn trộm rồi quay ra nhăn mặt.
- Bora, chị đừng làm vậy nữa.
- Là sao? – SuA mở to mắt ngạc nhiên.
- Đừng hôn em khi ở ngoài đường ý, vừa nãy ở trung tâm cũng thế, người ta nhìn thấy rồi người ta bàn tán đó.
- Người ta chỉ bàn tán thôi chứ người ta chẳng quan tâm đâu, ở New York văn hóa rất khác biệt và rất thoáng, chúng ta có thể làm mọi điều chúng ta muốn mà không cần phải để ý ai hết.
- Lúc ở trung tâm có một người Hàn đến hỏi chuyện em và cô ấy nghĩ rằng chúng ta đang yêu nhau.
- Người Hàn, chắc là Dami hả?
- Đúng rồi.
- Yên tâm, chị sẽ không để em bị mang tiếng xấu gì đâu.
- Bora, chị khám bệnh cho người ta như vậy, rồi đã có ai đem lòng yêu chị sau khi được khám chưa? – Siyeon tò mò hỏi.
- Có, rất nhiều – SuA bật cười vì sự thắc mắc đáng yêu của Siyeon, cô thành thật trả lời.
- Rồi chị cũng chấp nhận lời yêu của người ta hả? – Siyeon hoảng hốt hỏi tiếp.
- Không, chị chỉ yêu em thôi – SuA phì cười, rồi hôn lên tai Siyeon một cái nữa.
- Bora….
- Sao cưng?
- Em và JiU, ai đẹp hơn?
- ………. – SuA ngạc nhiên vì câu hỏi, cô khựng một cái.
- Sao chị không trả lời? – Siyeon nheo mắt.
- Em đẹp hơn – SuA rõng rạc trả lời.
- Chị trả lời chậm quá, coi như là nói dối – Siyeon tỉnh bơ nói, rồi uống một ngụm coffee.
- Tại saoooo – SuA nhõng nhẽo.
- …………….. – Siyeon tỏ vẻ kiêu sa.
- Chị nói thật mà, với cả mỗi người đều có một vẻ đẹp khác nhau, sao em lại muốn so sánh cơ chứ.
- Ở trung tâm vừa rồi, người ta bảo em đẹp ngang ngửa JiU đó.
- Đó là góc nhìn của người ta, còn trong mắt chị em là đẹp nhất.
- Thế JiU không đẹp hả?
- À thì….JiU cũng rất đẹp…nhưng mà… - SuA thấy Siyeon khoanh tay lại sau lời khen JiU của cô, cô rối trí không biết phải trả lời sao cho vừa lòng cô ấy.
- ……………… - Siyeon mặc kệ SuA, tiếp tục ngắm nhìn xung quanh.
- Singnie…….em là đẹp nhất trong lòng chị, chỉ cần vậy thôi, em đừng để ý những điều khác nữa – SuA ngả đầu vào vai Siyeon nũng nịu.
Siyeon nheo mắt nghi ngờ cái lời tán tỉnh mượt mà của Kim SuA, rồi cô dí sát mặt lại gần cô ấy, thở hắt vào mặt SuA bằng mũi. SuA nhăn mặt một cái, rồi đứng dậy.
- Chị đi gọi thêm nước và bánh, chờ chị nhé.
SuA đi đến chỗ quầy của quán coffee để đặt đồ, Siyeon tiếp tục nhìn xung quanh ngắm cảnh.
Chợt có một người lạ đến tiếp cận cô, và người ta biết tên của cô luôn, cô gái này người Hàn.
- Ôi, Lee Siyeon?
End chap 17.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro