Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 13

Chap 13.

“Có phải con ngoại tình không?”

SuA cứng lưỡi không nói được gì, sao mẹ cô biết được….

“SuA…..SuA….sao con không nói gì, là thật hả?”

- Mẹ……

“SuA, lúc con công tác ở đây, mẹ đã thấy vài lần trên cổ con có dấu hôn, rồi trước khi về Mỹ con còn ở khách sạn liên tục nữa, mẹ đã nghi ngờ nhưng mẹ không muốn nói gì cả, vì con đủ trưởng thành để tự giải quyết, nhưng hôm qua có một người đến đây, bảo là bệnh nhân của con, xin số và địa chỉ của con ở Mỹ cho bằng được, mẹ không muốn cho, nhưng cô ấy quá lỳ lợm”

- ………..

“Con đang ngoại tình với cái người tên là Lee Siyeon đó hả?”

- Mẹ đã cho cô ấy thông tin rồi sao? – SuA ngạc nhiên.

“Mẹ không còn cách nào khác, Kim SuA, mẹ luôn tự hào vì con, hầu như ai gặp con đều thích con, con là người luôn xuất sắc trong mọi việc, nhưng riêng vấn đề này thì mẹ không đồng ý, con hãy giải quyết thật nhanh gọn đi”

Bà Kim chủ động cúp máy, SuA lo lắng ở trong lòng, vậy là Siyeon đã biết số điện thoại của cô, cô ấy sẽ liên lạc với cô sớm thôi.

Trong lòng cô, có chút chờ đợi, và có chút hoảng sợ, khi được nói chuyện lại với Siyeon, cô nên nói gì???

Mẹ cô đã biết chuyện rồi, bà chắc hẳn sẽ rất thất vọng vì cô….

Đương nhiên rồi, cô cũng đang rất thất vọng về bản thân mình….

Nhưng cô không thể ngừng suy nghĩ về Lee Siyeon được…..

---

Một thời gian ngắn trôi qua, mặt trời buông xuống, hoàng hôn xuất hiện, SuA lái xe về nhà sau một ngày làm việc, cô giật hết cả mình, vì cái bức tường trắng ở bên cạnh cổng chính của căn nhà, có một dấu X màu đen được vẽ bằng sơn xịt, to bằng tờ giấy A4.

Khi khám cho các bệnh nhân về tâm lý, SuA luôn nghĩ ra nhiều cách đơn giản để giúp họ có thể bộc lộ nội tâm của mình, ký hiệu là một ví dụ, và cái ký hiệu chữ X và hình tròn chữ O đó, là cô chỉ dành riêng cho Lee Siyeon mà thôi.

SuA hoảng hốt nhìn xung quanh, có khi nào Siyeon đang ở quanh đây không vậy???

Cô không thấy ai cả, rồi cô tự thấy ngớ ngẩn, Lee Siyeon sao lại có thể bay đến đây được cơ chứ, đây là New York cơ mà.

- Chào vợ, về rồi hả? – JiU xuất hiện ở đằng sau, cô ấy cũng vừa về đến nhà.

- Ừm – SuA cố gắng nở một nụ cười rồi mở cửa đi vào bên trong.

- Trời ơi đứa nào làm bẩn tường thế này – JiU nhăn mặt vì nhìn thấy vết nhơ ở trên tường.

- Mai đi mua xăng lau cho hết vậy – SuA thở dài.

Cả hai cùng bước vào nhà, thấy cái bóng điện ở chỗ cửa ra vào nhấp nháy liên tục.

- Phải sửa bóng đèn rồi, cậu giải quyết cái này cho mình nhé, cả vết sơn nữa – SuA nói.

- Ừ, sáng mai làm, giờ mình mệt quá – JiU uể oải bước vào phòng ngủ.

- Không ăn tối hả?

- Không, khi nào đói mình sẽ ăn sau – bóng dáng JiU đã biến mất, SuA trầm ngâm suy nghĩ, dạo gần đây JiU hay kêu mệt mỏi và lười làm mấy công việc lặt vặt trong nhà, có khi nào cô ấy bị ốm không vậy.

Cô suy nghĩ về điều đó vài giây, rồi chuyển ánh mắt ra ngoài cổng chính, suy nghĩ về chuyện khác, cái dấu X đó, chẳng lẽ là trùng hợp…..

Cô bật điện thoại lên, tìm số điện thoại của Lee Siyeon, chần chừ rồi ấn nút gọi.

Dù thật sự cô không biết là cuộc gọi này để làm gì, nhưng cô muốn kiểm tra tình trạng của Siyeon, cô mong rằng cô ấy vẫn ổn.

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”

Điện thoại của Siyeon đã tắt máy, hoặc mất sóng, tại sao lại vậy?

SuA lo lắng, nhưng cô không thể gọi cho người nhà của Lee Siyeon để hỏi được, vì họ đã biết việc Siyeon có tình cảm với cô.

Và cô đã lo lắng như thế hoài, ăn uống vốn đã không ngon miệng, giờ còn chẳng muốn ăn luôn, cô cũng khó đi vào giấc ngủ.

Rồi sáng hôm sau, cô thức dậy, lúc đó JiU vẫn đang nằm ngủ trên giường, hôm nay cô ấy nghỉ ở nhà, SuA lết cái thân mỏi mệt này để đi làm, rồi cô trải qua một ngày làm việc buồn chán, rồi cô quyết định hôm nay sẽ về nhà sớm hơn 1 tiếng. Khi cô đang đi dần về đến nhà, thì cô thấp thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc, đang đứng trước cổng nhà cô.

Và khi đi gần hơn, cô không thể ngậm miệng lại được, đó là Lee Siyeon.

Cô bước ra khỏi xe ô tô, chầm chậm đi lại gần, cô thấy Siyeon đang sơn lại bức tường, để xóa cái dấu X màu đen hôm qua đi.

- Singnie?

Lee Siyeon quay ra, thấy SuA, mặt tỉnh bơ, vẫn tiếp tục sơn nốt cái chỗ tường kia, rồi khi xong xuôi, cô ấy đi đến thùng rác gần đó, vứt hộp sơn, chổi sơn và cái găng tay, rồi phủi tay, đi đến trước mặt SuA, đứng rất gần.

- Em xin lỗi vì đã làm bẩn tường nhà chị.

- Sao em lại đến đây? – SuA cực kỳ xúc động khi Siyeon lặn lộn xa xôi đến để gặp cô, cô rưng rưng nhìn người đối diện.

- Tại sao em lại không được đến đây? – Siyeon nhẹ nhàng hỏi.

SuA không biết phải trả lời sao, trước khi cô nghĩ ra được điều gì, thì bỗng dưng JiU đi từ trong nhà ra, cô ấy ăn mặc rất đẹp, hình như chuẩn bị đi đâu đó.

- Ủa, chào vợ, ô, xin chào – JiU chào SuA, rồi ngạc nhiên khi nhìn thấy một người lạ ở bên cạnh, cô ấy chào Siyeon.

- Xin chào – Siyeon mỉm cười xã giao lại với JiU, trong đầu cô suy nghĩ, chắc hẳn đây là người mà Bora đã kết hôn.

- Ôi, một người Hàn – JiU mỉm cười, rồi quay sang nhìn SuA chờ đợi một lời giới thiệu.

- À….một người bạn – SuA ngại ngùng nói, trong lòng lo lắng tột độ.

- Ồ…vợ à, mình đi có việc sẽ về muộn, cậu tự ăn tối nhé, tạm biệt.

- Ừm… - SuA mỉm cười với JiU, người mà đang leo lên xe ô tô chuẩn bị rời đi.

Sau khi JiU rời đi khỏi tầm mắt….

- Em vào nhà đi – SuA ngỏ lời, cô đi vào nhà trước.

Khi bước vào nhà, SuA lại bị làm phiền bởi cái ánh đèn chập chờn ở ngay cửa ra vào, cô nhăn mặt, JiU nói rằng cô ấy sẽ sửa vào sáng nay, mà giờ chưa sửa nữa.

- Chờ chị một chút nhé, chị sẽ làm coffee cho em – SuA vừa nói vừa đi đến quầy bar, nhà cô có một cái máy pha coffee do JiU mua, cô ấy không phải là người nghiện coffee, chỉ thỉnh thoảng uống khi phải làm việc muộn.

Và cho đến khi gặp Siyeon, cô mới đi tìm hiểu để pha coffee, chứ cô chưa bao giờ động vào cái máy pha coffee ở nhà cô.

Khi cô pha xong ly coffee và đặt lên bàn, thì cô thấy Siyeon đang bắc cái ghế gần cửa ra vào, trèo lên và sửa cái bóng đèn, bằng một cách nào đó, cái bóng đèn đã trở lại bình thường, phát sáng cố định. SuA trố hết cả mắt, cô chưa nói được câu nào hết. Siyeon sửa xong thì bước xuống ghế, đặt cái ghế về vị trí cũ, rồi giải thích với SuA luôn.

- Tuần trước có vài người đến nhà em sửa bóng đèn, nên em thử bắt chước với cái bóng này xem có được không, ai dè lại được.

- Cám…..cám ơn em.

SuA và Siyeon ngồi cạnh nhau ở trên quầy bar, Siyeon uống coffee, SuA uống nước lọc. Vì không muốn thời gian chết chìm trong sự im lặng quá lâu như vậy, SuA đành mở lời.

- Hôm qua chị gọi cho em nhưng không được, hóa ra là em đã bay đến New York.

- Số của em đây – Siyeon lấy ra từ túi xách cái vỏ đựng Sim, trên đó có ghi số điện thoại dành cho dân du lịch mà cô đã mua ở sân bay.

- Em đến đây một mình hả?

- Đúng rồi – Siyeon chăm chú uống coffee, không nhìn vào SuA.

- Em nên đi cùng một người nào đó chứ, không gia đình sẽ lo lắng cho em đó.

- ………………….. – Siyeon tỏ ra mặc kệ, hành trình đến New York của cô đầy rẫy khó khăn.

Cô không hề biết mua vé máy bay, không hề biết lên máy bay phải chuẩn bị những gì, không biết gọi xe, cô chẳng biết một cái gì hết, mọi thứ cô có chỉ là vài giấy tờ nhân thân, điện thoại và một cái thẻ ngân hàng có rất nhiều tiền ở trong. Cô không biết chỗ nào, thì cô nhanh chóng tìm hiểu trên mạng, rồi cô nhanh miệng đi hỏi những người xung quanh, cô cứ gặp ai là cô hỏi, cô chỉ không hỏi những người trong nhà mà thôi.

Và cô biết rằng muốn bay đến Mỹ, thì phải có visa, cô đi xin visa, rồi người ta thấy giấy tờ của cô, thể hiện cô là con gái của Thị trưởng thành phố Seoul, nên người ta duyệt visa cho cô rất nhanh, một tuần là có luôn.

Và cô chẳng biết mống tiếng Anh nào hết, nhưng vì cái não của cô luôn hoạt động một cách thông minh, cô dùng ngôn ngữ cơ thể, dùng phần mềm dịch ở trên điện thoại, cuối cùng cô cũng lết được cái xác đến New York thành công.

Và cả gia đình cô chẳng ai biết chuyện này hết, có thể giờ này họ đang ráo rác đi tìm cô, nhưng cô chẳng quan tâm…

Vì cô chỉ muốn gặp Kim Bora mà thôi.

Cô tìm được đến địa chỉ nhà của Bora, cô bấm chuông liên tục, chẳng ai ra mở cửa, nên cô đành rời đi, trước khi rời đi, cô thấy có một cái bình sơn xịt đang bị vứt lăn vứt lóc ở trên đường, cô cầm lấy nó, vẽ một dấu X lên bức tường bên cạnh cổng chính.

Cô muốn nhấc máy gọi cho Bora, cô đã có số điện thoại của Bora ở trên tay đây rồi, nhưng cô lại không gọi, cô đã nghĩ rằng Bora đang làm việc, cô không thể làm phiền cô ấy được.

Rồi cô đi thuê một căn phòng khách sạn gần đó để ở, cô đã suy nghĩ cả đêm, và cô thấy rằng hành động của cô là mất lịch sự, nên cô lên mạng, tìm hiểu cách để xóa cái vết dấu X ở trên tường. Rồi cô đi tìm mua sơn và vài dụng cụ, rồi cô đến nhà của Bora, sơn đè lên để xóa cái vết đi, và cô bị Bora bắt gặp, dù rất ngại nhưng cô vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh.

- Dạo này em thế nào? – SuA hỏi tiếp sau khi chứng kiến màn im lặng hờ hững của Lee Siyeon.

- Sao chị lại hỏi vậy, em tưởng chị là một chuyên gia mà, chị đã nói rằng chỉ cần nhìn vào em là chị biết em muốn gì – Siyeon bình tĩnh nói chuyện.

SuA biết rằng, mấy câu hỏi của cô thật sự vô nghĩa, nhưng thực sự là cô không biết nói gì với Siyeon ở thời điểm này, và cái thái độ bình tĩnh như chưa có chuyện gì của Siyeon làm cô thấy ái ngại, có vẻ như cô ấy đang cố dìm mọi cảm xúc xuống và cố tỏ ra bình thản.

- Chị xin lỗi…vì những chuyện chị đã làm – SuA cúi đầu nói.

- Chị muốn xin lỗi về việc chị đã đến Hàn Quốc và chữa khỏi bệnh cho em hả? – Siyeon hỏi, chất giọng có chút mỉa mai.

Kim SuA ngỡ ngàng, hiện tại cô đang không còn nói chuyện với một bệnh nhân bị bệnh tâm lý nữa, mà là nói chuyện với một người bình thường, chưa kể cái người này vốn có cái đầu thông minh nữa.

- Em đến đây vì muốn nói với chị một điều, Bora – Siyeon vừa nói vừa xoay xoay cái ly coffee.

- Là gì thế?

- Mọi người nói rằng điều ước trong ngày sinh nhật không được nói ra, giữ kín thì mới có hiệu nghiệm, nhưng em không thấy nó hiệu nghiệm gì hết, nên em sẽ nói với chị.

- ………………..

- Em đã ước rằng em sẽ không bao giờ khỏi bệnh.

- …………………

- Vì em muốn chị luôn ở cạnh em, nên em chẳng bao giờ muốn khỏi bệnh hết, và em nghĩ chị biết điều này, chị luôn biết những điều em mong muốn.

- ……………………

- Giờ thì em lại khỏi bệnh mất rồi, em không muốn điều đó, và chị đã biết điều em muốn rồi, tại sao chị lại bỏ đi?

- …………………….

- Tại sao lại không nói gì? – Siyeon mặt lạnh nói.

- Singnie……

- …………………

- Điều ước của chị là muốn em khỏe mạnh và hạnh phúc, và sau khi biết sức khỏe của em đang hồi phục nhanh chóng, chị đã cảm thấy rất vui.

- Vậy là chị muốn em khỏe mạnh? Được rồi, em sẽ làm theo điều ước của chị, hiện tại em đang rất khỏe mạnh, em có thể đi bộ được tối đa 5km mà không bị hụt hơi, em có thể đứng hàng tiếng đồng hồ mà không bị ngất, em vẫn có thể tỏ ra bình tĩnh dù em rất muốn khóc, rất muốn tức giận, rất muốn đập phá đồ đạc, rất muốn hét lên, nhưng em sẽ không làm vậy, vì em đã khỏe mạnh rồi.

- …………….. – khóe mắt SuA đong đầy những giọt nước, trái tim cô đau đớn khi nghe những lời Siyeon nói.

- Em khỏe mạnh đến mức mà em có thể đến được tận đây một mình và không xảy ra chuyện gì hết, em tự mò được đến nhà ba mẹ của chị, tự hỏi được địa chỉ nhà của chị, em tự mua vé máy bay, tự đi xin visa, tự đặt xe taxi, tự giao tiếp với người nước ngoài dù em chẳng hiểu họ nói cái gì hết, và họ cũng không thể hiểu được câu hỏi của em, em đã tự làm mọi thứ.

- ……………….

- Em rất khỏe, như chị mong muốn, giờ em uống coffee xong rồi, em đi về đây, 1 tiếng nữa em phải có mặt ở sân bay để về Hàn – Siyeon rời đi.

- Để chị đưa em ra sân bay – SuA đứng dậy.

- Không cần, em khỏe mạnh để có thể tự đi – Siyeon mặt không chút cảm xúc, nói với một chất giọng lạnh lùng.

- …………….

- Tạm biệt, Bora.

End chap 13.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro