chap 12
Chap 12.
Trong dinh thự đẹp đẽ của Lee gia.
Mọi người đang quây quần ăn tối, có Thị trưởng Lee, phu nhân Lee, Lee Minyoung và chồng, và cuối cùng là Lee Siyeon.
Đã được 1 tuần kể từ khi Siyeon xuất viện….
Cái thông tin cô được xuất viện, không một ai báo cho cô biết. Trưa hôm đó, khi cô đang hơi đói bụng và định gọi điện cho Bora, để gọi hỏi cô ấy rằng cô ấy đã xong việc chưa, mau đến đây để cùng cô ăn trưa, nhưng điện thoại của Bora hoàn toàn mất sóng.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được” – tổng đài đã nói như vậy.
Rồi cô thấy khoảng 3 vị bác sỹ bước vào phòng cô, đằng sau là cả gia đình, ba, mẹ, chị Minyoung, họ tụ tập đầy đủ ở đây làm gì vậy……
Hóa ra là họ đưa cô về nhà, cô đã hoàn toàn khỏe mạnh về mặt vật lý và tinh thần, cô được xuất viện. Thật sự quá bất ngờ, ai cũng nở những nụ cười chúc mừng. Còn cô, đương nhiên cô không thích.
Cô chỉ thích được nhiễm bệnh mãi mãi, để Kim Bora luôn ở cạnh chữa bệnh cho cô.
Cái căn bệnh chết tiệt này, sao lại khỏi nhanh như thế…
Cô không thể ăn ngon, cô không thể ngủ ngon, trong sâu đáy lòng cô, có một cái gì đó….như kiểu đã chết rồi.
Mọi cảm xúc trong cô thực sự đã chết, trái tim cô như đã tan nát.
Suốt một tuần qua, cô tìm đủ mọi cách để đi tìm Kim Bora. Cô hỏi tất cả mọi người về Kim Bora, mọi người nói rằng tiến sỹ Kim SuA đã quay trở về New York tiếp tục cuộc sống của mình.
Hóa ra vậy, Kim Bora là người đang sống và làm việc ở New York, Mỹ, và cô ấy là một tiến sỹ giỏi ở Mỹ. Siyeon giở bản đồ ra để xem nước Mỹ ở đâu, và cô biết rằng nó ở rất xa, cách cô nửa vòng trái đất.
Qua cách nói chuyện của mọi người, Siyeon chợt nhận ra, hình như có mỗi mình cô gọi cô ấy là Bora thì phải…
“Tại sao số điện thoại của tiến sỹ Kim không liên lạc được?” – Siyeon hỏi Thị trưởng Lee.
“Tiến sỹ Kim đã trở về Mỹ, đương nhiên là số điện thoại ở Hàn Quốc của cô ấy sẽ không liên lạc được”
“Ba cho con số điện thoại của cô ấy ở Mỹ đi”
“Ba lỡ xóa mất rồi, vì ba nghĩ rằng đã xong việc nên không cần dùng đến nữa”
“Làm sao ba có được số điện thoại của cô ấy ở Mỹ, ba chính là người gọi cô ấy đến Hàn để chữa bệnh cho con hả? Chắc hẳn sẽ có tài liệu gì đó về cô ấy chứ, ba đưa cho con đọc đi”
“Lee Siyeon, ba thực sự không có thời gian để đi tìm tài liệu đó cho con, vì ba quá bận, ba biết con sẽ cảm thấy trống rỗng khi tiến sỹ Kim rời khỏi Hàn Quốc, nhưng đó chỉ là tình cảm nhất thời thôi, vì cô ấy đã giúp con khỏi bệnh, con hãy nghĩ thoáng ra, trong tương lai con sẽ gặp những người mới, và những quan hệ tình cảm mới, tiến sỹ Kim là người đã kết hôn rồi, con đừng theo đuổi cô ấy nữa”
Lee Siyeon có một sự tan vỡ ở trong lòng, ba cô biết rằng cô yêu Kim Bora.
“Tiến sỹ Kim đã tháo nhẫn rồi, cô ấy đã hôn con, đã ngủ với con, cô ấy không phải là người đã kết hôn” – Siyeon đã phản biện lại lời nói của Thị trưởng Lee.
“Điều đó thực sự sai trái, con đừng làm vậy nữa, phá hoại gia đình của người khác là vi phạm đạo đức”
Lee Siyeon không lấy nổi đâu ra một đêm ngủ ngon, cô đã đủ khỏe mạnh để điều chỉnh mọi cảm xúc ở bên trong, cô đã thật sự muốn tức giận, cô đã thật sự muốn đập phá mọi thứ, cô cũng đã muốn khóc thật to, khi bị rơi vào tình cảnh này….
Nhưng cô không chọn làm thế, cô chọn cách đi tìm giải pháp, cô phải tìm cho bằng được Kim Bora.
Cô đã lén lút sao chép được một chìa khóa, chiếc chìa khóa này mở được cửa phòng làm việc của Thị trưởng Lee, tất cả mọi thứ, cô tự tìm tòi ở trên mạng.
Sau bữa ăn tối, Thị trưởng Lee có cuộc họp đột xuất, ông chuẩn bị tài liệu rồi ra khỏi nhà, Lee Minyoung và chồng cũng nói lời tạm biệt và đi về nhà của họ, phu nhân Lee cũng đã về phòng chuẩn bị đi ngủ. Các người làm trong căn dinh thự cũng đã hoàn thành công việc và đi về phòng nghỉ ngơi.
Siyeon trong màn tối, bí mật mò vào phòng làm việc của Thị trưởng Lee, cô cẩn trọng nhẹ nhàng, lục tung mọi tài liệu ở trong căn phòng này.
Có quá nhiều sách, tài liệu, điều đó làm Siyeon muốn mù hết cả mắt, nhưng cứ mỗi lần mệt mỏi, cô lại nhớ đến Kim Bora, cô lại nhanh chóng tìm tiếp…
Cô thật sự muốn gặp Kim Bora….
Cô khao khát được gặp cô ấy…….
Và sau nửa tiếng tìm tài liệu trong sự mệt mỏi, cuối cùng Siyeon cũng tìm được một thứ, tiêu đề ở trên cuốn tài liệu này là “Sơ yếu lý lịch của tiến sỹ Kim SuA”
Siyeon lấy cắp cuốn tài liệu rồi đi về phòng của mình, cô đọc từng trang một. Trong này có tất cả mọi thứ về Kim Bora, lịch trình học tập của cô ấy, kết quả học tập, bằng cấp, quá trình làm việc và thành tựu. Có một dòng chữ làm Siyeon lưu tâm tới, đó là chữ tình trạng hôn nhân “đã kết hôn”.
Cô không thể hiểu được rõ cái từ này, cô lên mạng tìm tòi về cái định nghĩa “hôn nhân”.
Rồi cô nhận ra, việc kết hôn không hoàn toàn phụ thuộc vào việc đeo nhẫn hay không đeo nhẫn, mà còn là một tờ giấy chứng nhận của pháp luật.
Rồi cô đọc tiếp cuốn tài liệu, và cô tìm được một thông tin, đây chính là thông tin mà cô đang tìm kiếm.
Địa chỉ nhà của Bora ở Hàn Quốc.
---
Ngày hôm sau, sáng sớm tinh mơ, khoảng 6h sáng, căn nhà của gia đình họ Kim bị làm phiền liên tục bởi những tiếng chuông cửa.
Bà Kim có chút bực mình, vừa nhăn mặt vừa đi ra ngoài để mở cửa, bà nhìn thấy qua hình ảnh của bộ đàm, người bấm chuông là một cô gái.
- Có việc gì vậy hả, sao lại bấm chuông liên tục như vậy? – Bà Kim mở cửa và phàn nàn ngay lập tức.
- Bà là Kim Soohyun, mẹ của Kim SuA đúng không? – Siyeon hỏi. Đêm qua cô tìm được địa chỉ nhà của Bora, và không thể ngủ nổi, cô chờ trời hửng sáng, rồi bắt taxi đến đây luôn. Ban đầu cô còn chẳng biết cô sẽ di chuyển như thế nào, và cô tìm mọi hướng dẫn qua mạng internet, cuối cùng cô cũng bắt được một chuyến xe taxi.
- Đúng vậy, sao thế?
- Tôi là Lee Siyeon, là bệnh nhân của Kim SuA, tôi có thể xin số điện thoại và địa chỉ của cô ấy ở bên Mỹ được không?
- Để làm gì? – bà Kim nheo mắt.
- Tôi có một số việc cần hỏi cô ấy, bà giúp tôi được chứ?
---
New York.
SuA trở về nhà sau khi đi mua một ít đồ, JiU vẫn chưa về nhà, cô ấy luôn về nhà muộn.
Sau khi trở về căn nhà quen thuộc, SuA và JiU cuối cùng cũng đã có một cuộc nói chuyện dài hơn với nhau, nhưng nội dung chỉ xoay quanh những câu hỏi thăm thông thường. Lúc còn ở Hàn, SuA muốn nói chuyện dài hơn với JiU, là chuyện liên quan đến những cảm xúc bất thường của cô, nhưng khi giờ đây có cơ hội nói chuyện với JiU rồi, thì cô lại lảng tránh chủ đề đó.
Vì cô biết rằng, cô đã lỡ yêu Lee Siyeon quá nhiều, quá sâu đậm.
JiU cũng đã đưa cô đến một nhà hàng để ăn tối, bù cho ngày sinh nhật đã qua, nhưng mọi thứ chỉ đơn giản như vậy thôi, cô cũng không cảm xúc gì đặc biệt.
Hơn một tuần trôi qua rồi, cô vẫn chưa thể quen được cái cảm giác trống rỗng này. Cô có JiU ở bên, mà cô hoàn toàn thấy trống rỗng, như kiểu bị cô đơn hiu quạnh, cô vẫn như một thói quen, suy nghĩ quá nhiều về Lee Siyeon.
Những tháng vừa qua, ngày nào cô cũng gặp Lee Siyeon, giờ hơn một tuần không gặp cô ấy, tinh thần cô sụp đổ hoàn toàn, đến cả Kim JiU, cũng không giúp được cô.
Và cái bí mật động trời này, đương nhiên SuA đã giấu kín, cô không thể để JiU biết rằng, cô đã có tình cảm với một người phụ nữ khác.
Cô thật sự đã hết yêu Kim JiU, vì khi hôn cô ấy, cô không còn cảm xúc gì nữa, nằm cạnh cô ấy, cô không còn khao khát gì nữa. Và JiU mảy may không biết gì, không nghi ngờ gì, vì có lẽ cô ấy đang tập trung công việc, nên không phát hiện ra.
Chợt có một cuộc gọi, là mẹ Kim.
- Mẹ à, con đang nghe đây
“Con đang làm gì thế?”
- Con đang ngồi nghỉ ngơi thôi, chuẩn bị đi ngủ, bên Hàn đang là trưa đúng không, mẹ chuẩn bị ăn trưa chưa?
“Mẹ chuẩn bị ăn đây rồi, mẹ gọi cho con muốn hỏi việc này”
- Việc gì thế ạ?
“Có phải con ngoại tình không?”
End chap 12.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro