Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 1

Chap 1

Một vị tiến sĩ trẻ bước vào khuôn sân rộng của một bệnh viện lớn nhất thủ đô, bệnh viện này có tên là July, vì nó được thành lập vào tháng 7. Những bước đi tự tin và đều tăm tắp, ai lướt qua vị tiến sĩ trẻ này cũng phải ngước nhìn một cái vì cô sở hữu một ngoại hình quá nổi bật. Cô bước dần bước dần vào trong bệnh viện, lên lầu 10, khu bệnh nhân VIP, cô dừng chân ở phòng số 1.

Tại căn phòng bệnh này, là một bệnh nhân VIP mà cô đã đọc qua bản báo cáo bệnh tình. Vị bệnh nhân này là nữ, bị một tai nạn rất nặng, chấn thương não nghiêm trọng và bị mất trí nhớ hoàn toàn, dù đã bước qua tuổi trưởng thành, nhưng hiện tại đang sống như một người thực vật, với một bộ não em bé.

Tai nạn khủng khiếp đó đã xảy ra từ 6 tháng trước, và hiện tại có một điều duy nhất mà người bệnh nhân này đã cải thiện được, là ngôn ngữ, cô ấy đã có thể nói chuyện được như người bình thường, và nhận biết được một số đồ vật căn bản.

Nếu nghĩ theo hướng tích cực, thì rõ ràng cô gái này đã được ban phước rất lớn, vì với tai nạn như thế, chỉ có con đường chết mà thôi, vậy mà thần chết đã lỡ bỏ qua cô ấy, và cô ấy được ở lại thế giới này.

Và tưởng như mọi thứ chỉ dừng ở cái bệnh mất trí nhớ, qua thời gian người bệnh nhân này bị phát tán thêm một bệnh nữa, là rối loạn hệ thần kinh thực vật. Có thể do quá trình chữa trị não sau vụ tai nạn, vì nội lực của sọ não bị tác động mạnh nên dễ có khối u, cô ấy đã phải tiến hành phương pháp hóa trị, nên bị ảnh hưởng tới hệ thần kinh.

Và riêng vấn đề về hệ thần kinh, thì đó chính là chuyên ngành của vị tiến sĩ trẻ này.

Vị tiến sĩ tên là Kim SuA. Cô vừa mới bước qua tuổi 28, trong ngành Y, nếu có được bằng tiến sĩ trong độ tuổi dưới 30, thì được gọi là cực kỳ xuất sắc, 1000 người thì chỉ có 1 người như vậy mà thôi.

Và nhiệm vụ của Kim SuA, đó chính là chăm sóc người bệnh nhân VIP này cho đến khi bệnh tình của cô ấy khả quan hơn, dù có mất bao nhiêu tiền, bao nhiêu thời gian đi chăng nữa, vì người bệnh nhân này rất giàu, gia cảnh cũng rất hoành tráng.

Việc của cô, không phải giúp người bệnh nhân này nhớ lại ký ức, mà là giúp cô ấy cải thiện được vấn đề về hệ thần kinh.

Trước khi chính thức gặp bệnh nhân, SuA đã đi gặp tất cả những người có liên quan đến người bệnh nhân này, từ gia đình, đến các bác sỹ đã từng phụ trách chữa trị cho cô ấy, lẫn những y tá chăm sóc cô ấy.

Cô biết được rằng, lý do mà cô phải lặn lội từ Mỹ về Hàn Quốc chỉ để chăm sóc cho một người bệnh nhân, hóa ra là vì người bệnh nhân này là con gái của Thị trưởng thành phố Seoul, thủ đô của Hàn Quốc, ông Lee Joohyuk.

Một viên chức cao cấp của chính phủ, trực tiếp liên hệ với cô để nhờ vả cô chữa bệnh cho con gái của ông, Kim SuA đương nhiên không thể từ chối. Thị trưởng cần phải có tinh thần ổn định, thì mới có sức điều hành cả chính quyền thành phố được chứ.

Đúng vậy, Kim SuA đã học tập và làm việc ở New York, Mỹ được 10 năm rồi, thậm chí cô đã kết hôn với một người, cũng là người Hàn, là một người phụ nữ bằng tuổi SuA, cô ấy cũng đi du học Mỹ và làm việc ở đó giống SuA, và cô cứ 1 năm là về Hàn một lần để thăm gia đình khoảng 2 tuần, rồi lại quay lại New York, cô đã nghĩ rằng cô sẽ ít có cơ hội được ở Hàn Quốc lâu hơn.

Vậy mà giờ nhìn xem, vì nhiệm vụ cao cả này, cô sẽ ở lại Hàn Quốc ít nhất là 6 tháng.

Sau khi nói chuyện với Thị trưởng Lee, SuA mới biết được rằng tại sao người bệnh nhân này lại gặp tai nạn khủng khiếp đến vậy. Hóa ra cô ấy là ca sỹ nổi tiếng, và trong lúc đang biểu diễn, vì sơ suất kỹ thuật, cô ấy ngã từ sân khấu xuống đất, độ cao 3 mét, và đầu va phải góc nhọn của bậc thang ở sát đất, máu chảy ra rất nhiều và cô ấy được đưa đi cấp cứu luôn. Buổi biểu diễn bị hủy và các hoạt động của cô ấy phải dừng hoàn toàn không thời hạn.

Cuộc đời luôn xảy ra những điều tồi tệ, SuA không khỏi nhói lòng khi nghe toàn bộ câu chuyện, nhưng dù sao thì cô ấy cũng đã được cấp cứu kịp thời, ít ra vẫn còn sống. Người này kém SuA 1 tuổi.

Khi SuA di chuyển đến Hàn Quốc, cô đã đề xuất người vợ của mình đi cùng, cô ấy tên Kim JiU, tên thật là Kim Minji. Nhưng JiU đã chọn ở lại New York, không đi cùng SuA. Hai người kết hôn đến giờ là đã được 1 năm, gặp nhau và yêu nhau từ lúc còn là du học sinh, đây là lần đầu tiên SuA xa JiU dài ngày như vậy.

JiU là trưởng phòng nhân sự của một công ty chuyên về thực phẩm, về mặt công việc, cô ấy chưa bao giờ bận bằng SuA, và việc cùng SuA đến Hàn một thời gian ngắn cũng không có gì quá khó đối với JiU, nhưng cô ấy lại quyết định ở lại, SuA cũng không hiểu tại sao, nên cô đành chấp thuận, cô bay đi Hàn Quốc một mình.

Sau một vài suy nghĩ hồi tưởng, SuA đã đứng trước phòng bệnh số 1, cô nhìn sâu vào cái tên đang được đặt rõ ràng ở trước cửa.

“Lee Siyeon”

Kim SuA mở cửa thật nhẹ nhàng, cô thấy một bóng dáng đang quay lưng với cô, Siyeon đang hướng mặt về phía cửa sổ, ngồi trên một chiếc xe lăn. Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng chan hòa với đám mây xanh, tạo nên một khung cảnh màu vàng trắng yên bình.

SuA không nghĩ rằng khi bước vào đây, cô sẽ được bắt gặp một khung cảnh yên bình như vậy, Siyeon có một mái tóc dài đến ngang lưng và màu tối, hơi đen đen, hơi nâu nâu, mà cũng hơi đỏ đỏ nữa, có khi nào là do ánh nắng chiếu vào nên có màu đỏ không nhỉ, dù sao thì đó cũng là một màu tóc rất đẹp.

Tưởng như yên bình là tất cả, SuA có chút hài lòng vì nghĩ rằng vị bệnh nhân này chắc hẳn đang lấy lại được tinh thần tích cực khi chữa bệnh, nhưng không, khi cô rảo mắt xung quanh căn phòng, thì cô thấy cực kỳ lộn xộn.

Có một cái ly thủy tinh bị vỡ, rơi vương vãi ở dưới đất, chỗ cạnh chân giường, và chiếc gối bị vứt lăn vứt lóc ở góc phòng bên phải, ở góc phòng bên trái thì có một quyển sách cũng đã bị vứt xuống. SuA chớp mắt làm quen, đây mới chính là khung cảnh mà cô thấy thường xuyên khi gặp những bệnh nhân có vấn đề về tâm lý, hầu như họ dùng việc phá các đồ vật để giải tỏa áp lực ở bên trong.

SuA tiến gần tới Siyeon, bờ vai của cô gái này trông rất bình tĩnh, nâng lên hạ xuống đều đặn, SuA bắt đầu cất tiếng.

- Lee Siyeon?

- …………………..

SuA chắc chắn âm lượng của mình không hề bé, cô vốn có một chất giọng rất lớn, nói bình thường mà người ta cũng tưởng cô đang cãi nhau với ai đó. Trong tình huống này, một là Lee Siyeon giả vờ không thèm nghe, hai là cô ấy đang buồn ngủ, chuẩn bị ngủ gật.

Nhưng không thể nào là buồn ngủ đâu, vì Siyeon đang ngồi rất thẳng lưng, và nhịp thở qua bờ vai vẫn đang đều đặn, trông rất yên bình.

- Lee Siyeon? – SuA gọi lần nữa.

- ………………….

- Em ổn chứ? – SuA đặt tay lên vai Siyeon.

- Bỏ tay ra khỏi người tôi – Siyeon cuối cùng cũng cất giọng sau khi có tiếp xúc vật lý, cô cực kỳ bực mình vì phải động chạm với ai đó.

- Em có chất giọng rất mềm mại – SuA khen một câu, làm người kia ngạc nhiên, quay sang nhìn.

Siyeon và SuA, cứ như vậy, nhìn nhau không chớp mắt, và người bị mỏi mắt nhiều hơn ở đây là Siyeon, vì cô phải ngước đầu lên nhìn cái người lạ hoắc lạ huơ vừa mới bước vào phòng cô. Tại sao lại biết tên cô, tại sao lại vào đây….

Đây chắc chắn không phải mấy người y tá hay chăm sóc cô, hay mấy vị bác sỹ hay vô để khám bệnh cho cô.

Khi Siyeon có câu hỏi trong đầu, đương nhiên nó sẽ nằm trong đầu thôi, cô sẽ không bao giờ nói ra.

Khi Siyeon ngước lên nhìn cái cô gái lạ kia, cô ấy bắt đầu mỉm cười, một người có mái tóc đen dài, da rất trắng, mũi rất cao, môi hồng. Cô ấy đang mặc một chiếc áo phông màu trắng, khoác bên ngoài là vest đen. Những quãng thời gian ngắn vừa trôi qua, Siyeon đã có thể nhận biết được màu sắc và trang phục thường ngày. Những người cô gặp hằng ngày, bao gồm các y tá, bác sỹ, họ không mặc đồng phục, họ mặc những trang phục bình thường, khác nhau mỗi ngày, để giúp cô tăng khả năng nhận thức, họ đã nói với cô như vậy.

Siyeon đã quá mỏi cổ, cô mím môi, rồi hạ đầu xuống, tiếp tục hướng mắt về phía ngoại cảnh qua khung cửa sổ.

- Em đói rồi đúng không? – SuA vẫn đặt tay lên trên vai Siyeon, không di chuyển.

- ……………………. – đáy mắt nâu của Siyeon dao động, sao cái người lạ kia biết cô đang đói???

- Em muốn ăn gì?

- ……………………... – Lee Siyeon ngồi bất động, như phản ứng ban đầu.

- Tokbokki đúng không?

Siyeon bị ngạc nhiên, rồi lại quay đầu, ngước lên nhìn cái người lạ kia.

- Tokbokki đang trên đường đến với em đó – SuA nhìn thấy phản ứng tích cực của Siyeon, mỉm cười.

End chap 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro