Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Jeon Jungkook cảm nhận được một lực ép mạnh mẽ đặt lên gáy mình, tuyến thể vốn đang bỏng rát dường như không chịu nổi nữa. Chỉ một cái chạm nhẹ thôi, nó đã cuộn trào, gào thét muốn thoát khỏi lớp chắn, khẩn cầu bàn tay kia áp chặt không chút ngăn cách.

Cơ thể mảnh mai trước mặt run rẩy dữ dội như bông hoa mỏng manh bị bão tố quật ngã, một tiếng rên khẽ yếu ớt thoát ra từ cổ họng, như con thú nhỏ bị giẫm phải đuôi, không thể chống cự, trông vừa tội nghiệp vừa đáng thương.

Jeon Jungkook ấm ức ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hoa ướt át ngập nước, đỏ hoe vì nước mắt lưng tròng. Hàng mi dài rợp như cánh quạt khẽ rung động, rồi những giọt lệ lăn dài, từng giọt rơi xuống má.

Bàn tay đang ấn trên gáy cậu khẽ nới lỏng lực, chuyển thành áp nhẹ lòng bàn tay lạnh mát lên miếng dán, dễ dàng giữ lấy chiếc cổ mảnh khảnh ấy trong lòng bàn tay, ép buộc Omega nhỏ trước mặt, với đôi mắt đẫm lệ, phải lại gần.

Kim Taehyung chăm chú nhìn sâu vào đôi mắt cậu, như muốn xuyên thấu tận đáy tâm hồn.

"Cậu thích phát tình trước mặt người khác đến vậy sao?"

Jeon Jungkook ngửa cổ đến mức khó chịu, muốn trốn thoát nhưng bàn tay đang siết chặt trên gáy khiến cậu không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.

Đôi mắt đen láy như những viên đá quý lấp lánh nước mắt, cậu chỉ nhìn thấy đôi môi mỏng của người trước mặt mấp máy, nhưng lại không nghe rõ được anh ta đang nói gì.

"Woo Bin... Woo Bin..." Cậu đột nhiên thốt lên, cơ thể mềm nhũn đi thêm một chút.

"Anh về rồi, hu hu..."

Gương mặt cương nghị gần ngay trước mắt khi nhìn lờ mờ quả thực có vài nét giống với Kim Woo Bin.

Dù gì cũng là chú cháu ruột.

Jeon Jungkook tưởng rằng điều mình mong mỏi đã trở thành hiện thực, rằng Kim Woo Bin thật sự từ Đông Nam Á quay về, còn xuất hiện ngay trước mặt mình.

Hiện tại, cậu khao khát tin tức tố an ủi của Kim Woo Bin vô cùng, hai chân không ngừng quẫy đạp loạn xạ trên sàn.

Sắc mặt của Kim Taehyung lập tức trầm xuống, các ngón tay siết chặt hơn trên gáy cậu: "Nhìn rõ xem tôi là ai."

Jeon Jungkook chỉ biết khóc nức nở, toàn thân cậu nóng rực như lửa, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên, tựa hồ sắp thiêu rụi chút ý thức còn sót lại.

"Khó chịu... em khó chịu... hu hu..."

"Woo Bin... hu hu..."

Kim Taehyung không biết là do bị cậu nhận nhầm người mà nổi giận, hay là do tiếng khóc của cậu làm anh khó chịu. Ngoài hành lang nhà vệ sinh vọng lại tiếng bước chân, anh lập tức cởi chiếc cà vạt đen trên cổ mình ra.

Anh dùng cà vạt lau qua khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu, sau đó dùng nó bịt kín miệng cậu lại.

Tiếng khóc lập tức bị chặn đứng nơi cổ họng, hơi thở của Jeon Jungkook chạm phải một mùi rượu thoảng nhẹ từ cà vạt, hòa quyện với hơi ẩm của nước mắt, len lỏi vào cơ thể cậu.

Nếu là bình thường, pheromone yếu ớt thế này sẽ không ai nhận ra. Kim Taehyung vốn luôn kiểm soát tin tức tố của mình rất chặt chẽ, nên người ngoài biết anh là một enigma rất ít.

Nhưng lúc này, cơ thể Jeon Jungkook đang trong giai đoạn phát tình cực kỳ nhạy cảm, bất kỳ một kích thích nhỏ nào cũng có thể khuấy động lên cơn sóng dữ dội trong cơ thể cậu.

Chỉ một chút pheromone mạnh mẽ đặc trưng của enigma đã khiến cậu thở dốc hơn, cơ thể càng thêm đau khổ, chống cự lại sự xâm nhập của nguồn tin tức tố xa lạ này.

Kim Taehyung thấy cậu bỗng nhiên trở nên kích động hơn, hai cổ tay mảnh khảnh cố gắng đẩy anh ra xa.

Một bàn tay lớn bất ngờ nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn, ép buộc cặp môi đỏ mọng đầy ướt át phải hé mở. Chiếc cà vạt lụa đen như kẻ xâm lược không mời mà đến, mạnh mẽ xâm nhập vào khoang miệng mềm mại, nóng bỏng của Omega.

Đôi mắt của Jeon Jungkook lập tức trợn tròn, chiếc cà vạt nhét trong miệng khiến cậu không khép lại được, cũng chẳng thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Mùi rượu nồng nàn như tequila nguyên chất cao cấp, chỉ dính một chút trên cà vạt nhưng đã đủ để cậu hít sâu vào trong phổi.

Nước mắt cậu rơi như mưa, chưa kịp phản kháng thì đầu đã bị phủ lên một chiếc áo vest rộng thùng thình.

Sau khi dùng chiếc áo khoác kín đầu cậu, Kim Taehyung lại quấn hai tay áo vòng quanh cậu thật chặt để không thể giãy giụa. Tiếp đó, anh bế bổng Jungkook lên, đá cửa buồng vệ sinh và bước nhanh ra ngoài.

Chỉ là trước khi rời đi, anh liếc nhìn nắp bồn cầu trắng muốt, trên đó lấp lánh vài giọt nước trong suốt.

Hương hoa hồng nồng đậm pha chút mùi nho dần lan tỏa từ trong gian buồng.

Tòa nhà có thang máy riêng dành cho tổng giám đốc. Kim Taehyung ôm người từ thang máy đi thẳng xuống bãi đỗ xe ngầm.

Triệu Khâm nhận được cuộc gọi, lập tức chuẩn bị xe trước. Chiếc Maybach màu đen đậu ngay tại cửa thang máy.

Khi thấy cửa thang máy mở ra, Triệu Khâm vội vàng chào: "Kim tổng..."

Nhưng anh lập tức ngây người. Trong lòng Kim tổng của bọn họ, thế mà lại ôm một người!

Người đó còn quấn trên người chiếc áo vest thủ công cao cấp trị giá ba trăm nghìn của Kim tổng!

Triệu Khâm sững sờ, thầm nghĩ sáng nay lúc anh đưa Kim tổng đến đây rõ ràng chỉ có một mình, sao giờ lại thành hai người rồi?

Kim Taehyung hờ hững ra lệnh: "Mở cửa."

Triệu Khâm nhanh chóng chạy tới mở cửa xe, nhìn thấy Kim Taehyung ném người trong lòng vào ghế sau, rồi chính mình cũng ngồi vào, lúc này mới vội vàng quay về ghế lái.

Từ gương chiếu hậu, Triệu Khâm thấy Kim Taehyung kéo chiếc áo vest xuống, để lộ khuôn mặt xinh đẹp, ửng đỏ và ướt đẫm mồ hôi bên dưới.

Anh ta nhìn kỹ, suýt chút nữa làm rớt mắt ra ngoài.

"Kim tổng, đây... đây chẳng phải là tiểu thiếu gia của Jeon gia sao? Người đã đính hôn với chi thứ hai, hôn lễ với tổng giám đốc Woo Bin cũng sắp diễn ra rồi..."

Sau này còn phải gọi ngài một tiếng "chú út" nữa đó.

Chưa nói xong, ánh mắt lạnh lẽo từ gương chiếu hậu phóng tới khiến anh ta sợ đến mức không dám mở miệng thêm.

Kim Taehyung nghiêng đầu nhìn Omega nhỏ hỗn loạn trước mặt. Chiếc cà vạt đen trên người cậu đã ướt đẫm hơn một nửa. Hắn dùng hai ngón tay nhẹ nhàng giữ lấy mép cà vạt, chậm rãi kéo ra.

Nghe thấy Omega nhỏ phát ra vài tiếng rên rỉ yếu ớt do bị cọ xát vào môi, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, cười lạnh một tiếng.

"Xuống xe."

Triệu Khâm lập tức nghe lời, vội vã bước xuống xe.

Cửa xe vừa đóng lại, Kim Taehyung liền giơ tay xé miếng dán ngăn cách trên gáy Omega nhỏ.

Mùi hương hoa hồng nồng đậm pha chút hương nho ngay lập tức tràn ngập khắp xe, một mùi hương ngọt ngào quyến rũ đến mức khiến người ta không kiềm chế được mà muốn chạm vào. Như thể muốn bóc lớp vỏ tím lấp lánh của trái nho để nếm thử phần thịt quả mọng nước, tươi ngon bên trong.

Liệu có phải chỉ cần cắn một miếng, sẽ cảm nhận được mùi hương hoa ẩn sâu trong quả nho ấy?

Tin tức tố Omega nồng đậm đến mức này đủ khiến bất kỳ alpha nào thiếu kiên nhẫn cũng phải mê muội. Nhưng Kim Taehyung chỉ hít vào, nét mặt không hề thay đổi.

Xe có khả năng cách âm rất tốt, không lo tin tức tố Omega sẽ lan ra ngoài.

Omega nhỏ yếu ớt ngã dựa vào cửa sổ xe, cả người ướt đẫm tỏa ra hương thơm. Cậu như sắp bị dày vò đến cực hạn, ngay cả hơi thở cũng dần yếu đi.

Tình trạng này đối với một Omega là rất nguy hiểm. Nếu không được an ủi kịp thời, có thể gây tổn hại nghiêm trọng đến cơ thể.

Kim Taehyung lấy từ trong xe ra một ống tiêm thuốc ức chế. Đây là loại thuốc có tác dụng mạnh, được thiết kế đặc biệt cho enigma, liều lượng cũng cao hơn so với thuốc ức chế thông thường.

Anh đẩy hết không khí trong ống tiêm ra ngoài, định tiêm cho Jeon Jungkook một phần ba liều lượng trước.

Nhưng khi kéo tay áo sơ mi của Jungkook lên đến khuỷu tay, anh phát hiện cánh tay trắng nõn yếu ớt của cậu chi chít những dấu vết của kim tiêm.

Vết mới nhất có vẻ vừa được tiêm vào ngày hôm qua, vùng xung quanh vẫn còn hơi ửng đỏ.

Anh dừng lại, không tiêm thuốc.

Không ngờ Omega nhỏ này đã tiêm nhiều thuốc ức chế đến vậy. Liệu có phải cậu đã lệ thuộc vào thuốc, chỉ có thể dựa vào chúng để duy trì lý trí trong thời gian ngắn?

Sau vài giây cân nhắc, Kim Taehyung thu ống thuốc lại.

Nếu làm hỏng người này, anh không cách nào ăn nói với Jeon gia và Kim Woo Bin.

Anh đỡ Omega nhỏ tựa vào vai mình, chỉ cần một tay là có thể dễ dàng ôm lấy vòng eo mềm mại, mảnh khảnh của cậu.

Sau đó, anh giơ tay, khẽ gỡ miếng dán ngăn cách trên gáy mình, để hở một khe nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro