Chương 9
Quả thực, cơ thể Jungkook đang rất bẩn và dính dớp. Cậu cũng không dám về nhà trong tình trạng này.
Nhận lấy quần áo từ tay Lee Jae-wook, cậu ngoan ngoãn cảm ơn.
"Không có gì," Lee Jae-wook mỉm cười, "Bình nóng lạnh đã bật, cậu có thể sử dụng trực tiếp. Dưới bồn rửa cũng có miếng dán cách ly và dung dịch cách ly mới, cậu tùy ý sử dụng nhé. Tôi sẽ không làm phiền nữa."
Nói xong, Lee Jae-wook xoay người rời khỏi phòng.
Jeon Jungkook bước tới khóa trái cửa phòng, sau đó khóa chặt cả cửa sổ sát đất từ bên trong, kéo kín rèm. Chỉ khi đó cậu mới yên tâm ôm bộ quần áo bước vào phòng tắm.
Nhưng cậu chợt nhận ra cửa phòng tắm này từ bên ngoài có thể lờ mờ nhìn thấy bên trong. Tuy nhiên, trong phòng hiện tại chỉ có mình cậu, nên cũng không sao.
Mùi tin tức tố trên quần áo khó chịu vô cùng, Jeon Jungkook vò lại rồi ném luôn vào thùng rác trong nhà tắm.
Phòng tắm có một bồn tắm đôi lớn và thoải mái. Jungkook xả đầy nước, ngâm mình vào, bật chế độ massage. Cơn đau mỏi trên khắp cơ thể dường như đều được làn nước ấm xoa dịu.
Cậu thoải mái nhắm mắt lại. Khi cơ thể thả lỏng, hương thơm nhẹ nhàng của hoa hồng pha lẫn với mùi trái nho từ tuyến thể sau gáy từ từ lan tỏa ra.
Điều cậu không chú ý là, cánh cửa phòng vốn đã được cậu khóa cẩn thận, giờ đây đã bị ai đó mở khóa từ bên ngoài, chậm rãi hé ra.
Jeon Jungkook ngâm mình trong bồn tắm một lúc, sau đó thay bộ đồ mà Lee Jae-wook đưa cho.
Mác quần áo còn chưa được tháo, Jungkook liếc qua một cái, giá cả đắt đến mức khiến người ta kinh ngạc. Nhưng mặc lên người thì bộ đồ này lại quá rộng và dài, quần gần như chạm đất.
Cậu lấy miếng dán cách ly, dán một miếng lên tuyến thể sau gáy.
Không gian trong phòng trống trải đến kỳ lạ. Jungkook đứng ở cửa phòng tắm ngẩn người một lúc, luôn cảm giác như có ai đó đã vào phòng.
Trên bàn sofa đối diện cửa phòng tắm có đặt một chiếc ly rượu.
Ly đó vốn dĩ đã ở đó từ trước sao?
Jeon Jungkook nhanh chóng đi tới cửa phòng kiểm tra một lượt. Cửa vẫn được khóa trái cẩn thận, trông không giống như có người từng vào đây.
Cậu cầm chiếc ly rượu lên xem thử. Trong ly còn sót lại một chút rượu. Khi đưa lên mũi ngửi, mùi rượu mạnh nồng nặc xộc thẳng vào mũi, kích thích đến khó chịu.
Jeon Jungkook vốn không uống rượu, tửu lượng cũng kém, chỉ ngửi thôi đã thấy không thích, liền đặt chiếc ly lại chỗ cũ với vẻ mặt đầy chán ghét.
Nhìn vào điện thoại, đã 10 giờ tối.
Cậu nhắn tin cho chị gái Jeon Shin-hye, báo rằng tối nay sẽ ngủ lại nhà Park Jimin, không về nữa. Sau đó, cậu mở khung chat với Kim Woo Bin. Tin nhắn cuối cùng cậu gửi đi, là một biểu cảm mèo con vẫn lẻ loi treo ở đó. Đôi mắt sáng dịu dàng của cậu chậm rãi ảm đạm đi.
Chắc Woo Bin bận lắm, không trả lời tin nhắn cũng là chuyện bình thường thôi.
Omega nên ngoan ngoãn, hiểu chuyện, không nên lúc nào cũng quấn lấy alpha.
Điện thoại của Park Jimin bất ngờ gọi tới. Tiếng chuông làm Jeon Jungkook giật mình, vội vàng bắt máy.
"Jungkookie, sao hôm nay cậu không đợi mình mà tự về nhà luôn thế? Mình ra khỏi nhà vệ sinh thì không thấy cậu đâu, mà còn lỡ mất cả buổi phỏng vấn nữa, hu hu."
"Mình... mình..." Jungkook lúng túng, không biết nên giải thích thế nào. "Tự nhiên mình cảm thấy không khỏe, nên về trước. Xin lỗi cậu nhé, Jimin."
Park Jimin không nghi ngờ, chỉ buồn bã nói: "Vừa nãy mình nhận được thông báo từ Kim Tinh Giải Trí, nói rằng cả hai chúng ta đều không qua được vòng phỏng vấn đầu tiên. Mình thì không sao, nhưng cậu là người đứng đầu chuyên ngành, sao cũng bị trượt được?"
Jeon Jungkook nghe vậy càng thêm buồn bã: "Có lẽ... do mình không phát huy tốt. Lúc đó gặp một chút sự cố nhỏ..."
Đều tại Kim Taehyung. Nếu không phải vì anh ta cứ khăng khăng hỏi mình những câu hỏi đó, chắc chắn cậu đã có thể bình an rời khỏi phòng phỏng vấn.
"Không sao đâu, Jungkookie. Chỉ là Kim Tinh Giải Trí thôi mà, cũng không phải quá tốt. Không đi thì thôi, chúng ta sẽ nộp hồ sơ cho các công ty khác."
Cúp máy xong, Jungkook vẫn cảm thấy cơ thể vô cùng mệt mỏi, liền ngả người xuống chiếc giường rộng rãi, mềm mại.
Dù cơn nóng phát tình của cậu tạm thời đã giảm, nhưng kỳ phát tình thì vẫn chưa kết thúc hoàn toàn.
Ý thức của cậu mơ màng dần, và chẳng mấy chốc đã thiếp đi trên giường.
Kim Taehyung không có thói quen lén nhìn người khác tắm.
Nhưng omega nhỏ này thật sự quá thiếu cảnh giác. Cậu ta nghĩ rằng chỉ cần khóa trái cửa trong một căn biệt thự hoàn toàn xa lạ là đủ an toàn sao?
Trong phòng tắm mờ sương, qua lớp kính mờ ảo lộ ra làn da trắng mịn như tuyết đầu mùa trên đỉnh núi Thụy Sĩ, run rẩy mong manh, không chút tỳ vết.
Anh không lên tiếng, rời khỏi phòng trước khi omega nhỏ kia bước ra.
Khi quay về thư phòng, điện thoại của Kim Woo Bin đột nhiên gọi đến.
"Chú út, muộn thế này chắc không làm phiền chú nghỉ ngơi chứ?"
Âm thanh bên kia rất ồn ào, kèm theo tiếng nhạc chát chúa như đang ở một buổi tiệc rượu náo nhiệt.
"Có chuyện gì sao?" Kim Taehyung tựa lưng vào ghế, bị tiếng ồn làm phiền đến mức phải nhẹ nhàng day hai bên thái dương.
Kim Woo Bin trẻ tuổi và tràn đầy tự tin. Trước đây, anh ta vẫn duy trì vẻ ngoài tôn trọng và khiêm tốn với Kim Taehyung, nhưng bây giờ tự cho rằng năng lực của mình không thua kém gì chú út. Kim Taehyung chẳng qua chỉ hơn anh ta vài năm kinh nghiệm mà thôi, nên trong giọng nói đã lộ rõ sự ngông cuồng.
"Không có gì quan trọng đâu. Chỉ là hợp đồng ở Đông Nam Á vừa ký xong. Lẽ ra khi về nước, cháu nên đến tập đoàn báo cáo với hội đồng quản trị trước. Nhưng đám người này cứ nhất quyết kéo cháu đi ăn mừng, cháu thật sự không thoát ra được."
Kim Taehyung cười khẽ hai tiếng.
Thằng nhóc này không nghĩ rằng chỉ làm được chút việc cỏn con như thế đã có thể phô trương trước mặt mình chứ.
"Xử lý vụ hợp tác không tệ. Tối mai về, tôi sẽ cho người tổ chức tiệc mừng cho cậu."
Bên kia, Kim Woo Bin cao giọng: "Tiệc mừng không quan trọng lắm. Quan trọng là thị trường Đông Nam Á đã mở được cánh cửa cho Kim thị, việc mở rộng sang các nước lân cận sau này cũng sẽ dễ dàng hơn. Cháu nhớ trước khi cụ tổ qua đời đã từng nói, ai có thể đưa Kim thị lên tầm cao mới thì người đó nên trở thành người thừa kế quyền lực của tập đoàn."
Ngón tay thon dài của Kim Taehyung nhẹ gõ hai cái lên mặt bàn làm bằng gỗ nam mộc, những đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay lạnh trắng đầy quyến rũ.
"Vậy sao," anh nhếch môi, "cậu nghĩ vị trí đó nên thuộc về ai?"
Kim Woo Bin cũng cười, giọng nói nghịch ngợm truyền qua điện thoại: "Chuyện này, tất nhiên là phải để hội đồng quản trị bỏ phiếu quyết định rồi."
Sau khi cúp máy, Kim Taehyung tựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Toàn bộ tài sản của nhánh hai chiếm khoảng 20% cổ phần của Kim thị, con số không hề nhỏ. Hơn nữa, Kim Sang-jung còn là thành viên hội đồng quản trị. Nhiều khi muốn thực hiện các hành động lớn tại Kim thị, anh vẫn phải chịu sự hạn chế từ đám lão già trong hội đồng.
Giải pháp duy nhất là tăng tỷ lệ cổ phần của anh lên trên 50%.
Trong đầu bỗng hiện lên khuôn mặt xinh đẹp, mềm mại của một người nào đó. Kim Taehyung mở mắt ra, ánh mắt sâu thẳm khó đoán.
Những lời cụ tổ nói cũng không hẳn là không có lý. Bây giờ, thứ anh muốn cướp lấy không chỉ là tài sản của cả nhà nhánh hai.
...............
Jeon Jungkook tỉnh dậy vì tiếng bụng kêu ục ục.
Cậu mở mắt mơ màng, nhìn ra bên ngoài vẫn là một màu đen mờ, tưởng rằng mình chỉ ngủ được một lúc, trời còn chưa sáng.
Có tiếng gõ cửa nhẹ vang lên. Cậu bước ra mở cửa, lần này Lee Jae-wook đứng bên ngoài, tay cầm một khay đồ ăn.
"Cậu Jungkook, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi. Cậu có muốn dùng bữa không?"
Jeon Jungkook xoa xoa mái tóc rối bù, gật đầu. Cậu đói đến mức bụng gần như dính vào lưng.
Lee Jae-wook đặt khay đồ ăn lên bàn, mở nắp ra, mùi thơm của thịt lập tức lan tỏa.
"Xin mời."
Đôi mắt Jungkook tròn xoe, nhìn miếng bít tết to ngập trong lớp dầu bóng bẩy. Không khách khí, cậu ngồi xuống, dùng nĩa xiên lấy một miếng rồi há miệng cắn một miếng lớn.
"Kim tổng của các anh vẫn chưa về sao?" Cậu vừa ăn vừa hỏi, giọng líu ríu không rõ.
Lee Jae-wook vẫn giữ nụ cười lịch sự như mọi khi: "Kim tổng về từ lâu rồi ạ."
Jeon Jungkook lập tức đứng bật dậy: "Vậy mau nói với anh ta là tôi muốn rời khỏi đây, tôi muốn về nhà..."
Lee Jae-wook tiếp lời: "Nhưng Kim tổng lại đi rồi ạ."
Jeon Jungkook: "..."
Có thể nói liền một mạch được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro