Chương 4
Cậu trở về phòng thay đồ, lấy vài miếng dán chắn mùi bỏ vào ba lô, sau đó cùng Park Jimin ra ngoài.
Tài xế của Park Jimin đã đợi sẵn bên ngoài. Thấy hai người bước ra, ông lập tức đến mở cửa xe.
Ngồi trên xe, Jeon Jungkook có chút căng thẳng, chỉnh lại cổ áo sơ mi của mình.
Hôm nay cậu mặc áo sơ mi trắng phong cách học đường, bên ngoài khoác áo gile len màu xám nhạt, sau lưng đeo một chiếc ba lô nhỏ nhắn, trông như một học sinh ngoan ngoãn chính hiệu.
Park Jimin nghiêng đầu nhìn cậu một hồi, rồi không nhịn được mà cảm thán: "Kookie, thật sự không phải mình tâng bốc cậu đâu, nhưng với nhan sắc này, cậu sinh ra là để lên truyền hình. Nếu không, đẹp thế này cũng uổng phí."
Jeon Jungkook cười đáp: "Hôm nay cậu cũng rất đẹp mà."
Park Jimin hiểu rõ bản thân: "Thôi đi cậu, mình cùng lắm chỉ thuộc kiểu dễ thương thôi, làm sao so được với nhan sắc như cậu. Nhưng mà, mình có thể dựa vào sức hút cá nhân để thắng!"
Cậu ta ưỡn thẳng lưng đầy tự hào, rồi lại rùng mình nói: "May mà hôm nay anh trai cậu không ở nhà. Mỗi lần gặp anh cậu là mình sợ chết đi được. Alpha thì cũng không cần phải lúc nào cũng hung dữ như thế chứ. Cậu ở nhà có bị anh cậu bắt nạt không?"
Jeon Jungkook lôi từ trong ba lô ra vài miếng dán chắn mùi, hai ống thuốc ức chế và ba chai xịt ngăn mùi. Cậu cẩn thận xịt lên người mình bốn, năm lần, sau đó mới yên tâm cất lại vào ba lô.
"Không đâu," cậu đáp.
Park Jimin nhìn chiếc ba lô nhỏ mà cậu có thể nhét từng ấy đồ, há hốc miệng kinh ngạc: "Cậu có biết chúng ta đi phỏng vấn, chứ không phải dự tiệc thác loạn chứ hả?"
Jeon Jungkook hoảng hốt liếc nhìn tài xế phía trước: "Cậu đang nói linh tinh gì vậy?"
Park Jimin chỉ vào chiếc ba lô căng phồng của cậu: "Thế cậu mang nhiều đồ như vậy làm gì? Kim Tinh Giải Trí là công ty đàng hoàng, không phải chợ đen buôn bán Omega đâu!"
Jeon Jungkook không cách nào giải thích với Park Jimin, chỉ sợ bản thân lại giống như đêm qua, đột nhiên rơi vào cơn phát tình cuồng loạn không thể kiểm soát, vì vậy phải luôn chuẩn bị sẵn mấy thứ vật dụng khẩn cấp này.
Cậu bịa đại một lý do: "Tớ mắc chứng sạch sẽ."
Chiếc xe dừng lại trước tòa nhà của Kim Tinh Giải Trí. Cao ốc chọc trời lộng lẫy, uy nghi vươn cao chạm mây, tọa lạc ngay bên bờ biển sầm uất nhất thành phố.
Hai người xuống xe, đi vào tòa nhà, lên thang máy và đến trước phòng họp dành cho buổi phỏng vấn. Họ mới phát hiện bên ngoài đã chật kín hơn hai, ba mươi người.
Số thứ tự phỏng vấn của hai người nằm ở giữa, vì vậy phải ngồi chờ một lát trong hành lang.
Jeon Jungkook chụp một tấm ảnh hành lang, gửi tin nhắn cho vị hôn phu của mình.
[Tiểu Nho]: Đoán xem em đang ở đâu?
[Tiểu Nho]: biểu cảm mèo ngoan ngoãn.gif
Đầu bên kia, [Woo Bin hyung thân yêu], hồi lâu vẫn chưa trả lời.
Jeon Jungkook không tránh khỏi có chút thất vọng, tiện tay lướt lại đoạn tin nhắn giữa hai người. Gần như toàn bộ đều là cậu hào hứng gửi rất nhiều tin nhắn, đối phương mới thờ ơ trả lời một cái.
Cậu biết Kim Woo Bin luôn bận rộn, nên cậu cũng rất ngoan.
Nhưng thời gian gần đây, số tin nhắn Kim Woo Bin trả lời càng ngày càng ít, đôi khi thậm chí không thèm trả lời.
Jeon Jungkook cũng là người có cảm xúc, bị lạnh nhạt như vậy sao có thể không thấy buồn chứ?
Bên cạnh, Park Jimin như nhìn thấu tâm trạng hụt hẫng của cậu, huých tay cậu, hào hứng nói: "Jungkookie, nếu cậu cũng vào được Kim Tinh Giải Trí, chẳng phải sẽ có cơ hội làm việc chung công ty với chồng mình sao?"
Người qua lại xung quanh tấp nập, dù không ai quen biết, Jungkook vẫn nhanh chóng che miệng cậu ta lại.
"Cậu nói nhỏ thôi!"
Ngay lúc đó, có hai người vừa phỏng vấn xong bước ra.
Một người thấp giọng than thở: "Không phải nói hôm nay chỉ là vòng phỏng vấn sơ bộ thôi sao? Ai ngờ tổng giám đốc tập đoàn Kim Thị lại đích thân đến giám sát. Tôi vừa bước vào, khí thế bên trong làm tôi sợ đến mức chân mềm nhũn, đọc kịch bản mà lắp bắp mấy lần, chắc chắn là không có cửa rồi."
Người kia tiếp lời: "Đúng vậy, nghe nói chắc là do tổng biên tập bản tin độc quyền - Choi Minho mời anh ấy tới. Bên ngoài còn đồn đại Choi Minho và tổng giám đốc Kim có quan hệ mờ ám đấy."
Cuộc đối thoại của hai người bọn họ, Jungkook nghe không sót một chữ. Đầu ngón tay cậu siết lấy chiếc áo sơ mi của mình, không tự chủ mà trắng bệch.
Tổng giám đốc tập đoàn Kim mà họ nhắc đến chắc chắn là Kim Taehyung.
Anh ấy cũng ở đây sao?
Nghe đến cái tên đó, trong đầu Jeon Jungkook không kiềm được hiện lên hình ảnh đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông, ánh nhìn khóa chặt lên tuyến thể của cậu trong không gian chật hẹp của chiếc xe giữa cơn mưa lớn tối qua.
Park Jimin ngồi cạnh sắc mặt cũng không ổn, cậu ta nói với Jungkook: "Jungkookie, cho tớ mượn balo của cậu một lát, tớ không thoải mái, phải vào nhà vệ sinh tiêm một liều thuốc ức chế."
Jeon Jungkook đang thất thần, liền đưa luôn balo cho cậu ta mà không suy nghĩ.
Park Jimin cầm túi của cậu biến mất, lúc này Jungkook mới hơi hoàn hồn lại.
Ngay khi đó, cô thư ký có dáng người thanh tú đứng ở cửa phòng họp lên tiếng: "Số tiếp theo, số 17, Jeon Jungkook."
Muốn tìm lại Park Jimin lúc này cũng không kịp. Jungkook mím môi, đành gượng gạo đứng dậy, theo thư ký đi đến trước cửa phòng họp.
Cậu hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý xong mới chậm rãi đẩy cánh cửa kính nặng nề ra.
Vừa bước vào, cậu lập tức hiểu cảm giác "khí thế áp đảo" mà người phỏng vấn trước đó nói.
Phòng họp rộng lớn, một bên là cửa sổ sát đất sáng bóng, bên còn lại là bảy vị giám khảo mặc vest nghiêm trang, nét mặt uy nghiêm. Ngay khi nghe thấy tiếng cửa mở, ánh mắt đánh giá như tia laser đồng loạt bắn về phía cậu.
Đặc biệt, ánh mắt sâu thẳm đầy ý vị của người đàn ông ngồi chính giữa – một "alpha" cao lớn, điển trai – khiến tuyến thể sau gáy Jeon Jungkook vừa mới dịu lại đã bất giác nhói lên hai nhịp.
Là Kim Taehyung.
Đôi chân cậu bỗng thấy mềm nhũn.
Trong số các giám khảo phỏng vấn này, chắc chắn không chỉ có một alpha. Dù tất cả đều dán miếng ngăn chặn và xịt chất ức chế tin tức tố, nhưng bầu không khí nặng nề như đang bị thẩm vấn này vẫn khiến một Omega như Jungkook không khỏi căng thẳng, tim đập nhanh như sắp nổ tung.
Jeon Jungkook cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, bước tới chiếc ghế đặt ngay đối diện Kim Taehyung, cúi chào các giám khảo một cách lễ phép, giọng nói vừa ngọt ngào vừa mềm mại: "Chào các giám khảo, tôi là Jeon Jungkook, số báo danh 17."
Người ngồi cạnh Kim Taehyung có diện mạo dịu dàng, mái tóc hơi dài gọn gàng ôm lấy hai bên tai, chỉ nhìn vẻ ngoài đã toát lên khí chất nghệ thuật của một Omega thanh lịch.
Jeon Jungkook nhận ra người đó, chính là Choi Minho – người sáng lập chuyên mục tin tức độc quyền của Kim Tinh Giải Trí. Trước đây, Choi Minho còn là trụ cột của cả kênh tin tức, mỗi lần cậu ta dẫn chương trình, chỉ số người xem đều đạt mức kỷ lục.
Nhưng hai năm gần đây, Choi Minho dần chuyển sang làm việc hậu trường, rất hiếm khi xuất hiện trước ống kính nữa.
"Jeon Jungkook, đúng không?" Choi Minho mỉm cười dịu dàng với cậu. "Đừng căng thẳng, trên bàn có một bản thảo tin tức, cậu đọc theo cách hiểu của mình là được."
Giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân ấy khiến Jungkook phần nào bình tĩnh hơn. Cậu cố gắng phớt lờ sự hiện diện áp đảo của người chú nhỏ ở đối diện, ngồi xuống và bắt đầu đọc bản thảo bằng giọng chuẩn phát thanh.
"Gần đây, một vụ việc gây chấn động về Omega vị thành niên bị bắt cóc đã thu hút sự quan tâm rộng rãi..."
Giọng nói ngọt ngào của Omega trẻ tuổi, khi chuyển sang cách phát thanh chuyên nghiệp, đã giảm bớt sự non nớt.
Nó giống như tia nắng đầu tiên xuyên qua màn sương sớm, ấm áp và trong trẻo, tràn đầy cảm xúc. Ngữ điệu lên xuống đều vừa vặn, dễ dàng chạm tới trái tim người nghe.
Các giám khảo càng nghe càng hài lòng, liên tục gật đầu, ánh mắt chuyển sang Kim Taehyung và Choi Minho.
Choi Minho vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng bàn tay đặt trên đùi âm thầm siết lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro