Chương 14
Kim Taehyung nhìn phần gáy trắng nõn mềm mại của cậu lộ ra trước mắt mình. Trên đó còn dán một miếng dán chắn pheromone nhỏ.
Rõ ràng Kim Woo Bin liên tục dùng pheromone của mình để ảnh hưởng đến Jungkook, nhưng lại chậm chạp không chịu đánh dấu cậu, khiến cơ thể cậu chịu tổn hại đến mức này.
Thế mà Omega nhỏ này lại trông giống như một đứa trẻ phạm lỗi, ỉu xìu, như sắp khóc đến nơi.
Cha Eun-woo cố gắng giải thích bằng ngôn từ đơn giản nhất: "Đừng lo lắng. Việc khoang sinh sản bị thoái hóa hay phát tình không ổn định đều không phải bệnh nan y, hoàn toàn có thể chữa được. Chỉ cần bạn đời Alpha của cậu thường xuyên cung cấp pheromone cho cậu, tốt nhất là đánh dấu cậu, dù chỉ là tạm thời cũng được. Kết hợp với việc dùng thuốc, rất nhanh sẽ hồi phục."
Jeon Jungkook nhỏ giọng đáp "Vâng".
Cha Eun-woo bước tới tủ, lấy ra vài món đồ rồi đặt lên bàn.
"Còn một điều nữa, hiện tại cậu rất dễ mất kiểm soát pheromone của mình và cũng dễ bị pheromone của người khác gây nhiễu. Tốt nhất là nên đeo thiết bị ức chế pheromone."
Trên bàn là những món đồ nhỏ gọn, thiết kế tinh tế, đủ các kích cỡ hình vòng.
Cha Eun-woo lần lượt giới thiệu: "Đây là vòng tay, đây là vòng chân, đây là vòng cổ, còn đây là vòng eo. Đúng như tên gọi, cậu chọn một loại để đeo vào vị trí tương ứng là được."
Do Jungkook cần sinh hoạt bình thường, vòng cổ và vòng eo rõ ràng không thoải mái. Cậu định chọn chiếc vòng tay trông nhỏ gọn nhất.
"Tôi muốn..."
Câu nói chưa dứt đã bị Kim Taehyung ngắt lời.
"Vòng chân."
Cha Eun-woo lập tức đáp: "Được!"
Giám đốc Kim đúng là có mắt nhìn, cái vòng chân này là loại đắt nhất trong mấy loại thiết bị ức chế. Cha Eun-woo như sợ Kim Taehyung đổi ý, vội vàng thu hết những thiết bị còn lại về tủ.
Jeon Jungkook ấm ức vô cùng, đôi mắt tròn to đáng thương quay lại nhìn Kim Taehyung.
Rõ ràng cậu muốn chọn vòng tay cơ mà...
Kim Taehyung khẽ cử động ngón tay, nhấc chiếc vòng nhỏ tinh xảo trên bàn lên xem. Trên đó có một màn hình nhỏ với các mức độ điều chỉnh, dường như có thể ngăn cách pheromone từ những Alpha khác.
Chỉ là không biết, thứ nhỏ bé này liệu có ngăn được pheromone từ một Enigma hay không?
"Biết đeo không?" Kim Taehyung khẽ cúi mắt, ánh mắt dường như lướt qua ống quần cậu.
Jeon Jungkook bất giác lùi lại một chút, gật đầu, rồi lấy chiếc vòng từ tay anh.
Cậu nhanh chóng xắn ống quần lên, để lộ mắt cá chân trắng trẻo mảnh khảnh chỉ trong chốc lát, rồi lại được quần đen rộng che khuất.
Jeon Jungkook đứng dậy, nói: "Cảm ơn chú út, cháu sẽ trả lại tiền cho chú khi về nhà."
"Ừm," Kim Taehyung lấy điện thoại ra đưa trước mặt cậu, "Vậy thì thêm thông tin liên lạc trước đã."
Jeon Jungkook ngoan ngoãn lấy điện thoại của mình ra, thêm thông tin liên lạc của Kim Taehyung, rồi còn lưu chú thích là "Chú út".
Cha Eun-woo đứng bên cạnh nhìn hai người, khóe miệng khẽ co giật.
Kim Taehyung lẽ nào thật sự quan tâm đến chút tiền lẻ này sao?
Có phải anh chỉ đang viện cớ để kết bạn với nhóc con nhà người ta không?!.................
Jeon Jungkook mang theo vòng chân, được an toàn đưa về nhà.
Vừa bước vào cửa, cậu đã chạm mặt Jeon Seo Joon với vẻ mặt đầy tức giận.
Jeon Seo Joon vừa nãy nhìn thấy Jungkook bước xuống từ một chiếc Rolls-Royce xa lạ qua lỗ mắt mèo. Anh ta giận đến mức suýt chút nữa xông ra ngoài chửi rủa, nhưng lo ảnh hưởng không tốt nên đành nhẫn nhịn.
Giờ đây, cơn giận bùng lên, anh ta lập tức trút hết lên người Jungkook:
"Ai vừa đưa em về đấy? Anh đã cảnh cáo em bao nhiêu lần rồi, em sắp kết hôn với Kim Woo Bin, vậy mà còn ở ngoài giao du với mấy Alpha không ra gì?"
Jeon Jungkook tay xách túi thuốc bác sĩ Cha kê, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nhưng anh trai cậu không để tâm đến sự khó chịu của cậu, chỉ quan tâm liệu hôn ước giữa cậu và Kim Woo Bin có diễn ra suôn sẻ hay không.
Nghĩ đến cảnh Kim Woo Bin và Choi Minho thân mật bên nhau, ngực Jungkook càng thêm ngột ngạt.
Cậu lên tiếng: "Anh à, em không..."
Jeon Seo Joon tức giận, bất ngờ giơ tay tát mạnh vào mặt cậu.
Gương mặt trắng nõn lập tức hiện rõ dấu bàn tay đỏ bừng. Jeon Jungkook nghiêng đầu sang một bên, túi thuốc trên tay cũng bị đánh rơi xuống đất.
"Em còn dám cãi à? Bố mẹ không ở trong nước, dặn anh phải dạy dỗ em cho tốt. Giờ em không chịu về nhà buổi tối, anh nói em một câu mà em cãi lại đến mấy câu. Có phải em nghĩ mình sắp gả vào nhà họ Kim, nên cánh cứng rồi, không cần nghe lời nhà nữa hả?"
Má Jungkook nóng rát, nhưng điều đó chẳng đau đớn bằng nỗi đau trong lòng cậu.
Trong gia đình này, mọi người đều chỉ xem cậu như một công cụ để liên hôn.
Cậu đã sớm biết điều đó mà.
Vậy giờ còn buồn bã vì cái gì chứ?
Dù là Kim Taehyung đưa cậu về thì sao?
Dù Kim Woo Bin thực sự ngoại tình thì sao?
Người nhà họ Jeon cho dù có ép buộc thế nào, cũng sẽ khiến cậu kết hôn với Kim Woo Bin đúng như dự kiến.
Không ai quan tâm hỏi cậu một câu: Có phải cậu cảm thấy không khỏe không, hay cậu đang bị bệnh không.
Hốc mắt cay xè, Jungkook nhặt túi thuốc trên đất, im lặng bước lên lầu.
Jeon Seo Joon vẫn đứng phía sau chửi rủa, chỉ trích cậu không ra gì. Đợi cậu lên lầu, anh ta liền gọi điện ra nước ngoài để mách với bố mẹ.
Jeon Jungkook ngã xuống chiếc giường lớn của mình, úp mặt vào lớp chăn mềm mại.
Cậu khẽ chạm vào gò má đã hơi sưng đỏ, nóng rực, rồi nhắm mắt lại.
Không sao cả, không sao cả...
Cậu âm thầm nghĩ trong lòng: Đừng khóc, thật là mất mặt.
Nằm úp trên giường một lúc lâu, đột nhiên điện thoại rung lên, thông báo có tin nhắn trên điện thoại.
Jeon Jungkook lau đi đôi mắt ướt đẫm, với tay lấy điện thoại nhìn thử, không ngờ lại là tin nhắn từ Kim Taehyung.
[Chú út]: Uống thuốc chưa?
Đôi mắt Jungkook lập tức mở to, cậu vội vàng bò dậy khỏi giường, lấy ra mấy hộp thuốc từ túi, rồi cẩn thận uống hết theo lời dặn của bác sĩ Cha. Sau đó, cậu mới vội vàng trả lời tin nhắn.
[Tiểu Nho]: Cháu uống rồi ạ.
[Chú út]: Chụp ảnh tôi xem.
Jeon Jungkook lại chụp một bức ảnh mấy vỏ hộp thuốc vừa bóc, ngoan ngoãn gửi qua.
Bên kia im lặng không trả lời nữa, Jungkook lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu như hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị nằm úp lại xuống giường, thì bất ngờ nhận thêm một tin nhắn.
[Chú út]: Tôi nói cái vòng chân.
Jungkook: "!"
Trụ sở chính Tập đoàn Kim Thị – Cuộc họp chuyên đề:
Kim Woo Bin vừa báo cáo xong các tình hình liên quan đến dự án Đông Nam Á. Mấy vị quản lý các bộ phận khác lần lượt gửi lời chúc mừng anh ta, chỉ có người ngồi ở cuối bàn họp là vẫn chưa lên tiếng.
"Lần này Kim Thị tiến quân vào Đông Nam Á, ưu tiên hàng đầu là mở rộng danh tiếng, phải để cái tên Kim Thị vang xa. Vì vậy, về khoản đầu tư, tôi đề xuất tăng thêm 2%, tập trung vào quảng bá địa phương, tốt nhất là tìm những ngôi sao nổi tiếng bên đó để làm đại diện." – Kim Woo Bin bổ sung.
Quản lý A liên tục gật đầu. Vốn dĩ là người dưới trướng của Kim Sang-jung, sau khi lên được vị trí tại trụ sở chính, ông ta đương nhiên sẽ luôn đứng về phía nhánh thứ hai.
"Giám đốc Woo Bin nói rất đúng. Tôi cho rằng tăng thêm 2-3% là chi phí cần thiết, tôi hoàn toàn đồng ý."
Quản lý B, người sau này được Kim Woo Bin kéo về phe mình, cũng gật đầu tán thành: "Tôi cũng đồng ý."
Kim Woo Bin nở một nụ cười tự đắc. Anh ta tin tưởng rằng lần hợp tác này chắc chắn sẽ thành công rực rỡ. Với sự hỗ trợ của nhà họ Choi ở thị trường nước ngoài, anh ta nhất định sẽ độc chiếm thị trường Đông Nam Á.
Nhưng các quản lý C, D, E lại chưa tỏ thái độ, chỉ dám len lén nhìn người đàn ông ngồi cuối bàn họp.
Kim Taehyung đang xoay điện thoại trên tay, ngón tay thon dài kẹp lấy màn hình đen bóng, ánh mắt thâm trầm khó đoán.
Thư ký bên cạnh thấy mọi người trong phòng họp đều đang chăm chú nhìn Kim Tổng, mà Kim Tổng vẫn còn tâm trạng nghịch điện thoại?
Đúng lúc này, màn hình điện thoại lại sáng lên vì một tin nhắn hình ảnh vừa gửi đến.
Thư ký to gan lén liếc qua, ngay lập tức hóa đá tại chỗ.
Từ góc nhìn của thư ký, anh ta không thấy rõ toàn bộ bức ảnh, chỉ nhìn thấy một phần mắt cá chân nhỏ nhắn trắng muốt. Da quá trắng, đến mức khớp xương nơi mắt cá cũng lộ ra chút sắc hồng nhạt.
Mảnh mai đến mức tưởng chừng nắm một tay là hết.
Mềm mại, tươi tắn, khiến người ta không kiềm được ý muốn chạm vào.
Trên mắt cá chân đó là một chiếc vòng kim loại màu đen, nổi bật lên vẻ đối lập giữa sắc đen lạnh lùng và làn da trắng nõn, tạo nên một cảm giác vừa trong trẻo vừa gợi cảm khó tả.
Thư ký: "!"
Đây là kiểu trò chơi tình ái gì vậy?!
Khi nhìn thấy bức ảnh ngoan ngoãn được gửi qua, khóe môi Kim Taehyung hơi nhếch lên, nhưng không trả lời tin nhắn. Anh úp ngược điện thoại xuống bàn, lúc này mới uể oải nâng mắt lên, ánh nhìn đầy áp lực hướng về người đang đứng trước màn hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro