Chữ Trinh 46 !
Dạ Thảo quăng mạnh chiếc ví xuống bàn, chùi mình lên gường. Nàng ôm lấy chiếc gối ôm oà lên nức nở. Vậy là hết tất cả rồi, nàng chẳng còn chi cả mà đợi chờ hy vọng. Khải đã thật sự bỏ nàng rồi. Sáu tháng nay, nàng sống như người điên dại, thác loạn trong men bia nồng cháy, trong vũ điệu quay cuồng. Cười sằng sặc để trốn chạy nổi cô đơn. Để mỗi lúc đêm về trên chiếc gường rộng mênh mông, thân thể rã rời nghe nhớ thương gận mhấm con tim.
Bao đêm rồi nàng chắp tay cầu nguyện. Khải ơi! Anh có nghe lời em đêm từng đêm nức nở gọi tên anh qua tiếng khóc nghẹn ngào. Hãy tha lỗi cho em. Em chỉ là 1 đứa con gái dại khờ, trong 1 phút giây không chủ ý em đã lỡ cho con để ngàn đời ôm hận.
Si Si ơi, bao canh dài mẹ Ôm bầu sửa nhức căng mà khóc nghẹn ngào. Con ơi! nơi phương trời con có hiểu cho lòng mẹ, ôm áo con mà ruột nát gan bào. Trời ơi! Tại sao hôm ấy mẹ lại đành đoạn cho con. Mẹ đúng là 1 con đàn bà khốn nạn. Chẳng chút thương người mà!
Giờ đây con sống ra sao? Lạ hơi, lạ người con có khóc nhiều không? Trời ơi, chiếc môi sứt của con, con có còn bị sặc mổi khi bú nữa không? Con ơi, con của mẹ, bây giờ mẹ mới biết khóc thương nhớ con thì tất cả quá muộn màng. Rồi đây con lớn lên, làm sao con nhìn ra mẹ, mà nhìn để làm gì nữa chứ, mẹ đã từ bỏ con rôÌ.
Nhưng Khải ơi, hãy tha thứ cho em, em sẽ không bao giờ phạm sai lầm thứ hai đâu. Em đã biết đứa con là lẽ sống mẹ cha, nó là sợi giây ràng buộc thiêng liêng ma lẽ ra em phải biết gìn giữ no. Nó là hạnh phúc mà em vô tình đã đánh mất đi.
Dạ Thảo vật mình đấm mạnh tay xuống gối. Bao nhiêu lần rồi nàng lang thang tron gđêm vắng tìm đến trước nhà Khải. Nổi nhớ nhung cồn cào đã đẩy nàng có lúc muốn đập cửa gọi chàng trong đêm vắng. Nhưng tiếgn cười trong vắt như pha lê của Trinh Trinh đã làm nàng chùng bước. Nàng chợt nhận ra mình không có quyền đặt chân vào đó. Đấy là tổ ấm củachàng, là hạnh phúc mà xã hội và mọi người đều công nhận. Nàng mà vào đó sẽ được nhận ngay 1 tràng cười ngạo nghễ, đắc thắng và mỉa mai.
Thế là nàng lại lang thang trở về, tìm quên trong những buổi dạ tiệc ồn ào ở nhà của Thanh. Ngọc lệ đã về Úc nhưng không vì thế mà tình thân giữa nàng và họ lạt phai. Nhất là những ngày gần đây, Thanh đeo sát nàng như hình với bóng. Đã hơn 1 lần chàng tỏ ý yêu nàng. nhưng nàng đã bịt tai run sợ khốn đốn nghe trọn ý yêu đương. Không! Trái tim nàng chỉ có Khải, không có ai có thể xen vào.
Thế mà Khải nào có biết được lòng nàng. Chàng vẫn như bóng chim tăm cá. Sáu tháng rồi chàng không buồn ghé thăm nàng dù chỉ nói 1 câu. Khải ơi! Hãy cứu em, hãy giúp cho em giữ vững lòng mình. Giữa lớp sóng trùng khơi em cần có anh nâng đỡ. Khải ơi, em ngã qụy mất thôi. Bởi vì em là 1 người con gái bơvơ, yếu đuối. Làm sao giữ nổi lòng giữa cuộc sống phồn hoa dâng tràn trước mặt.
TrơÌ ơi! Dạ Thảo rùng mình kinh sợ. Phải, nàng sợ 1 ngày mình sẽ ngả vào vòng tay cuồng nhiệt của Thanh. Làm sao nàng có thể giữ mình với những lời nói ngọt ngào, với cử chỉ lịch thiệp, với dágn vẻ hào hoa toa? Ra quanh người chàng? Tất cả là cám dỗ ngọt ngào mà không 1 cô gái nào từ chối được. Khải ơi, anh là chiếc phao duy nhất giữa trùng dương giúp em thoát qua cơn sóng tình khủng khiếp. Nỗi hy vọng cuối cùng sao mà mong manh quá.
Và niềm hy vọng cuối cùng giúp nàng chống đỡ trong 6 tháng qua đã hoàn toàn sụp đỗ. Khi nàng trông thấy Khải cùng Trinh Trinh bước ra từ gia đình ôgn bà Vạn Hưng Long. Khải đã mỉm cười thân ái với Trinh Trinh, dìu nàng bước vào chiếc cadilac đời mới màu trắng tinh khôi. Chiếc xe lăn nhè nhẹ trên đám sỏi như cán nát tim nàng vì bên cạnh Khải, Trinh Trinh thật dễ thương, sang trọng, êm đềm ngả đầu vào nệm xe hơi với chiếc bụng u to.
“Khải! “ Tiếng kêu không nén được trong lồng ngực biến thành tiếng khóc nghẹn ngào. Nàng đã phóng xe như điên như dại để đuổi theo chàng, như đuổi theo 1 chiếc bóng mờ hạnh phúc sắp bay qua.
Xe chàng dừng lại trước 1 cửa hàng siêu thị. Khải mở cửa xe, chàng bước xuống dìu Trinh Trinh ra 1 cách thật dịu dàng, cẩn thận. Như 1 cái máy, nàng bước chân theo chàng không tự chủ.
Nép sau 1 chỗ khuất, nàng khóc âm thầm nhìn 2 người cùng nhau lựa đồ cho trẻ con. Những chiếc áo đầm nho nhỏ xinh xinh đủ màu sắc, với những món đồ chơi bé tí đáng yêu mà nàng không còn cơ hội để mà mua nữa.
Si Si! Dạ Thảo chạnh nhớ đến con, 1 nổi ghen hờn dâng lên uất nghẹn. Ngày trước có bao giờ Khải chở nàng đi mua sắm quần áo cho con. Phải rôÌ, con người ta là con tiên con phụng. Còn con nàng là con vịt con gà. Trách gì Khải chẳng quan tâm.
Họ đã chọn mua đồ xong, cùng nhau nắm tay nhau bước xuống cười đùa vui vẻ. Tà áo dài trắng của Trinh Trinh bay phất phới, mái tóc nàg vương lòa xòa lên cổ áo chàng. Khải đưa tay vén cọng tóc ấy lại cho gọn gàng, rồi dùng 1 chiếc khăn buộc lại cho nàng. Trinh Trinh sung sướng tựa hẳn vào vai nàng cười rạng rỡ.
Hạnh phúc! Sao mà họ hạnh phúc thế kia! Dạ Thảo bước ra, vội đuổi theo chàng, cất tiếng gọi nghẹn ngào:
- Anh Khải! – Nàng vội đưa tay bịt chặt lấy miệng mình trước lời nói kịp thoát ra, lời kêu biến thành 1 tiếgn nất, khô khan đanh gọn:
Khải quay đầu lại nhìn. Dạ Thảo đón chờ 1 lời tha thiết ở miệng chàng. Nhưng, nàng chỉ trông thấy 1 nét buồn vương nhẹ trên đôi mắt Trinh Trinh, rồi Khải nắm lấy tay người ta nói dịu dàng:
- Em, Em làm sao vậy? Chúgn mình đi tiếp đi.
Trinh Trinh ngập ngừng, môi mấp máy như muốn nói câu gì, nhưng nghĩ sao nàng lại quay người nắm tay Khải bước đi.
Dạ Thảo đứng lặng nhìn theo, mải đến khi bóng họ mờ dần qua màn lệ tuôn tràn.
Khải, anh nở nào xem em như người xa lạ. Trời ơi, Dạ Thảo chợt nhớ tới ánh mắt chàng lạnh tanh, thù hận. Khải ơi, như vậy là anh đành đoạn phụ em sao? Thậm chí giữa đường gặp anh cũng chẳng ban bố cho em 1 cái gật đầu chào!
- Dạ Thảo, anh tì em cả buổi sáng nay. Em đi đâu vậy? – Thanh đến từ nẩy giờ. Ngồi xuống cạnh nàng, chàng dịu dàng:- Em là sao vậy? Anh lấy nước cho em uống nhé!
Dạ Thảo lắc đầu trên gối chán chường:
- Em hơi bị choáng, không sao đâu.
Chàng nắm lấy tay nàng làm cho chiếc nhẩn hột xoàn thêm lấp lánh:
- Em đi đâu sao không bảo anh đưa đi? Lái xe 1 mình như vậy nguy hiểm lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro