Chữ Trinh 39 !
Khải ôm lấy đầu nàng, nhìn sâu vào đáy mắt,thiết tha nói:
- Mọi người cười thì anh tha cả. Chỉ riêng em, nếu em dám cười anh, anh sẽ phải nuốt nụ cười của em vào bụng. Vì chỉ có anh chiếm độc quyền nụ cười của em thôi.
Nói xong chàng cúi xuống hôn lên bờ môi nàng say đắm. Cả 2 như bơi giữa 1 rừng hoa hạnh phúc. Bao giận hờn bất đòng lùi xa hàng thế kỷ, để trong vòng tay nhau hạnh phúc tràn đầy.
Hai tay quàng lấy cổ chàng, Dạ Thảo nhìn chàng long lanh mơ màmg tình tứ:
- Nụ cười của em anh chiếm độc quyền, thế còn nụ cười của anh, anh có cho em chiếm độc quyền không?
Khải nhắm mắt gật đầu:
- Chẳng những nụ cười mà tất cả thể xác này, anh cũng cho em chiếm độc quyền luôn!
- A.
Dạ Thảo chồm tới hôn chàng say đắm. Chàng đặt nàng xuống giữa đống mùng mền vương vải:
- Em hãy nằm yên cho anh ngắm. Lâu rồi anh chưa có dịp ngắm vợ mình.
Dạ Thảo vâng lời, hai tay gối đầu, nàng mỉm cười mở to mắt nhìn chàng. Trong chiếc áo dài màu xanh ngọc, đôi má hồng, ánh mắt sáng long lanh trông nàng đẹp đến rợn người. Khải ngồi xuống khẽ nắm tay nàng:
- Dạ Thảo, anh ước sao lúc nào em cũng dịu dàng, xinh đẹp như thế này.
Dạ Thảo nắm lấy aty chàng. Hai chân gác lên đùi Khải, nàng lim dim đôi mắt:
- Và em, em cũng mong sao lúc nào anh cũng là chàng thanh niên nồng nàn, tình tứ thế này. Anh biết không, em hạnh phúc tuyệt vời trong vòng tay anh ôm ấp.
Khải nhẹ nằm xuô”ng bên nàng, choàng qua vai nàng kéo nàng vào sát lòng min'h:
- Như thế này được chưa?
Nàng lẳng lặng gật đầu. Khải cà nhẹ cằm lên mái tóc thơm của vợ, lòng bồi hồi. Lâu lắm rồi chàng không được gần vợ, một ham muốn chợt dâng. Chàng cúi xuống hỏi nhỏ nàng:
- Này em, theo má thì chúng mình có được phép gần nhau chưa hén?
Dạ Thảo mắc cở đấm nhẹ ngực chồng:
- Anh, lúc nào cũng vậy thôi. Đói bụng gần chết luôn nè.
Chàng lòn tay sâu vào áo vợ:
- Chiều anh 1 tí là no ngay.
Nàng đẩy tay chàng:
- Em mét má cho coi, có con rồi mà …
Khải thẹn thùng rút tay:
- Thôi thôi, cho anh xin lỗi nghe.- Nhắc đến con chàng chợt nhớ, kêu lên – Ồ! Anh quên mất, con đâu rồi em? Nó bệnh gì sao em không bảo Ngọc Tuyết lấy thuốc cho con uống?
Dạ Thảo thọc tay vào túi áo chàng chọc phá, giọng nàng trong như giọng trẻ con:
- Si Si có bệnh gì đâu. Tại ban sáng sợ má không cho em bế con đi nên em mới nói dối với má vậy mà.
Khải vuốt tóc vợ hỏi ngạc nhiên:
- Vậy em bế con đi đâu? Con còn nhỏ ra đường không nên.
- Ông già phong kiến này! – NÀng nhéo mũi chàng – Ở tây phương con nít mới sanh người ta còn cho nhúng ngay xuống suối.
Không muốn tranh cãi với nàng, Khải hơi chống tay nhỏm dậy:
- Con đâu? Em lại đưa cho má giữ rồi có phải không? Anh đã bảo em, má làm công chuyện nhiều rồi, buổi trưa phải để má nghĩ.
Dạ Thảo kéo chàng nằm xuống với mình:
- Nằm xuống đây, em không có đưa con cho má giữ đâu mà anh lo.
Vừa đặt mình nằm xuống, Khải lại nhỏm dậy ngay:
- Vậy em đưa cho ai ẩm con. Đem vào cho anh bế con 1 chút. Anh nhớ nó quá.
Nàng vuốt tay chàng mỉm cười:
- Anh xạo quá, nhớ con vậy mà nảy giờ cứ đòi ngủ với mẹ của nó thôi.
Chàng cười gượng:
- Nịnh mẹ ho cho, anh tìm con nựng đỡ. Con đâu em? Anh có mua quà cho nó nữa nè.
Dạ Thảo ngẹo đầu trên gối:
- Qùa cho con chứ có quà cho mẹ không?
Khải nóng ruột đến bên bàn mở giỏ:
- Có, có đủ cả của con lẫn mẹ. Phần con 1 cái lúc lắc, phần mẹ 1 bịch bánh to.
Dạ Thảo chống tay ngồi dậy cười tươi:
- Anh Khải, hôm nay anh galand quá.
Khải đem bịch bánh đến bên gường, nắm tay nàng nôn nóng:
- Con đâu em? Sao em cứ cà rỡn hoài vậy?
Dạ Thảo hơi ấp úng:
- Con … em … anh à … em đã đem con gởi vú nuôi rồi
Khải sững sờ, chàng nhăn mặt:
- Trời ơi, con còn nhỏ xíu mà em đem đi gởi vú? Ai mà nhận chứ?
Nàng gật đầu nói nhẹ nhàng:
- Người ta nhận mà.
Khải chặc lưỡi nhíu mày khó chịu:
- Em, sao em chẳng hỏi anh gì cả, người ta nuôi sao bằng mình được? Rủi bệnh hoạn rồi sao? Trời ơi, anh ghê mấy bà vú lắm. Ở dơ hết biết.
Thảo nhẹ vuốt ngực chàng:
- Anh Khải, anh đừng nóng. Không phải em tự quyền chẳng hỏi qua ý kiến của anh, mà lúc đó anh giận em, em có 1 mình đâu biết hỏi ai, mà bộ anh thương con lắm hả?
Đang giận mà Khải cũng phải phì cười:
- Em hỏi có lạ không? Con ai chẳng thương.
Dạ Thảo cắn môi bối rối:
- Nó có tật anh cũng thương ư?
Nàng thật ngây thơ, Khải dịu giọng vuốt lên mái tóc nàng:
- Si Si tật có phải là lỗi tạo nó đâu? Sao anh lại ghét chứ? Em à, con lỡ sanh ra bất hạnh hơn người, mình phải thương nó, mai mốt này em có sanh nhiều con đẹp, em càng phải thương bé Si Si nhiều hơn tất cả.
Dạ Thảo thoáng nhìn chàng lo sợ:
- Anh không ghét con, thế anh có giận em không? Khi em chẳng sanh cho anh 1 đứa con như ý muốn?
Nét mặt nàng lúc này trông tội quá, Khải không nén nổi ghì nàng vào sát ngực mình:
- Sao anh lại giận em? Anh càng phải thương em hơn nữa. Anh hiểu lòng em mà. Em đừng sợ vẩn vơ.
Nước mắt còng quanh, Dạ Thảo gục đầu vào vai chàng:
- Thế sao mấy ngày gần đây thái độ của nah lạ vậy? Anh cáu gắt, anh không nói ngọt ngào với em. Anh nhìn bé Si Si rồi thở dài. Anh Ít đến với em. Anh làm em sợ, em tưởng là anh đã chán em rồi.
Khải mỉm cười rút khăn lau dòng lệ:
- Em ngốc quá, chẳng hiểu gì cả … Dĩ nhiên là anh phải buồn chứ. Anh hỏi em, em có buồn không khi sanh 1 đứa con tật nguyền như vậy.
Ngừng 1 chút, chàng nói tiếp:
- Bộ em không hiểu vì sao anh hay cáu gắt với em sao?
Dạ Thảo gật đầu ngơ ngác. Khải tinh ngịch cúi xuống, miệng sát vào tai vợ nói nhỏ:
- Vì lúc đó anh thèm ôm em gần chết, mà em thì chẳng thèm ngó ngàn đến anh.
Dạ Thảo sung sướng, chớp chớp đôi mắt sáng:
- Anh nói thật không?
- Thật – Khải bẹo má vợ – Còn em lúc đó có được như giờ đâu. Mỗi lần gặp anh là em lại nhăn nhăn nhó nhó đuổi anh về với Trinh Trinh.
Nàng giấu mặt vào ngực chồng:
- Tại em yêu anh chứ bộ – Như sực nhớ nàng đẩy nhẹ chàng ra:- Thôi, để em đem con về cho anh thăm nhé.
Khải ôm rịt lấy nàng:
- Thôi, thôi, lúc này anh chỉ muốn thăm em thôi, con mai mốt thăm cũng được. Em cho anh yêu 1 tí Thảo nhé.
Dạ Thảo không trả lời, buông thỏng trong tay chồng. Khải lạ lùng nhận ra vợ mình hôm nay không cuồng nhiệt lắm. Dường như nàng đang mải bận tâm lo nghĩ đến 1 chuyện gì xa xôi thì phải.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro