Chữ Trinh 33 !
Bờ môi nàng hé mở chờ đón sự yêu thương. Chàng có mất gì đâu mà không giúp nàng toại nguyện? Hơn lúc nào hết, giây phút này Trinh Trinh xinh đẹp gấp vạn lần. Toàn thân nàng toát ra 1 vẻ quyến rủ mê hôn, không kiềm nổi lòng mình Khải từ từ cúi xuống.
Nhưng bờ môi chưa kịp chạm bờ môi, từ phía sau lưng 2 người có 1 tiếng vang lên như con tàu xé tan màn sương mỏng:
- Chú Khải, chú Khải ơi, cô Thảo đau bụng đẻ. Chú về nhà gấp.
Hả? Dạ Thảo chuyển bụng đẻ? Trời ơi, sao nàng lại khéo chọn lúc thế này? Trinh Trinh thầm kêu lên uất nghẹn, trời đất bỗng tối sầm, đất như sụp dưới chân, nàng kêu lên 1 tiếng to rồi ngã ra sau bất tỉnh.
- ThảoT, Trinh Trinh – Khải hốt hoảng kịp thời đỡ lấy người nàng khi nàng té ngữa ra sau. Bế nàng bước về gường, Khải quay bảo thằng bé đưa tin:
- Cháu về bảo bà đưa cô lên bệnh viện trước đi, chú về sau.
- Da.
Thằng nhóc chạy nhanh đi. Khải quay sang lo cứu chữa cho Trinh Trinh. Lòng dạ rối bời, 1 bên vợ đẻ, 1 bên vợ bất tỉnh mê man. Chàng biết cứu ai bỏ ai cho phải lẻ Bỏ Trinh Trinh 1 mình ư? Má và em Trang đều vắng nhà cả, nàng có mệnh hệ nào thì sao? Còn Dạ Thảo, làm sao chàng nỡ bỏ nàng vượt cạn 1 mình. Dù không thể chia sớt hộ nàng nổi đau banh da xẻ Thịt, nhưng 1 lời động viên, 1 cái nắm tay cũng giúp nàng thêm sức mạnh. Trời ơi! Sao hoàn cảnh đẩy đưa đặt chàng vào tình huống khó xử này? Chàng biết phải làm sao?
Khải quay nhìn Trinh Trinh, hơi thở đứt quãng nặng nề. Tại chàng thôi, đã làm cho nàng phải đớn đau khổ sở. Khải không ngờ chỉ 1 cái tin Dạ Thảo sanh con lại có thể làm nàng ngất xỉu. NÀng không gỉa vờ đâu. Là 1 dược sĩ, Khải biết nàng bị ngất đi vì uất ngẹn, nếu không cứu chửa kịp thời, 1 cái uất thứ 2 sẽ dễ làm nàng vong mạng.
- Anh! – Trinh Trinh chợt mở mắt kêu lên mừng rỡ - Anh, anh vẫn chưa đi à?
Khải cúi xuống nhìn nàng thở dài:
- ThảoThảo mệt thế này làm sao mà tôi đi được?
Trong giọng nói của chàng pha lẫn chút gì nôn nóng. Có lẽ chàng đang lo nghĩ đến Dạ Thảo ở nhà thương. Tim nhói đau trong lồng ngực, nhưng Trinh Trinh biết rằng: nàng không có quyền giữ chàng ở lại, dù lúc này nếu muốn nàng có thể gỉa vờ giữ chàng ở lại với mình. Nhưng … có nên chăng? Nghĩ đến cảnh Dạ Thảo 1 mình vượt cạn, nàng không nở.
- Anh! Sao anh không đến với Dạ Thảo đi?
Tưởng mình nghe lầm, Khải hỏi lại:
- ThảoThảo, nàng vừa mới nói gì?
Trinh Trinh nhắm mắt yếu ớt nói:
- Dạ Thảo đang sanh nỡ, nàng cần có anh bên cạnh hơn em. Anh hãy đến với nàng đi.
- Ồ! Trinh Trinh, cô thật là cao thượng – Khải kêu lên mừng rỡ, đứng dậy toan đi, nhưng chàng chợt ngần ngại.
- Nhưng …
Trinh Trinh lắc đầu mỉm cười:
- Em chỉ hơi choáng 1 chút sẽ hết nhanh thôi. Anh đi đi, đi đi kẻo người ta trông chờ tội nghiệp.
- Anh đi đây, cám ơn Trinh Trinh.
Nói xong Khải lao nhanh xuống cầu thang lầu lòng thầm phục Trinh Trinh tế nhị, đã giúp chàng tránh khỏi cơn khó xử. Bất giác chàng nghĩ đến Dạ Thảo. Nếu gặp phải trường hợp của Trinh Trinh, nàng sẽ chẳng buông tha cho chàng 1 cách dễ dàng như vậy. Nếu không vật mình, vật mẩy khóc than thì cũng vờ ngất xỉu để giữ chàng ở lại.
- Má, Dạ Thảo đâu rồi? – Khải hỏi bà Tưư 1 cách nôn nao khi mới gặp bà.
Thấy Khải, bà Tưư thở phào như trút được gánh nặng ngàn cân:
- Thảorời Khải, sao con lên trễ vậy? Má nghe lời người ta nói Dạ Thảo hình như đang gặp khó khăn gì đó.
- Đdể con,
Khải vội vàng bước vào phòng trong. Một lúc sau chàng trở ra, nét mặt căng thẳng. Chàng nói với bà Tư:
- Má, Dạ Thảo sanh khó, có lẽ phải mổ thôi.
- Thảorời
Bà Tư ngồi phịch xuống ghế mặt mày xanh lét:
- Kià Thuần, Thuần ơi!
Khải chợt đứng lên gọi theo 1 người áo trắng thoáng qua. Người đó dừng chân quay lại kêu lên mừng rỡ:
- Thảorời, thằng Khải, mày đi đâu đây?
Khải khoa tay nói gấp:
- Vợ tao sanh
- Vậy hả? – Thuần đập tay lên vai Khải cười vui – Cái thằng coi vậy mà khá quá. Sao gái hay trai vậy?
Khải nhăn nhó:
- Đdã đẻ đâu mà biết chứ. Thuần, vợ tao đẻ khó, mày có quen họ nói họ tận tâm giùm. Tao cám ơn mày
Thuần cười dễ dãi:
- Thảoưởng gì, chuyện đó dễ thôi, bên khoa sản tao cũng quen nhiều lắm.
Khải mừng rỡ:
- Vậy mày giúp gìum tao nhanh đi.
Thuần gật đầu:
- Đdược, ở trong này phải không?
Khải không trả lời, đẩy nhanh bạn vào cánh cửa mặt nôn nóng đợi chờ. Bà Tư hơi lo đến gần Khải:
- Bạn của con hả Khải?
- Da.
Khải đáp mắt không rời cánh cửa. Không hiểu người ta đang làm gì Dạ Thảo trogn đó. Có lẽ người ta không giải phẩu, vì từ nãy đến giờ chẳng có ai ra bảo chồng ký giấy đồng ý cả.
- Sao, thế nào?
Vừa thấy Thuần bước ra Khải đã sấn đến hỏi nhanh. Thần kéo bạn đến ngồi vào chiếc ghế mỉm cười. Bên kia bà Tư cũng nhóng cổ sang nghe:
- Có trục trặc chút Ít, nhưng xong rồi.
Khải thở phào nhẹ nhỏm, bà Tư cũng trút được nổi lo. Thuần móc gói thuốc ra châm 1 điếu hút rồi chìa sang cho Khải:
- Mấy năm xa cách không ngờ mày tìm được 1 bà xã hết ý.
Bây giờ Khải mới quay qua bắt chuyện 1 cách thoải mái, chàng kiêm tốn:
- Cũng thường thôi, còn mầy mấy đứa rồi?
Thuần đưa 2 ngón tay lên cao. Khải đập vai bạn cười vui:
- Đdủ rồi, đừng vượt mức quy định mà phiền đó.
Thuần cười theo bạn, chợt anh đứgn lên xem đồng hồ nói:
- Thảohôi tao về khoa đây, chiều tao ghé thăm vợ mày.
Kvờ trợn mắt:
- Vợ tao sao mày đòi thăm?
Thuần cũng vờ xua tay sợ hải:
- Ấy, tao quên mất đức tính ghen của mày. Chiều nay tao sẽ ghé thăm con mày.
Nói xong thuần bước đi nhanh. Khải mon men đến bên cánh cửa nhóng mình vào. Vậy là chàng trở thành cha rồi đó. Ôi! ước gì phút giây này chàng được ngồi bên Dạ Thảo ngắm con. Dạ Thảo ơi, em sanh cho anh 1 hoàng tử hay công chúa vậy? Nó giống ai, giống anh hay giống em đây? Nghĩ đến gương mặt tròn trắng sữa của con mà Khải nghe nao nao cả dạ … Một cô y tá đi ra, thấy thái độ của chàng, liền đứng lại mỉm cười:
- Ông đừng lo, bà nhà đã qua hồi nguy hiểm, hiện đang nằm nghỉ mệt, 1 lát đây sang phòng bên, ông tha hồ mà chăm sóc.
Khải ngượng ngùng, môi thoáng nở nụ cười bối rối, nhưng không nén nổi tánh tò mò, chàng hỏi cô y tá:
- Dạ thưa cô, chẳng hay vợ tôi sanh gái hay trai vậy cô?
Nụ cười trên môi cô y tá biến mất, nhưng Khải không đê/ ý thấy điều đó.
- Dạ thưa ông, 1 cháu gái. Nếu ông muốn tôi sẽ bế cháu ra cho ông săn sóc, vì bà nhà còn mệt có thể ngủ đến chiều.
Khải nói nhanh:
- Ồ! nếu vậy thì cô bế cháu ra giùm, tôi nóng lòng nhiều lắm.
- Vâng, xin ông chờ 1 chút
Cô y tá quay lưng trở vào phòng kín, lát sau nàng bết ra 1 đứa bé được bọc kín trong chiếc khăn lông, Khải vụng về đỡ lấy đức bé:
- Cám ơn cô.
- Không có chi !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro