Chữ Trinh 14 !
Khải dừng xe bước vào 1 gian nhà nhỏ đóng tiền bảo hiểm cho 2 người, go_?i xe cẩn thận rồi nắm tay nàng cười bí mật:
- Em xem biển có lạ lùng không nhé?
Chân nàng giẩm lên lớp cát mịn màng, mắt nàmg mở to chiêm ngưởng cảnh trời biển bao la. Ôi mênh mông, ôi ngút ngàn vô tận. Biển xanh trải rộng thênh thang,ánh nắng chiều chênh chếch ngả về tây, chiếu trên mặt biển những tia nắng dài bàng bạc, lóng lánh như ánh kim cương, lăn tăn theo từng con sóng nhỏ chập chùng
Gío chiều lồng lộng, tiếng sóng vỗ ầm Ỉ. Dạ Thảo cứ ngỡ mình mơ ngủ. Biển đây rồi. Giống y hệt như trong phim. Dạ Thảo kéo tay chàng nói với vẻ biết ơn.
- Anh Khải ơi, em cám ơn anh nhiềi lắm
Khải vén khỏi má nàng những sợi tóc rối phủ lòa xòa:
- Còn nhiều nơi đẹp hơn thế này nữa. Rồi đây anh sẽ đưa em đi khắp mọi danh lam thắng cảnh. Còn bây giờ, mình kiếm gì bỏ bụng, anh đói quá rồi.
Dạ Thảo kéo tay chàng năn ni?
- Anh cho em đứng xem biển thêm 1 chút nữa. Anh ơi, em muốn vọc nước biết bao
Khải mỉm cười:
- Cứ vào ăn xong anh sẽ cho em tha hồ vọc nước. Em thích như những người con gái kia không?
Dạ Thảo nói với vẻ háo hức trẻ Con:
- Em thích lắm,nhưng em lại không biết bơi
Chàng khoát vai nàng thân mật:
- Đdừng lo, anh lội giỏi lắm, rồi anh sẽ dìu em.
Cả 2 bước vào 1 nhà hàng sang trọng. Khải gọi thật nhiều đồ ăn thức uống. Dạ Thảo chớp mắt hỏi nhỏ chàng:
- Anh Khải ơi, dạo này anh giàu lắm rồi hay sao mà sộp dữ vậy?
Lê Khải mỉm cười gật đầu chua chát. Lòng bồi hồi nhớ đến những ly đá đậu ven đường mà chàng và nàng đã uống. Những trái ổi, trái me mà 2 đứa đã nhường nhau. Ôi kỷ Niệm đơn sơ nhưng đậm đà tình nghĩa
- Anh Khải, anh nghĩ gì vậy?
Dạ Thảo lay chàng khẽ gọi. Lê Khải giật mình gắp thức ăn bỏ vào chén cho nàng:
- Ăn đi em, anh đang nhớ đến những gói xôi mà ngày nào em đã bán cho anh.
Dạ Thảo cúi đầu mắc cở. Ngày ấy dù nghèo, dù 2 mẹ con nàng chỉ sống nhờ vào số tiền lời Ít ỏi của thúgn xôi kiến được, nàng vẫn chẳng ngại ngần mổi nhày nắm cho chàng 1 gói xôi to, rồi chẳng chịu lấy tiền. Ôi, kỷ Niệm ngày xưa sao ngây thơ vụng dại
- Ăn đi em, em lại ngẩn ngơ gì nữa vậy?
Miệng nàng khẽ cắn miếng thịt gà:
- Em nhớ ngày nào anh đã nói yêu em
Khải hấp háy mắt hỏi tinh nghịch
- Vậy à? Thế ngày đó em có đồng ý không? Em đã nói thế nào?
Dạ Thảo phóng tầm nhìn ra tít khơi xa:
- Em đã nói là em yêu anh mãi mãi
Khải sung sướng chồm lên hỏi tiếp
- Còn bây giờ?
Đôi mắt chợt cụp xuống nhanh,nàng thở dài buồn bã:
- Bây giờ anh đã có vợ rồi, dù có yêu anh em cũng không dám nói
Bàn tay chàng tìm lấy tay nàng:
- Thảo, dù có vợ hay không,tình của anh đối với em vẫn không hề thay đổi.Em tin lời anh nói không?
Nàng ngẩn đầu dậy trao cho chàng tia nhìn nồng nàn:
- Em tin
Ăn uống xong Khải dẩn nàng ra biển, mua cho nàng 1 bộ đồ tắm thật model, rồi cùng nhau đùa giỡn trên sóng nước.
Dạ Thảo như đứa bé con, nàng tung tăng vui đùa trên sóng. Tiếng cười vang như tiếng pha lê vỡ tan giòn giã. Đùa giỡn chán, nàng còn bắt Khải nằm dài trên mặt cát, rồi vốc từng nắm cát nho/ bỏ lên mình chàng.
Khải nằm im nhắm mắt nghe cảm giác nhột nhột chạy khắp châu thân mà đê mê, mà ngây ngất.
- Khải ơi, anh ngủ rồi sao? Dậy đi! tối rồi em lạnh lắm.
Dạ Thảo khẽ lay người chàng:
- Ồ!
Khải bật ngồi dậy ôm chặt nàng vào vòng tay, hôn mạnh vào môi nàng say đắm. Dạ Thảo chới với, cát từ người chàng rơi vào người nàng nhột nhạt
Gío vùng thổi mạnh, mái tóc nàng quyện chặt 2 người vào nhau như bảo rằng không 1 thế lực nào chia rẽ được tình yêu nồng mặn đó
Khải ngã người nằm dài trên ghế salon, thả Từng hơi thuốc nhẹ nhàng, lặng ngắm người yêu đang thờ thẩn bên cửa sổ. Ánh đèn hồng mờ ảo trên tường đã làm cho Dạ Thảo có 1 sức hút kỳ lạ. Từng đường cong trên thân thể nàng hiện lên lồ lộ Trong lớp áo ngủ mỏng tanh làm cho lòng Khải phải sôi lên bao ước muốn lạ kỳ.
Vô tình nàng đứng tựa người bên bức rèm hồng. Tay chống cằm nàng mơ màng ngắm ánh trăng treo nghe tiếng sóng rì rào từ xa vọng lại. Vẻ mặt nàng trông nghiêng thật quyến rủ mơ màng. Đôi rèm mi nhìn mải phía trời xa, chiếc mủi cao nổi bật trên nền trời đen tối, bờ môi mím chặt 1 cách trẻ Con, mái tóc khẽ phất phơ theo làn gío nhẹ, nàng như 1 pho tượng đá đẹp mê hồn
- Dạ Thảo, em đang nhìn gì vậy?
Khải cất tiếng gọi nàng. Dạ Thảo giật mình quay lại nhoẻn nụ cười thật tươi với đôi hàm răng trắng đều như ngọc
- Em nhớ nhà quá!
Khải thả 1 vòng tròn khói thuốc:
- Nhớ nhà hay nhớ người yêu?
Nàng rời khung cửa sà ngồi vào lòng chàng, 2 tay bá cổ chu môi nủng nịu:
- Người yêu đây rồi còn nhớ ai nữa chứ?
Khải choàng tay ôm lấy nàng nhìn say đắm:
- Dạ Thảo, em có biết la 'hôm nay em đẹp lắm không?
Nàng không trả lời, má hây hây đỏ, đôi mắt khẽ lim dim. Bờ mi nàng gài quá nhưng chẳng cong vút như những người con gái khác, vẻ mời chào quyến rủ chợt hiện lên giữa đôi môi chúm chím. Con tim bỗng đập nhanh, cảm xúc rạt rào, Khải từ từ cúi xuống …
- Ui da!
Dạ Thảo chợt giật nẩy mình kêu lên đau đớn làm Khải bàng hoàng lo lắng hỏi:
- Em làm sao vậy?
Nàng phụng phịu, thân hình nhủn nhẩy trong lòng chàng.
- Coi anh đó, điếu thuốc của anh làm phỏng tay em rồi.
Khải bật cười, dụi nhanh điếu thuốc. Cúi nhìn vết bỏng đỏ trên bắp tay nàng xuýt xoa nói:
- Anh xin lỗi em nhé. Anh thật là đãng trí, có ai hôn người yêu mà cầm thuốc bao giờ.
Dạ Thảo cười khúc khích, nàng rúc đầu vào ngực chàng, bàn tay vuốt vuốt mái tóc rối bù của người yêu:
- Anh Khải nè! ở cạnh bên anh em hạnh phúc vô cùng, tự dưng em muốn được ở cạnh bên anh mãi
Khải bế nàng đứng dậy, gọn gàng như người ta bế 1 con mèo, vừa bước lại gường, chàng vừa nói yêu thương:
- Em sẽ toại nguyện. Dạ Thảo ơi, anh muốn cưới em làm vơ.
Một rung động mơ hồ vang lên bên trong cơ thể của Dạ Thảo, nàng nhắm mắt nói:
- Vợ bé của anh à?
Chàng đặt nàng nhẹ xuống tấm ra trắng. Cuối sat mặt nàng thì thào:
- Không, em là vợ chính thức của anh, Dạ Thảo, anh yêu em ( điểu thiệt )
Dạ Thảo mỉm cười quàng tay qua cổ ghì chàng xuống, hôn lên môi chàng say đắm:
- Đù anh không xem em là vợ, em cũng sẵn sàng cho anh tất cả. ( Trời! sao ngu dị ) Khải ơi, em đã là của anh, anh còn chưa biết điều đó sao?
Khải chồm lên tắt đèn rồi siết chặt vòng tay.
- Á!
Dạ Thảo chợt rú lên 1 tiếng đau đớn. Khải lo lắng hỏi nàng:
- Em làm sao vậy?
- Không, em sung sướng quá đó thôi
Thảo trả lời yếu ớt, bàn tay nàng bấu chặt hơn chút nữa. Những móng tay nhọn khẽ bám sâu vào da thịt chàng.
Khải ngủ say sau cơn thỏa mãn tột cùng, chưa có bao giờ chàng thấy lòng mình bình thản giống lúc này. Dạ Thảo, Dạ Thảo của nah toàn vẹn quá, nàng đúng là viên ngọc trong lành không tì vết. Dạ Thảo ơi, em xứng đáng là vợ của anh.
Chàng đưa tay sang toan ôm ghì nàng vào lòng để biểu lộ Tình thương yêu không kìm được. Nhưng tay chàng bỗng chạm vào khoảng không hụt hẫng. Khải rùng mình mở mắt. Dạ Thảo biến mất rồ, chổ nằm của nàng giờ đây lạnh ngắt trống không. Chàng hốt hoảng bật dậy với tay tìm công tắc. Ánh sáng bừng lên, Khải thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Dạ Thảo đang gục đầu vào cửa sổ, âm thầm ngồi khóc. Chàng nhẹ bước đến gần nàng:
- Dạ Thảo! Sao em lại khóc? Em giận anh à?
Dạ Thảo ngẩng đầu dậy, nước mắt ràn rụa trên môi, nàng nói nghẹn ngào:
- Khải ơi, vì quá yêu anh, em đã cải lại lời má dặn mất rồi.
Khải kéo đầu nàng ngả vào tay mình,dùng khăn âu yếm lau khô lệ cho nàng:
- Má đã giặn gì em?
Nàng vẫn không thôi nức nỡ:
- Má em bảo rằng chữ Trinh là cái quí nhất cuả đời người con gái. Nếu ai không biết giữ gìn sẽ chịu khổ suốt đời.
Lê Khải gật đầu, chàng chợt nhớ đến Trinh Trinh, người vợ chính thức bị chàng khinh khi rẽ rúng vì thiếu mất chữ trinh.
- Phải, em à, má em đã nói đúng. Nhưng em đừng lo, đời em sẽ không bao giờ khổ đâu!
Dạ Thảo mở to mắt nhìn chàng ngơ ngác:
- Vì sao hả Anh?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro