Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chữ Trinh 10 !

- Không - Khải rít lên – Em phải nghe anh nói, anh cũng khổ lắm em có biết không?
- Hừ! Cậu Khải, cậu quả là mặt dạn mày dày, không biết chi là liêm sĩ - Gịong bà Tư chợt vang lên lạnh ngắt.
Cả 2 giật mình rời nhau ra ngẩng dậy bàng hoàng, thì ra bà Tư đã đến tự nãy giờ, bà nói nghiêm nghị:
- Cậu đã có vợ rồi, tại sao cứ theo quyến rũ con Dạ Thảo hả? Cậu muốn gì? Cậu nói ra đi
Lê Khải cúi đầu:
- Bác Thảo ơi! cháu không …
Bà Thảo cắt ngang:
- Thảoôi không cần cậu thanh minh. tôi chẳng cần hiểu vì lý do gì cậu phụ bỏ con tôi. Tôi chỉ cần biết rằng cậu là 1 thằng đàn ông đã có vợ, và tôi không cho phép cậu quyến rũ con tôi. Nếu con Thảo có bề gì thì cậu đừng có trách.
Bà nhìn xuống Dạ Thảo nói giọng dịu dàng:
- Về thôi con, đừng tin những lời đường mật mà khổ vào thân. Mình nghèo cam chịu phận nghèo, đừng mơ ước trèo cao té đau lắm con ơi
Dạ Thảo như kẻ mất hồn, mặc cho mẹ dìu đi. Qua làn nước mắt nhạt nhoà, nàng chợt nhìn thấy ngón tay Khải giơ lên cao rồi cụp xuống. Tưởng mình bị hoa mắt nàng đưa tay lên dụi. Không, nàng đã không lầm. Lê Khải vừa lập lại lần hai ký hiệu hẹn hò từ thủo 2 đứa mới yêu nhau, nét mặt chàng thành khẩn hàm ý đợi chờ đến mức phải se lòng.
Tại sao chàng lại hẹn nàng? Dạ Thảo không còn thời gian suy nghĩ. Bà Thảo đã lôi nàng về đến hiên nhà.
- Thảo, Sao con lại đến hẹn hò với nó chứ?
Giọng bà Tư gay gắt nhưng ánh mắt lại dịu dàng. Dạ Thảo nghẹn ngào úp mặt vào lòng mẹ keU lên:
- Má Ơi, Con có hẹn đâu, tại ảnh lôi con vào chứ bô.
Bà Thảo dịu giọng với chiếc quạt lá khẽ quạt cho con:
- Mai mốt có gặp nó, con cứ tránh sang đường khác để đi. Con trai đời nay gian sảo lắm, con còn ngu ngơ dại khờ, má sợ Rồi đây con sẽ sa vào lời đường mật của người ta mà khổ 1 đời.
Dạ Thảo vẫn tức tưởi nghẹn ngào. Bà Thảo nói tiếp:
- Nín đi con, mai mốt thằng Út Trọng về má sẽ bảo nó …
- Không, không má ơi! – Dạ Thảo kêu lên: - Con không chụi lấy chồng đâu. Con ở vậy trọn đời.
- Con coi đó. – Bà Thảo lấy giọng khuyên răn:- Con còn tiếc nuối kẻ phản bội đó làm gì? Thằng Út nó thưo=ng con thật tình. Tội nghiệp nhà nó cũng nghèo.
Trước mắt Dạ Thảo, bỗng hiện ra hiện ra hình ảNh 1 thanh niên vạm vở, nước da đen bóng. Có nụ cười bối rối trên môi. Trời ơi, nàng phải gọi con người xa lạ đó là chồng, sẽ đê/ cho người ta ôm ấp trong vòng tay thô cứng. không! Dạ Thảo rùng mình đưa tay lên miệng. Không, đôi môi nàng từng nhận bao nụ hôn say đắm của Lê Khải, lẽ nào còn để cho kẻ khác hôn lên. Không, không mà …
- Thảohôi con nằm nghỉ đi, má đi chợ cho con.
Bà Thảo thở dài kéo chăn lên đắp cho con rồi xách gỉo đon đả Bước đi. Dạ Thảo tiếp tục đắm chìm trong cơn mê tuyệt vọng. Má Ơi, xin đừng con lấy người con không yêu mến. Người con yêu là Khải, con không thể Quên chàng được má ơi. Khải ơi, sao anh nỡ phụ em? Anh có biết là em yêu anh đến dường nào không? Bao nhiêu kỷ Niệm êm đềm chập chờn ẩn hiện. Dạ Thảo buông mình vào giấc ngủ sâu đầy mộng đẹp.
Phải thật lâu nàng mới bàng hoàng tỉnh giấc. Mặt trời đã lặn từ lâu, bóng tối bao trùm lên vạn vật, mẹ nàng đã sang hàng xóm trò chuyện tự bao giờ. Dạ Thảo chống tay ngồi dậy, tựa cửu nhìn qua khung cửa sổ, lòng nôn nao 1 cảm giác lạ kỳ. Phía trời xa, nhừng vì sao âm thầm, nhấp nháy, như đôi mắt ai vẩy gọi ân cần. Khải ơi, bây giờ anh đang ấm êm bên cô vợ trẻ, nhởn nhơ chở người ta trên chiếc Dream láng cóng. Rồi anh cùng người ta thân mật khoát tay nhau vào 1 nhà hàng nổi tiếng. Chớ có phải như thủo nào anh nói tiếng yêu em. Hai đứa đèo nhau trên chiếc xe đạp cà tàng củ rích. Chẳng có tiền vào quán uống nước như mọi người. Phải ngồi tạm bên nhau trên phiến đá. Tay nắm tay nhau dệt ước mơ hy vọng. Vụng dại trao nhau những nụ hôn đầu đời mà cứ sợ Mọi người bắt gặp.
Dạ Thảo cúi đầu vào líp cửa, nhớ ánh mắt chàng ngạo nghễ, ngang tàng, khẽ nheo nheo đưa ngón trỏ lên cao rồi cúp xuống nhanh. Rủ nàng đến nơi hò hẹn, nếu nàng bướng bỉnh lắc đầu thì chàng lại kiên nhẫn làm lại lầ hai, lầ ba, cho đến bao giờ nàng bật cười vang khanh khách bỏ chạy đi thì chàng mới chụi thôi.
Hồi sáng này, chàng lại có thái độ rủ rê. Chàng muốn gì với nàng ư? Dạ Thảo hoang mang tự hỏi: Nàng có nên ra chỗ hẹn cùng chàng? Ra để làm gì? Mẹ nàng đã cấm rồi mà! Người ta đã có vợ, nàng còn lưu luyến nữa làm gì?
Nhưng phải có điều gì cần kíp lắm chàng mới phải bạo gan đánh liều chận nàng ở giữa đường để hẹn gặp cùng nàng. Có lẽ giờ này chàng đang nóng lòng chờ đợi. Gan ruột bỗng cồn cào tâm trí nao nao. Tình yêu đã che mờ lý trí. Dạ Thảo vội vã thay đồ lén lút tìm đến chỗ hẹn hò.
Ôi, bao lần rồi, nàng trốn mẹ tìm đến tảng đá kia ngồi tình tự cùng Khải. Một tiếng lá rơi cũng làm nàng giật mình bỡ ngỡ. Từ nụ hôn run rẩy trao vội trao vàng, đến lúc tình yêu đủ Chín, nắm trong tay nhau nghe hạnh phúc tràn đầy. Hai năm rồi. Thời gian đủ Làm tan nát con tim khi nói lời chia cách.
- Dạ Thảo! - một giọng nói thì thầm vang lên khe khẽ. Dạ Thảo giật thót mình sửng sốt, chưa kịp định thần đã bị 1 bàn tay kéo tọt vào bụi rậm: - Trời ơi! vậy mà anh vẫn lo là em không đến.
- Khải ơi! – Trong bóng tối, tình yêu không nhăn được, nàng gục đầu lên vai chàng và khóc: - Còn gì để nói với nhau nữa đâu anh?
- Nói nữa đi em! – Khải siết chặt nàng trong vòng tay cuồng nhiệt: - Hãy xỉ Vả, mắng chửi anh rồi anh sẽ nói 1 lời.
- Em không dám – Nàng rúc sâu vào lòng anh thỏ thẻ: - Sao anh lại bỏ em hả Anh? Anh hết yêu em rồi có phải không?
Khải nâng mặt nàng lên cao, trong ánh trăng mờ ảo, gương mặt nàng đẩm đầy nước mắt trông thật thê lương thảm nảo. Chàng cúi xuống khẽ uống vào môi dòng lệ nóng:
- Không, Thảo ơi, không bao giờ anh hết yêu em. Nhưng tết này em đã có chồng. Em quên anh để lấy anh Út sao Thảo?
Dạ Thảo lắc đầu nhanh:
- Không, em sẽ không lấy chồng. Em ở vậy trọn đời. Em không bao giờ hết yêu anh.
- Thảorời ơi! Dạ Thảo! – Khải cúi xuống môi nàng uống trọn lời nói yêu thương: -Em ngoan quá Thảo ơi, vậy mà anh đành đoạn phụ tình em, tội anh đáng chết muôn phần Thảo ơi. Đôi môi em ngọt ngào, êm ái làm sao. Từ nhỏ Đến lớn lên, đôi môi này chỉ biết một mình anh, lẽ nào em lại san sẽ cho người. Không Thảo ơi, em phải thuộc về anh vĩnh viễn. Vĩnh viễ Thảo ơi.
Nàng rời khỏi vòng tay chàng, đưa tay lên môi hỏi ngở Ngàng:
- Chuyện này là thế nào? Khải ơi, anh đã có vợ rồi, sao còn hẹn hò với em làm chi nữa?
Khải lại ghì chặt lấy người nàng:
- Dạ Thảo, em nghe anh hỏi: Em có còn yêu anh nữa không khi biết anh là thằng khốn nạn?
Nàng rũ rượi trong tay chàng:
- Mãi mãi em yêu anh, dù anh có thể nào đi nữa.
- Thảohế em có dám đi theo anh đến tận cùng trời cuối đất, dám vượt qua dư luận để đến với anh không?
Dạ Thảo nhắm mắt buông xuôi:
- Vì anh, em dám làm tất ca?
- Dạ Thảo!
Một lần nữa chàng cúi hôn nàng say đắm:
- Trời ơi! co phạm tội mất thôi. Dạ Thảo ơi giờ đây anh sẵn sàng đánh đổi cả cuộc đời để được ôm em trong vòng tay yêu mến. Dạ Thảo của anh, cuộc đời của anh, anh không đê/ em vuột mất khỏi tầm tay. Bằng mọi giá anh phải có em. Anh sẽ đền bù mọi đau thương của em bằng hạnh phúc tột cùng.
Nhưng Dạ Thảo chợt kêu lên lo lắng:
- Còn vợ anh thì sao?
- Vợ anh. Hừ!
Khải nghiến răng căm tức làm Dạ Thảo hãi hùng nép sát vào ngực chàng:
- Anh Khải, anh làm sao vậy?
Khải buông tay thở dài:
- Dạ Thảo, em hãy nghe anh nói, hiện tại anh là người khốn khổ nhất trên đời, nếu không …
- Dạ Thảo ơi!: - Tiếgn bà Tưư gọi vang vang ngoài đầu ngỏ. Nàng hốt hoảng đẩy Khải ra:
- Chết, má em gọi, em phải về đây
Khải lưu luyến:
- Thảo, hãy ở lại với anh thêm năm phút nữa
Nàng lăc đầu:
- Không được đâu, má cấm em giao du với anh. Nếu biết được má em sẽ buồn nhiều lắm đó.
Khải nắm lấy tay nàng đứng dậy:
- Anh biết, lỗi tại anh tất cả. Nhưng Dạ Thảo ơi!:- Chàng vụt kéo nàng sat vào lòng mình lo lắng:- Em sẽ không bỏ anh chứ? Ngày mai anh vẫn chờ em ở nơi này. Thảo ơi, anh chờ em, em nhớ nghe!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro