Chương 3: Việc đầu tiên là phải dạy lại đám súc vật này
Aaaaaaaa ! Bà đây xuyên vào cơ thể người khác sao ? Xuyên vào thật à ? Sao cứ như tiểu thuyết ngôn tình máu chó cho thiếu nữ thế ? Vãi chưởng, trực tiếp xuyên thành đại tiểu thư 18 tuổi xuân ngây thơ trong trắng nhu nhược luôn.
Xác nhận: đúng là bản thân đã xuyên vào cơ thể của Tô Mạn Linh này thật a. Cô thực sự trùng sinh này. Tô Mạn Linh tuy dáng rất cao, tỉ lệ cũng chuẩn nhưng so với một thiên kim tiểu thư giàu có thì cũng hơi gầy đi. Cũng đúng, sống chung với hai thằng khốn kia thì có thể ăn sung mặc sướng sao ? Cô đi vòng quanh phòng mình, căn phòng này quả thực rất rộng nha. Có cả một phòng thay đồ khép kín và phòng trang điểm. Cô hào hứng bước vào. Đúng thế, Phương Phương cô chính là một tên cuồng sắc đẹp. Bất kể cái gì liên quan đến đẹp cô đều cực kì hứng thú. Đại tiểu thư như Tống Mạn Linh chắc chắn sẽ không thiếu đồ đi.
Nhưng sự thật lại quá khác xa so với tưởng tượng của cô. Cả căn phòng để quần áo rộng như thế mà đồ chỉ đủ xếp một góc tủ cùng với 2 đôi giày một trắng một đen bên cạnh. Đi sang phòng trang điểm sát vách, cô thực sự sốc luôn. Đại tỷ, cô là con gái đấy, lại là con nhà giàu nữa. Tại sao son lại không có đến 3 thỏi vậy ? Phấn hay kem nền gì đó cũng không có luôn. Bên cạnh khay đựng ba thỏi son chỉ có một nước tẩy trang và một kem chống nắng. Tốt, giờ đến cả kem dưỡng ẩm cũng không có. Thậm chí đồ trang sức cũng chỉ có một bộ ? Chẳng phải con gái 18 tuổi sắp vào đại học thì nên cực kì thích làm đẹp sao ? Sao em gái này lại khác người thế chứ ?
Mặc dù ít đồ nhưng cái nào của Tô Mạn Linh cũng đều là hàng limitted hoặc là đặt làm riêng của các brand lớn. Hừ, giờ mới thấy có một ít giống đại tiểu thư của một gia tộc lớn.
" Thưa đại tiểu thư." Một tiếng nói vang lên.
Cô chỉnh trang lại, đi ra thì thấy quản gia trưởng đang đứng trong phòng cô. Là một người đàn bà đứng tuổi, nhưng cũng không hề có một tí lễ phép nào mà một người làm nên có.
" Chuyện gì ?" Tô Mạn Linh hỏi, không thể nghe ra được bất kì sắc thái nào trong giọng cô.
Quản gia trưởng có vẻ hơi ngạc nhiên trước thái độ của cô, hắng giọng nói: " Đại tiểu thư, ông bà chủ nhờ tôi chuyển lời rằng tối nay sẽ về để mở tiệc tạm biệt cô sắp đi đại học. Hỏi cô muốn quà gì ? "
Chỉ có thế sao ? Chỉ vì chuyện đấy mà một người quản gia có thể tự tiện xông vào phòng chủ mình mà thậm chí còn không thèm gõ cửa sao ? Đây là thái độ đối với chủ mình mà một người làm nên có sao ? Tô Mạn Linh, dựa vào cái gì mà cô lại phải chịu ấm ức thế này suốt thời gian qua chứ ?
Tống Mạn Linh nở một nụ cười mỉm, nhẹ giọng hỏi: " Quản gia trưởng đúng không ? Bà tên là gì nhỉ ? "
" Dạ ?" quản gia trưởng hơi bất ngờ, tại sao tự nhiên lại hỏi tên bà ta làm gì ?
Tống Mạn Linh vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng trên môi, hỏi lại : " Quản gia trưởng, bà tên là gì ?"
" Đại tiểu thư có thể gọi tôi là Christie"
" À, Christie. Vậy Christie này, tôi tên là gì ?"
Quản gia trưởng cảm thấy khó hiểu. Chẳng lẽ cô đại tiểu thư này bị bỏ đói lâu quá nên lú lấn à ? nhưng bà vẫn trả lời " Đại tiểu thư tên Tô Mạn Linh."
" Ồ vậy ra là ngươi vẫn nhớ tên ta là Tô Mạn Linh à "
" Dạ ? " cô đại tiểu thư này não thực sự có vấn đề gì sao ? Sao nãy giờ toàn hỏi những câu kiểu gì vậy ?
Nụ cười dịu dàng của Tống Mạn Linh bỗng vụt tắt, thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng không thể nhìn ra cảm xúc gì. Cô giơ chân đạp cái bàn trà gần đó bay về phía quản gia trưởng. Bàn trà bằng kính lập tức vỡ tan tành, vĩnh biệt nhân gian bạo lực.
Quản gia trưởng bất ngờ, run run quỳ xuống trong nỗi sợ hãi: " Đại...... đại....tiểu thư ? " Mọi khi chẳng phải ngoan ngoãn lắm sao ? Hôm nay tự dưng nổi điên cái gì vậy chứ ?
Cô bước từng bước lại gần, nhìn từ trên cao xuống. Giọng không nặng cũng không nhẹ nhưng lại khiến người khác cảm thấy bị áp lực đè nặng một cách vô thức: " Tôi là Tống Mạn Linh. Là đại tiểu thư của Tống gia. Là con gái duy nhất của "bà hoàng chứng khoán"- Cherry Willmith và "hung thần phố Wall"- Tống Hàn Mặc. Đại tiểu thư duy nhất của Tống gia là Tống Mạn Linh tôi có nhan sắc, có tiền, có quyền, còn có não. Bà nghĩ bà là ai mà dám tỏ thái độ như thế với tôi ? Christie, nếu như bà cảm thấy bản thân mình đã lớn tuổi mà không thể nhớ được xem ai mới là người có tiếng nói nhất trong cái nhà này thì tôi sẽ cho bà nghỉ hưu sớm một chút."
Christie giật mình : "đ..... đại tiểu thư.... xin lỗi. Tôi.... tôi sai rồi...."
Tống Mạn Linh ngắt lời: " Cho người đến dọn phòng tôi rồi lui ra, tôi sẽ nói chuyện này lại với bố mẹ. Còn nữa, chuẩn bị đồ ăn sáng. " Cô thực sự cần nạp thêm năng lượng mới có thể tiếp tục chiến đấu a. Tô Mạn Linh, con ngốc này, nếu không làm được gì thì phải lấy thân phận của mình ra dùng chứ, cô là đại tiểu thư của Tô gia cơ mà.
" V... vâng" Christie nói rồi đi ra ngoài. Rất nhanh có người được cử đến để dọn dẹp lại phòng và mời cô xuống ăn sáng. Xem ra Christie này cũng không tồi, biết điều, nhanh nhẹn, linh hoạt, nếu có thể sử dụng đúng cách thì sẽ rất được việc. Cứ phải xuống ăn sáng đã, mấy ngày nay thân thể này đã không có gì bỏ bụng rồi, cô mà để thêm vài tiếng nữa kiểu gì cũng ngỏm lần 2.
Vừa bước xuống thì thấy 2 tên sinh đôi Tô Tử Dương và Tô Tử Thành. Ngoại trừ một tên có mái tóc đỏ cực ngứa đòn còn tên kia có mái tóc vàng chóe cũng ngứa mắt không kém thì quả thực giống nhau như đúc. Mẹ nó, thật muốn đánh người. Nhưng hôm nay bản cô nương muốn làm một tiểu thư đài các dịu dàng yên tĩnh nên quyết định sẽ không so đo với mấy tên tầm thường kia.
Nhìn mặt 2 tên kia làm cô cảm thấy siêu khó chịu nên lại quay lên phòng, lấy túi sách màu trắng , thay một chiếc váy bản giới hạn màu kem kiểu trễ vai của Buberry, phối cùng với son limitted của Shu uemura Onepiece màu cam pisto. Đeo thêm một cái hoa tai ngọc trai cùng băng đô trắng có sọc đen mảnh. Ngắm lại bản thân lần thứ 7749 trong gương, cô hài lòng. Phải thế này mới đúng chứ. Cô xoay người cầm chìa khóa xe theo thói quen nhưng nhận ra nguyên chủ phải 5 tháng nữa mới đủ 18 tuổi a, còn chưa có bằng lái xe. Thế là Tô Mạn Linh lại lấy ra bộ mặt kiêu ngạo lạnh lùng bảo Christie đi chuẩn bị tài xế.
Vốn định ra ngoài ăn sáng nhưng trên đường lại nghe được bản tin về cái chết của đại minh tinh Phương Phương và bạn thân Tống Dực đích thân chuẩn bị đám tang cho cô, ngồi trên xe xem bản tin nói về cái chết của bản thân là cảm giác như thế nào ? Cuối cùng cô cũng được trải nghiệm.
" Bác Lý, đến khu biệt thự Kim Tuyền"
Tài xế lập tức quay xe, cũng không dám hỏi nhiều. Tô Mạn Linh khẽ cười, chiêu giết gà dọa khỉ quả thật không tồi nha.
------------ta là phân cách tuyến ------------
Đến khu biệt thự Kim Tuyền, Tô Mạn Linh xuống xe, định đi vào thì có 2 bảo vệ ngăn cô lại.
" Xin hỏi cô là chủ hộ nào ạ ?"
"Tôi đi thăm bạn, chủ căn biệt thự số 8. Cứ nói với hắn tôi là bạn của Phương Phương."
" Vâng, phiền cô đợi một chút." Bảo vệ quay sang gọi điện, một lúc lâu sau mới cúp máy mời cô vào. Tô Mạn Linh cũng không thể hiện cảm xúc gì nhiều. Đi thẳng vào biệt thự của Tống Dực. Đứng ở bên ngoài là một người con trai khá trẻ, là quản lí của Tống Dực - Ân Khiết. Có lẽ đã được thông báo từ trước nên khi thấy cô, Ân Khiết nở một cười thân thiện rồi dẫn cô vào phòng khách.
Nhìn thấy Tống Dực, cô có chút không tin vào mắt mình. Những lúc Tống Dực để lạc trôi mất hình tượng cô thấy rất nhiều nhưng nhếch nhác đến mức này có lẽ là lần đầu tiên. Bộ tóc được nhuộm hidden bạch kim rối bù xù, bộ đồ ngủ nhàu nát, người gầy đi hẳn, cái bản mặt của đại ảnh hậu được bảo hiểm vài chục tỷ cũng vì quầng thâm và đống râu ria lởm chởm mà bớt đi mấy phần đẹp trai. Lúc cô lại gần thì mùi bia xộc lên. Đệt, tên này cả ngày ngồi nhà nốc bia à ? Cố kìm nén cơn giận muốn đập một phát chết tươi con ma men này. Cô quay sang, nở một nụ cười nhẹ với Ân Khiết:
" Tôi có việc liên quan đến Phương Phương, cần nói chuyện riêng với ảnh hậu Tống".
Ân Khiết hơi chần chừ, cô lại nhẹ nhàng nói: " Chẳng lẽ một cô gái như tôi có thể làm gì được ảnh hậu Tống sao ?"
Ân Khiết cuối cùng cũng đồng ý, trước khi đi còn không yên tâm , quay lại dặn Tống Dực :" Có chuyện gì nhớ gọi tôi đấy" rồi ra ngoài. Còn cẩn thận đóng cửa giúp họ. Chẹp chẹp, sao cô lại không có trợ lí hiền lành dịu dàng thế này nhỉ ?
TôMạn Linh tự nhiên đi rót 2 cốc nước cho mình và Tống Dực rồi thoải mái ngồi xuống sofa, cười nói: " Cứ tự nhiên như ở nhà nhé."
Tống Dực ngẩng phắt đầu lên. Đây không phải là nhà hắn sao ? Tự nhiên con bé kiêu ngạo này ở đâu ra vậy ? Đã đuổi quản lí của hắn đi lại còn tự xem đây là nhà mình ? Mẹ kiếp, ai cho cô ta vào đây ? Trừ lương ! Nhất định phải trừ lương ! Tống Dực lập tức nổi khùng:
" Con mẹ nó cô là ai hả ? Cái con mẹ gì mà tự nhiên như ở nhà cơ ? Cô là fan tôi đúng không ? Cô lấy cớ Phương Phương ra để gặp tôi chứ gì ? Mẹ nó muốn gặp thì bỏ tiền mà đi họp báo với cả fan meeting. Méo ai chơi bẩn thế nghe rõ chưa ....%@£@¥@&(..@(@(*@*--^@^.... "
Tô Mạn Linh cảm thấy cô cũng cạn lời vl luôn. Sao tên này lúc nào cũng trẻ trâu thế này ? Sao người ta đưa tin là đau buồn lắm cơ mà ? Bây giờ nhìn có khác mẹ gì chó dại không ? Tên này là ai ? Bà đây không muốn nhận người quen a.
Tô Mạn Linh bất lực quay đầu ra ngoài cửa ngắm cây cối trời đất, trực tiếp bơ tên thần kinh kia luôn. Ừm, trời hôm nay rất đẹp nha, thích hợp để đánh người. Tống Dực thấy cô quay đi lập tức nhảy cẫng lên: " Này, này, tôi đang nói mà cô quay đi là ý gì hả ? Cô...."
" Tôi là Phương Phương." Tô Mạn Linh ngắt lời Tống Dực. Sự thật chứng minh là chiêu này rất hiệu quả. Tống Dực lập tức im bặt, đơ luôn.
1 giây...
2 giây...
3 giây...
......
10 giây......
Tống Dực càng nổi khùng hơn, gào lên: " Bảo vệ, bảo vệ đâu ? Lôi con điên này ra cho tôi...."
Mẹ kiếp! Máu nóng bốc lên đầu, Tô Mạn Linh không nể nang cầm cái túi sách lên đập thẳng vào mặt Tống Dực. Sau đó không để hắn có cơ hội phản ứng dơ chân đạp một cái khiến Tống Dực ngã sấp mặt xuống sàn. Cô liền tiến lên đánh cho Tống Dực la oai oái.
" A.... đừng... đừng đánh nữa. Tôi tin..... tôi tin bà là Phương Phương được chưa.....ai da..."
Tô Mạn Linh liền dừng đánh. Đứng lên chỉnh lại vài chỗ tóc bị rối, vài đoạn váy bị nhăn rồi ngồi lên sofa. Khôi phục lại bộ dáng nữ thần cao ngạo, không có tí liên quan nào tới cái người vừa đánh con nhà người ta bầm dập lúc nãy. Cô cúi xuống lấy trong ngăn kéo một hộp đồ y tế rồi vứt cho Tống Dực đang bò lên sofa. Tống Mạn Linh kể lại một lượt mọi chuyện cho Tống Dực. Mặc dù hắn cảm thấy rất khó tin nhưng rút kinh nghiệm từ trận đánh lúc nãy thì đây chính xác là Phương Phương rồi. Cũng chỉ có thể tin thôi.
" Thế bây giờ bà định làm gì ?" Tống Dực vừa băng bó vết thương vừa hỏi.
" Trước tiên là học đại học đã, kiếm tiền, làm đại gia. Sau đó thì tìm hiểu xem đứa nào dám giở trò với Phương Phương kia. "
" Thế còn hai thằng anh khốn nạn kia thì sao ? Bà định tìm bọn nó gây chuyện à ?"
" Gây chuyện ? Bọn nó đủ tư cách à ? Làm thế thì khác nào sỉ nhục IQ và giá trị của bà đây ? Người tôi kiếm chuyện ít nhất cũng phải tầm như ông ".
Haha, trân thành cảm ơn đã đánh giá cao nhé. Mẹ nó, thật muốn đánh chết con nhỏ gợi đòn này.
" Thế bà định làm gì ?"
Tống Mạn Linh cười nhạt: " Tất nhiên ....đối với loại này ấy à ..... thì phải mách phụ huynh rồi "
Khóe môi Tống Dực giật giật, mách phụ huynh thì có khí phách lắm nhỉ ? IQ cao lắm nhỉ ? Mách phụ huynh thì có đẳng cấp lắm à ? Mẹ nó, thật mệt não
----------------
Tống Dực: #bạn thân nhà mình ngày càng thần kinh thì phải làm sao ? #online chờ, rất gấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro