Chap1
"Anh về chưa.... "
Anh xin lỗi, em yêu chắc hôm nay không về kịp mất anh còn 2 cuộc họp nữa mà."
"Vậy thôi"
----Cô lấy máy đt ra, tiếng chuông kêu lên. Giọng nói trong điện thoại cũng cứ vậy vàng lên.
"Alo, có chuyện gì không? Hạ Linh"
"Liên à, uống rượu không? "
"Đuợc, mình sẽ đến đón cậu"
"Ừm"
_Yêu anh 2 năm chờ anh 4 năm, em đã hết kiên nhẫn rồi. Cứ hết lần này đến lần khác cho em tia hi vọng là anh sẽ về rồi lại vụt tắt hi vọng đó bằng công việc của anh. Em thật sự mất cái kiên nhẫn đó r Nam ạ.
----Bíp, Bíp. Tiếng còi ôtô của Liên làm cô giật tỉnh.
"Đi thôi".
----Cứ thế cô uống hết chai này đến chai khác mặc cho ng bạn của mình nói gì cô cũng chỉ biết uống để quên đi sự u buồn của bản thân.
" Linh à tớ có việc r, tí cậu tự bắt taxi về nhé."
"Đuợc cậu đi đi "
"Bye nhé"
----Mới dứt câu cô đã gục xuống bàn thấy vậy nhân viên liền đánh thức cô dậy trg cơn say cô chẳng nhận ra điềm thức gì .
"Cô em à đi chơi với tụi anh đi"
" Cút "
"Con điếm này m dám đuổi t, đuợc t sẽ cho mày cầu xin t ngủ với m đồ con điếm thối tha nhẹ không thích lại còn ưa nặng."
---- Hắn ta đưa thuốc k*** d** vào li nuớc ép cô uống hết. Cô đứng dậy đi trao đảo đâm vào anh.
"Nóng quá, nóng quá, giúp T với làm ơn đi"
----Vẻ đẹp đó một vẻ đẹp anh chưa bao giờ thấy.
"Âu tổng à đấy là nguời của tôi anh có thể đưa cô ta cho tôi đuợc không ạ"
"Biết tôi là ai rồi mà không màu cút đi"
"Dạ vâng" Nói xong chạy mất dép luôn. 🤔
" Quản gia đưa cô ta lên phòng của tôi đi."
" Đừng đi...ưmm...xin anh đấy....ưm.... tôi nóng quá... ưmm... "
----Vừa dứt lời anh ta bế cô chạy ngay lên phòng thả cô vào bồn nuớc.
"Quản gia đi mua cho tôi một bộ quần áo cho cô ta."
" Giúp tôi với... Ummm.... giúp tôi đi mà... Umm..... cầu xin anh đó "
"Được, chính là cô cầu xin tôi đó"
"Ưmm"
---- Thế là cuộc vận động bắt đầu.
Anh lấy cái vẻ đẹp nóng bỏng câu dẫn cô từ từ thứ hoa huyết ấy đuợc mũi kim sắc nhọn của riêng anh đâm vào. Sự đau đớn đó khiến cô cứ thế mà kêu rên nên. Nhấp nháy liên tục 1 tiếng. Vài tiếng hơi thở hổn hển của cô bị anh chặn lại bằng nụ hôn của anh. Và cứ thế tiếng rên của cô làm anh ta thích thú cứ thế từng chút, từng chút cô cảm nhận đuợc sự sung sướng từ anh, một sự sung sướng lạ thuờng. Cứ vậy thơi gian cứ thế trôi qua anh đã cảm nhận đuợc đủ sự sung suớng cho đến khi thứ hoa huyết đó chảy ra một dòng máu trắng, dòng máu trình tiết của cô để giành cho nguời mình yêu nhất để rồi lại trao phải cho anh. Nhìn thấy dòng máu đó, anh mỉm cuời.
"Cô gái à anh sẽ lấy đi tất cả lần đầu của em"
Nếu nói anh ta cuớp đi luôn nụ hôn đầu đời của cô chắc chẳng ai tin nhưng thực ra là thật đó mối tình 6 năm của cô chưa qua giới hạn của việc nắm tay.
----Sáng sớm tỉnh dậy, cô thấy sự âm ỉ ở duới phần hoa huyết, những vết thuơng trên nguời cô đều đó anh để lại. Nhớ lại tất cả cô giật mình bật khóc.
Hôm sau anh về không thấy cô , vẫn nụ cuời ấy.
"Em không thoát đuợc đâu"
----Vừa về đến cổng nhà.
"Linh à, anh về rồi, anh về với em rồi"
"Chúng ta chia tay đi Nam "
"Tại sao chứ"
"Em chớ đợi đủ r"
"Linh à, em chờ anh đã đuợc 4 năm r và bh anh đã trở lại và ở với em rồi"
"Em..... "
----Nói xong cô ngất luôn, thấy thế Nam liền bế cô vào nhà.
"Cô ấy có thai rồi nguời nhà nhớ chăm sóc cẩn thẩn và chứ đáo nhé."
"Có thai sao? " Anh giật mình hoảng hốt.
"Đúng vậy"
----Hóa ra đây chính là lí do dẫn đến sự chia tay của 2 ng. Đến khi cô tỉnh lại.
"Em có thai rồi đó Linh ạ, có rồi"
"Em xin lỗi"
"Em phản bội anh?? "
".... "
"Được, nếu em phá đứa con này đi chúng ta vẫn sẽ yêu nhau."
"Nhưng nó chỉ là một sinh mạng vô tội ."
"Vậy em có biết... "
"Thôi đủ rồi Nam ạ, em sẽ đưa toàn bộ tài sản của mình cho anh coi như bù đắp cho anh vậy"
"Đuợc"
"Vậy bh chúng ta hãy coi nhau là nguời xã lạ đi đuợc không anh? "
"Sao có thể chứ? "
"Có thể đó, em đi đây, tạm biệt"
"Linh à Linh"
----Cứ nghĩ lấy hết tài sản của em, thì em sẽ quay về bên anh, nhưng chỉ không ngờ đó là lần cuối cùng anh gặp lại em.
----Công ti Âu Thiên.
"Tìm đuợc cô ấy chưa? "
"Chúng tôi đã... "
"Cút đi."
"Thư kí ông đi mang bức tranh này của tôi đăng lên mạng nói ai cho tôi biết tên cô gái này 50 vạn sẽ về tay nguời đó. "
_Bức tranh? Đúng bức tranh của cô gái ấy nhưng chỉ là phần lưng, anh ta dùng toàn bộ trí nhớ của mình phác họa ra hình ảnh cô gái ấy_
----
"Linh à, tớ có chuyện này muốn hỏi cậu ? "
"Cậu nói đi, Liên"
"Cậu biết bức tranh mà tập đoàn Âu Thị đó đăng lên có phải của cậu không? "
"Ừa"
"Thật sao?"
"Thật mà sao vậy? "
" Cậu giúp tớ đi, gia đình tớ đang nợ 25 vạn"
"Vậy nếu cậu đưa tớ 25 vạn còn lại tớ sẽ đồng ý"
"Đuợc thôi, mà cậu cần 25 vạn làm gì? "
"Sang Mĩ"
"Cậu sang đó làm gì? "
"Tránh tất cả mọi muộn phiền"
"Ừm"
----Tại tập đoàn Âu Thiên
"Có thật tên cô gái đó là Hạ Linh không?"
" Thật không tin anh có thể xem video này "
"Đúng là cô ấy thật vậy cô biết cô ta ở đâu không? "
"Tôi không biết "
"Vậy đuợc rồi, đây là 50 vạn của cô "
"Cảm ơn anh".
_______________
5 năm sau.
"Mẹ à sao chúng ta lại về nuớc vậy " Giọng bé gái.
"Đúng đó, tại sao vậy" Giọng bé trai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro