#Chương 24
"A..chậm..chậm một chút".
Thanh âm nức nở, nỉ non cầu xin nam nhân đang ngự trên thân thể mình. Mùi ám dục ngây ngấy tỏa trong không khí, đệm giường lung lay. Mặc dù thế nhưng biểu cảm gương mặt người nằm dưới vẫn sủng nịnh yêu thương mặc kẻ bên trên càn quấy.
"A Trậm". Thiếu niên dưới thân cao trào vươn tay sờ lên gương mặt tuấn mĩ kia, nhịn không được khẽ gọi tên hắn.
Dương Trậm hai mắt phát ra tia ngoan độc, hung hăng mang người lộng hành muốn phá hỏng. Hắn gầm lên như dã thú bắt được mồi, phóng thích toàn bộ tinh hoa, vô lực rũ xuống thở dốc.
Thiếu niên choàng tay ôm chặt lấy thân hình ướt đẫm mồ hôi kia, không chán ghét mà đưa lưỡi tham luyến vùng cổ màu đồng rắn chắc.
Một nén nhang qua đi, hai con người mệt nhoài ngủ thiếp sau cuộc ân ái triền miên. Thiếu niên nằm trong vòng tay người kia hạnh phúc mà ngủ thật ngon.
Sắc trời tản sáng, thái giám đứng sau bình phong khẽ gọi, vẻ nơm nớp lo sợ hiện hữu rõ rệt. Hắn sợ người kia mất hứng sẽ lập tức lấy cái mạng nhỏ này, thiên địa không dễ chuyển dời nhưng tính cách vị Vạn Độc Vương này không thể động chạm.
May mắn là tâm tình Dương Trậm khá tốt, hắn rời giường để tùy tùng thay y phục, mắt khẽ liếc người nằm trên giường đang ngả ngớn chống tay nhìn hắn.
Phất tay cho người lui ra, Dương Trậm từ tốn bước lại giường, thiếu niên hơi nhướn người ngồi dậy. Bất ngờ bàn tay to lớn của Dương Trậm bắt lấy chiếc cổ mảnh khảnh của thiếu niên dùng lực siết.
Thiếu niên kinh hoảng hai mắt trợn tròn, miệng lắp bắp nói "Vạn...Độc, ngài...ngài..."
"Lần sau, còn dùng cái miệng bẩn thỉu gọi tên ta, ngươi tự biết hậu quả thế nào".
Hắn thả tay ra, tuy chỉ là cảnh cáo nhưng chiếc cổ trắng ngần đã đỏ một vòng lớn. Thiếu niên ôm lấy cổ lùi về sau, cúi đầu lặng thinh.
Dương Trậm hừ lạnh, xoay người bước đi. Thiếu niên ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn, tối hôm qua kẻ cuồng nhiệt chiếm lấy hắn và người ra tay hôm nay tựa hồ thật khác nhau.
Dương Trậm theo lối mật đạo thông vào hoàng cung. Ở nơi đây, trừ Hoàng thượng và thân tín không ai biết đến sự tồn tại của hắn ở địa cung này.
Dương Trậm như Diêm La vương ẩn hiện dưới hoàng cung, tạo ra vô số quỷ linh sai khiến. Dưới mắt người sống, đó là kêu hồn gọi quỷ, với hắn, chỉ chủ yếu là quyền lực.
Vốn dĩ Dương Trậm không say mê quyền lực, hắn chỉ yêu thích một người. Mà người này, phải có quyền lực trong tay mới đem y về được bên cạnh.
Ba năm trước kia hắn gian nguy trốn khỏi biệt viện, dùng hết bản năng sống còn chạy mãi, vượt qua cả sa mạc rộng lớn mới hay đã rời khỏi Đại Sở. Dương Trậm sợ người truy đuổi đã chạy suốt mười ngày, lén lút ngừng lại ăn uống qua loa rồi tiếp tục suy tính.
Sự việc hạ cổ đã bại lộ, Bạch Vô Vân xuất hiện làm phát hiện cổ trùng trong người Sở Bạch Ngọc khiến hắn không có cơ hội ra tay ôm người trốn đi, khi ấy Dương Trậm nổi lên ý niệm muốn hạ lệnh cho cổ khống chế Sở Bạch Ngọc mang hắn chạy trốn, có y thì đám người kia không dám động thủ.
Nhưng cổ độc này phiền phức hơn hắn tưởng, Dương Trậm nhiều lần thí nghiệm lên người sống phát hiện mỗi lần ra lệnh thì người bị khống chế sẽ đau thấu tâm can, hơn nữa dù sao cũng là độc vật thất truyền nên khi bị hạ vào người, cổ độc theo năm tháng dần gặm mòn tâm mạch cho đến khi trống rỗng thì thôi.
Nhưng Sở Bạch Ngọc có võ công hộ thể, y chịu đựng được lâu hơn so với người thường, trong vòng năm năm Dương Trậm phải bắt người đến tay để giải cổ, sau đó chậm rãi bồi thường.
Hắn lưu lạc đến Viên quốc, nhớ đến đám tử sĩ thám thính ở Đại Sở liền tìm đến Đông vương phủ đầu quân cho Viên Kì, đem tài năng cứu người tích học một đời chuyển dời thành "ma lực" sai khiến tử thi giúp Viên Kỳ thành công soán ngôi.
Vô tình, Dương Trậm tạo nghiệt lại mang thêm mối hận khác cho Sở Bạch Ngọc, mãi cho đến sau này Viên Hoàng Định vẫn coi đó là "hóa duyên".
Hoa Thanh chết, hắn chưa bị bắt trở lại, Dương Trậm còn có cơ hội đông sơn tái khởi, hắn cần bồi dưỡng thêm quyền lực trong tay mới đem người đến bên cạnh như ý nguyện.
Viên Kì là kẻ dã tâm, hắn thèm khát Đại Sở, lần đầu chứng kiến tài năng gọi quỷ linh từ cõi U Minh của Dương Trậm đã không ngần ngại mà ban cho hắn là Vạn Độc Vương.
Vương thứ hai của Viên quốc, người ta nói hắn điên cũng được, hắn chính là muốn Đại Sở đến điên, có được Đại Sở, hắn liền rộng lượng ban luôn Viên quốc cho Dương Trậm.
Có điều vị vương này không thích hiện thân với bất kì ai, ban đầu trong triều có vài vị quan đại thần chỉ biết thân phận hắn là quân sư của Hoàng thượng. Quân sư Vạn Độc này thông minh, đủ tàn nhẫn và khó chiều, thủ đoạn hắn đưa ra cho Hoàng Thượng rất tàn ác nhưng không thể phủ nhận nó rất hiệu quả, chính vì thế đã để người ghen ghét mang lòng đố kị.
Có lần vị đại học sĩ Ngôn Bác mắng chửi hắn mê hoặc nhân tâm, mê hoặc Hoàng Thượng, đem sớ dâng tấu trảm hắn để yên định lòng dân, Dương Trậm lẳng lặng nhìn vị đại học sĩ kia không nói gì.
Ngày hôm sau gia đình Ngôn Bác biến mất một cách bí ẩn, giống như lặng lẽ ra đi mà không từ biệt. Viên Kì thờ ơ hạ lệnh điều tra nhưng không thu được bất cứ manh mối gì, không dấu vết ẩu đả, không có máu, không sát thương, cứ thế toàn bộ hai trăm nhân khẩu Ngôn gia kia bỗng mất tung mất tích không biết đi nơi nào.
Quan viên trong triều hoang mang lo sợ, tấu sớ dâng lên liên tục khiến Viên Kì mất kiên nhẫn nổi giận giữa Chính Điện.
Dương Trậm đứng giữa triều, vận y phục che kín người chỉ lộ ra hai mắt âm trầm lạnh lẽo, hờ hững buông một câu khiến người người câm lặng "Hắn đắc tội với Diêm La, ta phụng lệnh mang toàn bộ gia tộc hắn xuống Âm Ty chịu hình phạt".
Lời nói ra tất có người tin người không tin, họ lên tiếng phản bác mắng Dương Trậm dị đoan. Buổi thượng triều cứ thế loạn lên, lòng người cũng sợ hãi.
Đêm ấy, trời không trăng, những quan viên chống đối Dương Trậm đều chứng kiến tận mắt Ngôn Bác thân mang xiềng xích mặc y phục trắng thấm máu, hai mắt trắng dã nhảy tưng tưng trong nhà mình, sợ đến mức mất hồn ngã ngửa, nhiều người còn không tự chủ được tè luôn ra quần.
Ngọn nguồn câu chuyện kì dị Sở Bạch Ngọc nghe được chính là bắt đầu từ đây.
Kể từ ấy không ai dám trêu tức Dương Trậm, càng tin rằng hắn có thể nói chuyện với Diêm La Vương, nhìn thấy hắn đều cúi đầu kính sợ, Dương Trậm càng không kiêng kị, chấp nhận ba tiếng Vạn Độc Vương kia.
Đi hết hai khắc mới ra khỏi địa cung, Dương Trậm theo chân thái giám bước vào thư phòng.
"Thỉnh an Hoàng thượng". Dương Trậm khom người hành lễ. Hắn ngang hàng không quỳ không bái, Viên Kì cũng không lên tiếng trách móc.
Trái ôm phải ôm hai mỹ nữ giữa thư phòng, các nàng õng a õng ẹo dựa sát người, đế vương cố kị người khác vào thư phòng của mình nhưng Viên Kì thì không có ý niệm đó, huống hồ dã tâm bao năm nay đạt được hắn muốn thống khoái mà hưởng thụ, kẻ nào không muốn sống cứ việc khuyên can.
Chưa kể phía sau lưng còn có đội quân Quỷ linh sai sử, Viên Kỳ quả thật coi trời bằng vung rồi.
Hai mỹ nữ lui ra, oanh oanh tạc yến thế nào vừa nhìn thấy quân sư thì e ngại. Dương Trậm không bận tâm, lẳng lặng đứng nghe Viên Kì nói "Trẫm triệu ngươi chắc hẳn cũng đã biết lí do, quân lính thế nào rồi?".
"Rất tốt, muốn đạt thêm số lượng cần phải mất thêm một năm, Hoàng thượng dục tốc bất đạt".
"Nhiều nhất là hai năm, cứ viện ra cái cớ nào hạ sát thật nhiều người".
Cổ trùng của Dương Trậm chế tạo hạ lên người chết hiệu nghiệm hơn người sống, trong ba năm này hắn dựa theo cổ độc thất truyền mà tạo ra một loại cổ khác, nhưng bất luận hắn thử trên người sống dù thế nào cũng chẳng đạt được kết quả, những kẻ đó khi bị khống chế đều trở nên điên dại rồi chết, toàn gia Ngôn Bác chính là chết như thế.
Về người chết khi hạ dược vào, cổ trùng lập tức nở ra con, xâm nhập vào não, người đã chết không thể chết thêm nữa càng phát huy mạnh mẽ công dụng.
Dương Trậm rất vừa ý điểm này, kẻ đã chết bao giờ cũng dễ dàng khống chế hơn, lại vô cùng kín miệng.
Viên Kỳ lên ngôi, góp nhặt quỷ linh lên đến con số hàng vạn, hắn còn tự tin ban tên cho đội quân bất diệt này. Tuy vậy vẫn có mặt hại, tử thi sức mạnh kinh người nhưng vẫn phải đối mặt với thi tàn, sớm muộn chỉ còn lại xương cốt, cổ trùng sẽ chết theo.
Để chậm rãi ngăn chặn, Dương Trận tạo ra một loại cỏ độc trồng trong nước rồi ngâm vào sẽ giữ được thân xác vẹn toàn ít nhất năm năm. Chính vì thế mà số người phạm tội ở Viên quốc ba năm nay tăng lên, dù trộm cắp vặt cũng quy án thành tử hình.
Lúc trước Viên Kì chưa soán ngôi nên chỉ tập trung ở những vùng xa hoặc đột kích khách lữ hành trên sa mạc. Hiện tại hắn càng ra sức bành trướng đội quân này, vọng tưởng chiếm được Đại Sở không còn xa.
Những tử thi hạ cổ đó đều được ngâm vào một hồ lớn cách kinh thành Viên quốc ba mươi dặm, người không biết quỷ không hay, hàng ngày người dân vẫn đánh bắt cá trong hồ mà không hề biết rằng dưới làn nước sâu đen tối đó chứa hơn vạn tử thi, những sinh vật dưới đó cũng không dám bén mảng đến gần.
Trậm Thảo Độc nuôi trồng trong nước hấp thu tử khí nên cực kì độc. Dương Trậm dùng nó chế luyện lại thành nhiều dạng khác nhau, dùng trong tra tấn phạm nhân hoặc khống chế, rất nhiều mục đích sử dụng.
Vạn Độc Vương được Viên Kỳ ưu ái ban cho địa cung riêng biệt , không khí quanh năm quỷ dị âm u nhưng Dương Trậm lại đặt cái tên rất hay "Bách Lạc Cư". Trăm điều vui ở đây chỉ có mỗi hắn là hiểu ý nghĩa.
"Vạn Độc đã về, ngài xem, Ngọc nhi đích thân xuống bếp chuẩn bị cho ngài nhiều món ăn lắm".
Thiếu niên lúc sáng nằm trên giường giờ khoác trên người bộ y phục trắng tinh hớn hở nắm tay Dương Trậm kéo lại bàn, xem chuyện lúc sáng như không có.
Dương Trậm nhìn thấy Phục Linh Đường trên bàn, màu hồng nhạt của anh đào, màu trắng của tuyết đột nhiên bần thần.
Sở Bạch Ngọc của hắn thích ăn món này, vị ngọt nhè nhẹ tan trong miệng khiến người hoài niệm, hương hoa đào phảng phất ngất ngây, hắn vẫn nhớ rõ biểu tình và bóng dáng của y mỗi khi thưởng thức, đều là cảnh đẹp ý vui động lòng người.
Thiếu niên tự xưng Ngọc nhi kia thấy Dương Trậm bộ dáng như thế liền kéo hắn ngồi vào ghế, ôn nhu cầm Phục Linh Đường đưa đến miệng y.
"Nào, há miệng ra, vừa làm xong còn rất thơm".
Dương Trậm ngây ngốc vươn tay sờ lên má thiếu niên, ánh mắt đong đầy yêu thương, hắn khẽ gọi người trước mặt "Ngọc nhi".
Giọng nói trầm ấm dịu dàng không hề giống Vạn Độc Vương tàn nhẫn thường ngày. Giờ phút này chỉ còn lại Dương Trậm nhu tình.
Hắn tiến sát đến thiếu niên hôn lên bờ môi mỏng, nhẹ nhàng ôm lấy người vào. Động tác cực kì cẩn thận như sợ làm y đau.
Thiếu niên hé môi hưởng thụ, chìm đắm trong dư vị ngọt ngào. Bỗng dưng Dương Trậm đẩy y ra, hai mắt vương đầy tơ máu, gằn từng tiếng đáng sợ "Ngươi dám động vào đồ của ta".
Trong lúc say mê Dương Trậm phát hiện ra điều không đúng, thiếu niên này to gan lấy trộm chiếc nhẫn dương chi ngọc màu trắng của hắn. Dương Trậm thật sự phát hỏa, hắn vặn ngược tay thiếu niên dùng lực rút chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay út khiến y đau đớn hét thảm ngã vật xuống đất.
Trên thân nhẫn liền vương máu, Dương Trậm cuống cuồng đem bỏ nó vào tách trà tẩy rửa cho sạch, không đoái hoài đến người nằm dưới đất.
Ngắm nghía chiếc nhẫn sạch sẽ Dương Trậm thở ra, hắn đem vật nhỏ xíu kia nắm chặt trong lòng bàn tay, tức giận nhìn thiếu niên ấm ức giương hai mắt to tròn nhìn hắn.
"Chát".
Dương Trậm thẳng tay tán thiếu niên, cầm tay trái y bẻ gãy không thương tiếc, thiếu niên đau đớn khóc lóc cầu xin "Vạn Độc, ta biết lỗi rồi, xin ngài".
"Mang hắn ra ngoài cho ta". Dương Trậm quát lên.
Tùy tùng bên ngoài nghe tiếng Vạn Độc Vương nổi trận lôi đình liền vội vàng kéo người ra, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Thiếu niên bị bọn họ vất vào phòng mình, hai tùy tùng thân tín liền hoảng sợ mang thuốc đến chữa thương cho y, nước mắt nước mũi lưng tròng. Vạn Độc Vương xưa nay tàn nhẫn nhưng chưa bao giờ ra tay nặng với công tử bọn họ như thế.
Để mặc hai người họ bôi thuốc, Phí Nguyên Ngọc cắn chặt răng khóc. Hắn không ngờ vì một chiếc nhẫn nhỏ nhoi mà Dương Trậm lại xuống tay như vậy. Lòng uất ức không nói thành lời.
Phí Nguyên Ngọc xuất thân là công tử thế gia, con trai út của lão thương gia Phí Ngôn. Lớn lên xinh đẹp bộ dạng ưa nhìn, ngay cả nữ tử cũng phải ghen tị.
Y lại nhất kiến chung tình với Dương Trậm ngay lần đầu gặp gỡ hắn ở lễ hội hoa xuân, không màng gia cảnh mà nguyện ý đi theo người này.
Dương Trậm nhìn thấy y cũng ngỡ ngàng. Thật rất giống, từ ánh mắt phượng đến sóng mũi cao thẳng, đều giống Sở Bạch Ngọc không ngờ.
Duy chỉ là trên người Phí Nguyên Ngọc không có mùi hoa đào lãnh tĩnh, ánh mắt có phần trong sáng tinh nghịch, nếu nói Sở Bạch Ngọc cho người khác cảm giác lạnh lùng khó gần đầy ngưỡng mộ thì Phí Nguyên Ngọc lại khiến người sinh hảo cảm mà bảo hộ. Y có vẻ mong manh như cánh hoa đào trong gió.
Bèo nước tương phùng, hoặc, có khi chính là duyên phận khác mà ông trời thương cảm đã ban cho Dương Trậm mà hắn không nhận ra. Suốt ba năm, Phí Nguyên Ngọc bên cạnh Dương Trậm làm người thế thân, cái bóng của Sở Bạch Ngọc quá lớn, y không tài nào vượt qua được, y hạnh phúc vì thế, thương tâm cũng vì thế.
Dương Trậm khắc sâu hình bóng Sở Bạch Ngọc trong tâm can, lúc ân ái hắn luôn dịu dàng, yêu thương gọi tên Phí Nguyên Ngọc, kết thúc dục vọng liền bỏ mặc y không ngó ngàng đến.
Phí Nguyên Ngọc biết rõ như vậy vẫn đâm đầu vào yêu cuồng dại, chung quy cũng vì một chữ tình. Y là ánh trăng dưới nước phản chiếu hình ảnh ánh trăng trên cao, Phí Nguyên Ngọc thật hận Sở Bạch Ngọc dù chưa bao giờ gặp mặt, y hận người đã cướp mất tâm Dương Trậm trước y.
Phí Nguyên Ngọc từng thấy Dương Trậm mất hồn nhìn chiếc nhẫn, thỉnh thoảng hắn ngây ngốc cười thành kính hôn lên, chiếc nhẫn này vốn là vật trang sức của Sở Bạch Ngọc hay mang, trong lúc chăm sóc y Dương Trậm đã giấu nó, Phí Nguyên Ngọc tự cảm thấy bản thân còn không bằng một vật vô tri vô giác đó liền trộm đeo vào tay mình.
Chiếc nhẫn so với tay y quá bé, chật vật lắm mới vào được, vậy mà Dương Trậm không lưu tình bẽ gãy tay y, hôm nay chỉ vì chiếc nhẫn, ngày mai sẽ là vì gì đây.
Y không dám nghĩ đến việc một ngày nào đó Dương Trậm chân chính mang Sở Bạch Ngọc về, hái được ánh trăng thì ai còn muốn để ý bóng trăng nhạt nhòa trong nước.
Cõi tình ngọt ngào cũng đầy đau thương, một kẻ chấp mê bất ngộ theo đuổi ánh trăng trên cao, người bên cạnh lại vì kẻ mê mụi ấy mà hận ánh trăng không tội tình.
"Sở Bạch Ngọc, Sở Bạch Ngọc".
Phí Nguyên Ngọc buông tiếng chửi rủa rồi ngất đi, trên bàn tay trái, ngón tay út trắng mịn đã hằn một đường sâu như chính trái tim y.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro