
Chương 9: Công Phá Thử Thách Đầu Tiên!
-----Cập nhật chương 9-----
Dự Án: Chư Thiên Thần Mẫu! Tại Hạ Giới Khứ Hồi Thần Vị!
Chương 9: Công Phá Thử Thách Đầu Tiên!
Tiến độ chương: 9/100 chương (Quyển 1).
Tác giả: Dương Hà (Dương Dương) .
_______
Ngày cập nhật: 16:00 - 20/10/2022.
Số từ: 1556 từ
Tag: #nữ_đế #no_couples #truyện_tự_sáng_tác #có_buff #tiên_hiệp #huyền_huyễn #tiểu_thuyết
________
Dự kiến cập nhật chương 10: 23/10/2022.
________
Cước kia chuẩn bị hướng cửa điện đánh nát một lần nữa thì hai tòa linh khôi lập tức bạo động cầm lên một cái rìu chiến vô cùng lớn mạnh mẽ vung đến một cước kia đánh chặn lại.
Oanh!
Một trận xung kích cực lớn bạo phát, dư chấn truyền từ cây rìu đến xuống dưới chân hai tòa linh khôi, bạo phát liền đem mặt đất bên dưới đánh nứt toác, cả một mặt đất lún xuống cả mảng sâu. Cây rìu cũng bị hỏa lực cùng cường lực mạnh mẽ một đường đánh nát.
Mất đi vũ khí, hai tòa linh khôi như cuồng bạo, hướng Huyền Ngọc vô vàn công kích hướng tới. Vạn nhất mỗi quyền mà linh khôi đánh ra mang lực cũng không yếu hơn Huyền Ngọc là bao nhiêu. Nhưng so cứng thì chúng không bằng nàng!
"Huyền Thần Bộ Pháp - Sát Thần Cước."
Đạo văn hòa đến với từng lát cơ thớ thịt, hiển hiện của Huyền Ngọc như một tôn đại thần, chưởng khống hết thảy sinh mệnh của tất cả sinh linh vậy. Nàng đã nắm vững cái gọi là đại đạo, tự nhiên sức mạnh thực lực đã không thể dùng tu vi, cảnh giới để đong đếm nữa.
Một cước hạ từ trên xuống, trấn áp hư không liền đem không gian như ngưng kết thành thực thể sền sệt kinh hồn, trấn vỡ không biết bao nhiêu đạo văn bên trong, hạ cước như diệt đi một thế giới. Linh Khôi cuồng bạo đem cái cước kia ngăn chặn nhưng chỉ là vô ích.
Chân nàng vừa chạm đất, hư ảnh của thần cước cũng hạ đến hai tòa Linh khôi.
Ầm!
Nổ lớn kéo dài đến phía sau áp đến cửa ngọc một lần nữa đem nó trấn vỡ! Tất thảy không dừng ở đó, mặt đất của Thiên Huyền Sơn Cốc cũng vì uy lực của cước này mà chấn động một lần nữa, mặt đất với những vết nứt nhỏ ngay lập tức bạo nổ một lần lớn đem toàn bộ bới lên! Toàn bộ lòng chảo của Thiên Huyền Sơn Cốc trở thành bình địa!
Cái gì là uy lực tuyệt đối? Đây chính là uy lực tuyệt đối!
Một cước đem hai tòa linh khôi cảnh giới Thiên Địa đánh nát, lưu lại vài vết đạo văn thì chắc chắn đây không tài nào có thể là uy lực tầm thường được!
"Vẫn còn!"
Huyền Ngọc ánh mắt kiên định nhìn sâu vào trong cái cửa ngọc đã bị đánh nát kia, trên tay ngưng ra một chưởng đánh hạ bên trên tòa thần cung.
Cự chưởng này cơ hồ như Huyền Ngọc không vận lực nhưng nó vẫn mang đến một cái uy áp kinh hồn. Hư không mơ hồ bị trấn nát, đại trận bên trên rung động mạnh mẽ, đạo văn gia trì cự chưởng đem uy lực của nó tại bên trong đánh mạnh xuống thần cung!
Một chưởng khác đánh lên như một tôn đại thần bao hàm không biết bao nhiêu đại đạo chi lực mạnh mẽ không thôi. Cự thủ đi đến đâu liền đem không gian ở đó trấn nát cơ hồ rơi ra từng mảnh nhỏ.
Ngay khi hai cự chưởng đánh đến sát nhau, một vụ nổ oanh thiên phát ra! Đại trận hấp thu toàn bộ lại đem sóng xung kích hóa thành hỏa quyền oanh tạc bên ngoài! Hai cái cự chưởng kia tiêu hóa lẫn nhau rồi biến thành những hạt ánh sáng biến mất vào trong hư vô.
Trong màn khói bụi hiển ra hai thân ảnh nữ tử. Một nữ tử băng lãnh nhưng lại cực kỳ xinh đẹp, trong mắt nàng chỉ có đại đạo tồn vong không có gì là một tia tình ái. Xinh đẹp vạn phần! Đây là Huyền Ngọc!
Phía xa xa bên kia một nữ tử khác mờ ảo xuất hiện, không phải thực mà là linh thể. Không còn linh trí nhưng nhan sắc của nữ tử đó càng là mỹ sắc giữa thế gian vậy, vô cùng xinh đẹp đặt tại Huyền Ngọc bên cạnh cũng có thể khiến người khác trong chốc lát không nhận ra ai mới là đệ nhất mỹ nữ vậy.
"Ngoại nhân từ đâu đến đây xâm phạm đến thần cung của ta?"
Hư ảnh nữ tử dù chỉ là một tia thần niệm nhưng chân chính vẫn là một cái hư ảnh cảnh giới Thiên Địa đỉnh phong, uy áp cơ hồ đã bước vào cảnh giới Âm Dương nửa bước vậy.
Huyền Ngọc đối với nữ nhân phía trước không có cái gì là để tâm vì nàng chỉ quan tâm sâu bên trong thần cung chính là Thiên Huyền Bí Cảnh. Ngay lập tức xuất chiêu! Từ trên chân nàng ngưng ra một đạo vô cùng nóng hỏa diễm, đạo văn gia trì ,hư không nóng đến sệt lại, đây là hỏa lực của nàng! Đã có thể đem không gian nóng chảy!
Tốc độ cực nhanh nàng đã tiến tới mặt nữ tử kia hạ xuống một cước cường hãn! Nữ tử kia cũng không phải ngồi không chờ chết, vô số hàn khí ngưng tụ trên tay nàng ta ngưng tụ một mảng vảy băng cùng một cước của Huyền Ngọc đối mặt!
Oanh!
Một lần nữa chấn động, từ nữ tử kia tính về phía sau một mảnh đất rộng bị băng hàn bao phủ. Về Huyền Ngọc cả một mảnh rất rộng bị hỏa diễm thiêu đốt, đỏ đến thương khung! Nhưng nữ tử kia lại bị thương không ít lui về sau cơ hồ mười dặm! Hư ảnh từ phía tay trái lên đến vai hoàn toàn tan biến!
"Băng Linh! Bên trong có đồ mang lại lợi ích cho ta! Tránh sang một bên đi để khỏi phải hồn phi phách tán!"
Nữ tử kia nhìn sâu đậm Huyền Ngọc một lúc rồi lại nhìn vào tay của mình, nhận cỗ thần niệm của mình không thể chịu được thêm một lần công kích của Huyền Ngọc nữa, Băng Linh mặt đầy bất lực... Chỉ có thể tránh sang một bên.
"Nếu có thể...xin cô đừng phá tổ địa của chúng tôi.."
Băng Linh ánh mắt vô cùng buồn tủi, nàng tại Thần Cung này là đệ tử cuối cùng bảo vệ Thần Cung đến nay. Dù đã tọa hóa nhưng vẫn như cũ là một người trung thành tế ra thần niệm bảo vệ tổ địa của tòa thần cung này. Bây giờ lại không làm tròn trách nhiệm tự nhiên sẽ vô cùng tự trách.
Bên trên đại điện khắc chính là "Vô Hạn Thần Cung" là tòa thần cung tại viễn cổ đã thống trị đại lục này suốt bốn triệu năm đổi qua cũng tính đến là mười mấy cái thời đại, tương truyền bên trong chính là Chí Tôn nhiều như mây có thể cùng phi thăng lên bên trên thượng giới. Nhưng không biết vì sao mà một thế lực quái vật khổng lồ nội tình kéo dài suốt mười mấy cái thời đại chỉ trong vòng trăm năm chìm vào quên lãng biến mất khỏi thế gian.
Băng Linh chính là đệ tử cuối cùng, cũng tự nhiên biết rõ vì sao Vô Hạn Thần Cung suy bại, biến mất khỏi thế gian. Nhưng nàng cũng là vô pháp cứu chữa cũng chỉ có thể tại Thần Cung bảo vệ tổ địa sâu bên trong suốt hai cái thời đại liền... Nàng vẫn chỉ là một nữ tu sĩ cảnh giới Thiên Địa, mà Thiên Địa cảnh bình thường tuổi thọ làm sao có thể vượt qua mười vạn năm, thần niệm mạnh mẽ lắm cũng chỉ có thể tồn tại đến trăm vạn năm đi. Thế nhưng Băng Linh một lòng trung thành tại đây trấn thủ bảo vệ suốt hai cái thời đại chính là.... Tiếp cận hai triệu năm... Lòng trung thành giữ thần niệm của nàng một mực tồn tại ở thế gian nếu không chính là hồ tiêu phách tán vĩnh viễn không được siêu sinh...
"Đừng lo! Ta chỉ lấy đồ! Và diệt trừ mầm họa do các người để lại!"
Dù mạnh mẽ hơn thật nhưng lòng trung thành của Băng Linh cũng khiến cho Huyền Ngọc cảm thấy tiếc thương cho một cái nữ tử trung thành với tông môn. Nếu là hiện tại mấy ai có thể tại tổ địa chống chịu đến hơi thở cuối cùng chứ...
"Đa tạ..."
Thần niệm của Băng Linh hòa vào trong thần cung một lần nữa dựng lên một cái cửa lớn, nhưng lần này không đóng chặt mà mở ra, mở rộng hết cỡ. Đây là nghi lễ đón khách quý tiến vào, bất quá không còn người đi...
Nếu trong quá khứ không phải Huyền Ngọc cùng vô số cường giả khác tại nơi này chém giết yêu tộc một phen, biết một số chuyện cơ mật thì nàng cũng không dễ dàng bước vào như vậy...
Nhưng nàng cũng nhanh chóng bước vào. Thời khắc mà cửa đóng lại chính là thời khắc mở ra một trận huyết chiến, tràn ngập gió tanh mưa máu!
_______
Dự án chỉ cập nhật trên hai nền tảng:
<+> Facebook: Dương Hà
<+> Wattpad: @MunkorWhalens
______
P/s: Mình có nên ra nhiều chương trong một tuần hơn không? Cập nhật mỗi tuần hai chương có vẻ hơi chậm, nhưng mình khá là kín lịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro