Chương 20
Biển lớn chia cắt đại lục Thần Diễn và Ma Đảo.
Hai nhân ảnh đứng xa xa đối lập nhau, một nhân ảnh nữ tử thì bao phủ bởi vô lượng tinh quang. Quanh thân như ẩn như hiện từng đạo linh văn, lấy đạo nhập thân. Khí thế cao ngút trời như một nữ đại chiến thần, tựa một phương nữ hoàng đại đế! Là Thiên Huyền Cơ!
Xa xa nàng là một nhân ảnh bao phủ bởi cực nhiều hắc khí cùng ma khí, nam tử kia làn da xám xịt khoác trên mình một bộ đế bào. Đế uy phảng phất xung quanh, hắn ẩn hiện như một tôn đại ma thần! Chính là Vô Thiên Đại Thiên Ma!
Cả hai nhìn nhau chằm chằm, tựa hồ muốn xông lên chém giết nhau ngay lập tức. Thế nhưng không được, một cỗ lực lượng vô hình đã và đang cố gắng kéo khỏi cuộc đối đầu này.
Thế nhưng cả hai lại phất tay, đem cỗ lực lượng vô hình kia đánh cho biến mất! Khí thế tăng lên cực hạn, dường như thời gian cũng bị ngưng đọng, càng dẫn đến hàng nghìn, hàng vạn đạo lôi đình uy mãnh. Mỗi đạo đều mang một màu sắc hoàng kim vĩnh thế! Uy lực kinh người. Cả hai đồng loạt xuất thủ!
Từ trên đầu của Vô Thiên Đại Thiên Ma, một vết chém lớn kéo theo vô cùng vô lượng ma khí chém ra một dấu thập mở ra trên hư không một vết nứt không gian, nước thiên hà tràn ngập đổ xuống ngưng kết sinh ra một tôn thiên ma hư ảnh, gương mặt chính là Vô Thiên Thiên Ma! Hư ảnh khổng lồ ấy đem toàn thế thiên uy đánh mạnh áp chế xuông Huyền Thiên Cơ! Một thế trấn áp này ngay lập tức khiến hư không xung quanh nàng ngưng đọng khiến nàng không thể thoát ra.
Nhưng nàng căn bản không cần né! Từ trong thể nội của nàng, một tràng thần uy hiển ra một thân nữ thần to lớn cùng cực có thể cùng hư ảnh của Vô Thiên Thiên Ma so sánh một chín một mười! Thần lực tràn ngập khắp không gian oanh lên bên trên một cự quyền, quyền vừa xuất ra không gian cxung quanh bị đánh cho giữ nát! Từng mảng từng mảng rơi xuống thành mảnh vụn. Hai đại đạo, hai đại thần thông đối quyết!
Ầm!
Hư ảnh Nữ Thần và hư ảnh Thiên Ma đối trọng, đánh ra một trận oanh liệt khiến cho bề mặt đất bị nứt ra vô số vết. Uy lực này chính là thông thiên triệt địa! Sau màn khói bụi kia, kim quang cùng hắc khí lần nữa bạo tạc! Hai đại hư ảnh vẫn ở đó sừng sững bất động!
Vô Thiên Thiên Ma cười to:
"Huyền nha đầu! Ngươi chính là trưởng thành rồi!"
Ánh mắt hắn trầm ngâm vô cùng, hắn chính là không thể ngờ Huyền Thiên Cơ lại cường hãn đến như vậy. Cùng cảnh giới bao năm nay hắn chính là cùng Huyền Tộc thần tổ Huyền Thiên Vân đứng vào hàng vô địch! Cùng cảnh thì bất kể ai cũng bị một trong hai người này chém giết trong một chiêu, vậy mà bây giờ một tiểu nha đầu lại có thể cùng hắn tranh phong, thậm chí có thể ép hắn xuống thế hạ phong! Làm sao hắn không bất ngờ cho được?
"Trừ thần tổ, ngươi chính là đối thủ cường đại nhất bổn tọa từng gặp."
Huyền Thiên Cơ vẫn ánh mắt âm trầm hỉ nộ không lộ như ban đầu, đưa ra lời nói chính là một ý khen.
Và xuất thủ! Huyền Thiên Cơ thôi động hư ảnh phát ra một vết chém siêu việt cực hạn phong hiệu Chí Tôn! Hư không bị chém thành mấy mảng lớn rơi xuống liên hồi! Ma sát càng làm tăng thêm uy lực cực lớn của một kiếm này!
Vô Thiên Đại Thiên Ma ánh mắt âm trầm thôi động nước từ thiên hà vận động hư ảnh Vô Thiên. Hư ảnh tràn ngập ma khí gầm to một tiếng cũng xuất ra một quyền trấn nhiếp vạn thế! Hư không chính là không chịu nổi mấy quyền này! Toàn bộ một mảng trời bị đánh cho tan nát, lộ ra vô tận hư không bên trên!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Tiếng nổ kinh hoàng tạo ra, khói bụi mịt mù dần tan biến, hư ảnh Thiên Ma không biết từ bao giờ đã biến mất khỏi vết tích thời không. Hư ảnh nữ thần vẫn đang từ từ nứt vỡ và biến thành từng đám bụi ánh sáng hòa vào không gian, cuối cùng vẫn là tan biến.
Từ trong miệng nàng chảy ra một dòng máu mỏng, chiêu ban nãy cũng khiến nàng thụ một ít thương thế. Một màn này khiến vô số binh sĩ cùng cường giả bên dưới trong ánh mắt họ hiện lên một tia lo lắng.
Bụi mù bên kia cũng dần tan biến, chỉ hiển lên một thân ảnh nam tử toàn thân màu me bê bết, hắn dưới một chém kia cũng đã đạt đến cực hạn chịu đựng! Hắn không thể thu hết uy lực của một kiếm kia chỉ có thể đem hư ảnh Vô Thiên tự bạo tránh cho hắn ngay tại chỗ vẫn lạc! Chỉ là hắn không ngờ đến một chiêu kia vẫn khiến hắn bước đến biên giới vẫn lạc!
Hắn sắc mặt vẫn như cũ, cao cao tại thượng nhìn về phía Huyền Thiên Cơ:
"Tịch mịch bao lâu vẫn là không bằng người trẻ các ngươi"
Vừa nói hắn vừa dần tan biến vào trong không gian, từng đạo minh văn dần tách ra khỏi người hắn, từng mảnh nguyên thần dần tan biến, hắn cười ngốc một cái rồi thời dài:
"Vẫn là phụ lòng bọn hắn! Đại lục Thần Diễn có ngươi chính là đại khí vận đi..."
Hắn vừa nói vừa cười rồi hoàn toàn tan biến vào không gian. Vẫn như cũ trên mặt Huyền Thiên Cơ vẫn không có một tia ba động. Thế nhưng:
"Huyền Thần Chủ uy vũ!"
"Huyền Thần Chủ uy vũ!"
.......
Chúng binh sĩ, chúng cường giả đều nhao nhao hướng nàng tỏ ra vô cùng thần phục. Nàng quá mạnh, mạnh đến vượt qua khỏi tưởng tượng của họ, như vậy càng khắc vào trong lòng họ một sự tín niệm, tín niệm thần phục đối với nàng.
Dù cho rất vui, nhưng Huyền Thiên Vân bay đến cạnh nàng ánh mắt cực kỳ lo lắng:
"Cơ nhi... Ngươi..."
Ánh mắt của nàng không biết từ bao giờ đã tối sầm lại, từ trong miệng chảy ra ngày càng nhiều dòng máu tươi, bộ nhung y màu trắng của nàng bây giờ bị một màu máu tươi che phủ, cơ hồ đã nhuộm đỏ máu tươi.
Nàng khi xuất chiêu kia dù đem Vô Thiên Đại Thiên Ma chém giết thế nhưng nàng cũng đã thụ trọng thương, đạo cách bên trong đã nứt vỡ đến mức không thể phục hồi nữa, đạo văn dù cố gắng cũng không thể đem dù chỉ một vết nứt khép lại. Chính chiêu đó giết chết cự địch của nàng nhưng cũng chính chiêu đó cũng đã lấy mạng nàng...
"Thần tổ... Huyền thị nhờ vào người..."
Cơ thể nàng cũng dần nứt vỡ, từng mảnh từng mảng đạo tắc rời khỏi cơ thể nàng thành từng mảng to. Linh khí, chân nguyên cũng theo đó rời khỏi cơ thể nàng, chỉ là tu vi của nàng quá thâm hậu mới không khiến nàng chết ngay.
Huyền Thiên Vân ánh mắt tràn ngập không thể tin, thế nhưng vẫn là bất lực không thể làm gì được:
"Ngươi..."
Nhận thấy không đúng, chúng binh sĩ dần dần bao quanh lấy hai người họ, chúng cường giả cũng là như vậy. Các cường giả cấp bậc phong hiệu Chí Tôn cũng bất lực thở dài cùng lắc đầu ngao ngán.
"Lão tổ... Tộc trưởng ngài ấy..."
Nàng đã dần dần tan biến vào hư không, ánh mắt đã mất đi sinh cơ. Đường sống của nàng cũng đã đoạn tuyệt, bây giờ thời khắc nàng vẫn lạc hoàn toàn chỉ là vấn đề thời gian.
"Tộc trưởng... Vẫn lạc rồi..."
Lời nói như sấm động bên tai, bọn hắn nào có thể chấp nhận sự thật này. Huyền Thiên Cơ chính là nữ hùng vừa giúp bọn hắn thoát khỏi một tràng hạo kiếp, là người điều hành bảo vệ bọn hắn tại đại lục Thần Diễn, với vô số thiên kiêu đối với nàng chính là nợ một tình cảm ân sư .
Ngày chiến thắng cũng là ngày cả đại lục Thần Diễn mất đi một vị minh quân...
"Lão... Lão tổ... Người đùa bọn ta sao...?"
Huyền Thiên Vân ánh mắt phức tạp, lập tức rời khỏi đó. Việc này quá hệ trọng, cũng là quá đau lòng. Dù là lão tổ sống không biết bao nhiêu lâu hắn vẫn là có chút không chịu nổi.
"Các ngươi... Dọn dẹp chiến trường..."
Nàng đã hoàn toàn tan biến vào hư không, chân chính vẫn lạc, thần hồn câu diệt đã không thể siêu sinh để tiến vào luân hồi lần nữa.... Chúng binh sĩ dường như suy sụp, người lãnh đạo, người dạy dỗ bọn hắn ngay tại chỗ này vì đại nghĩa diệt thân làm sao mà bọn hắn có thể chịu được...
Vụt!
Trở về thực tại, lão đầu kia không thể không thương tiếc mà thở dài một câu:
"Hạo kiếp lần này... Có hay không lại lấy mất một vị minh quân của Thần Diễn ta nữa hay không...?"
Dần dần không gian đi vào đêm tối, lão đầu kia đã biến mất từ lúc nào.
Từ trên biển lớn một đám khói đen đang ngưng tụ, uy thế thật khiến người ta kinh hãi....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro