Chap 11: Thiên địa chí bảo - Tuế nguyệt thiên bình!
An Lạc Quán
Chap 11
Thiên địa chí bảo - Tuế nguyệt thiên bình!
Vân Châu - Bên bờ Vân Nộ giang, An Lạc Quán
Gương mặt nhăn nhó Phàm Nhân, rầu rĩ đọc lấy Chúc Bạch Liên danh sách.
Trang trại: Dược viên, ruộng hoa màu, ruộng lương thực, trại gia súc, trại gia cầm, ao hồ thủy sản.
Kho tàng: Ngân khố, kho thực phẩm, hầm ủ rượu, nhà kho.
Quán trọ: tiền sảnh lễ tân, trang hoàng phòng trọ, phòng tắm, nơi giữ ngựa.
Phàm Nhân đọc xong, mắt lác mày hoa, đưa ngón trỏ lên hỏi Chúc Bạch Liên.
"Còn phải xây nhiều như vậy, có thể bớt đi một ít sao ?" - Phàm Nhân
"Ân công, nếu ngài thật muốn mở quán trọ, trong danh sách kiến trúc định không thể thiếu một cái." - Chúc Bạch Liên
"Ngài cũng đừng bi oán như vậy, Bạch Liên biết đối với ngài này đó kiến trúc cũng không đáng gọi mất sức, phải không ?" - Chúc Bạch Liên
Phàm Nhân cười khổ.
Ngươi cái này bạch nhãn lang, nghĩ ta sức lực vô hạn hay sao ?
Nguyên lai, Chúc Bạch Liên hơn 200 năm hầu như chỉ quẩn quanh trong Nam Cung phủ, đọc qua không biết bao nhiêu là sách. Xây dựng quản lý kinh tế, làm ăn buôn bán kinh nghiệm đọc qua cũng không ít.
Chỉ là đến nàng cũng không biết, trong đó kiến thức thực sự sẽ được nàng dùng đến.
*bốp*
Chúc Bạch Liên vỗ tay, mặt tươi cười nhìn lấy ân công.
"Ngài trước tiên xây lên này đó kiến trúc, Bạch Liên tu luyện hảo về sau lại ra ngoài tìm cho ngài mấy cái gia bộc, đầu bếp."
Đoạn nói xong, Chúc Bạch Liên thôi động thân pháp, nhảy vào mặt hồ dẫn đến bí cảnh.
Cái này mặt hồ đã được Chúc Bạch Liên huyễn hóa thành một mặt gương dường như, tĩnh lặng như tờ, ra vào lại không gây ra như lần trước ào ạt cột nước.
Mà để đề phòng như lần trước tu luyện bất trắc, thời gian chênh lệch đã được phàm nhân cân bằng, lấy một ngày bằng mười ngày thời gian ấn định.
-----
Một tháng sau sau.
Đứng trên đỉnh chóp một mái nhà Phàm Nhân phóng nhãn quan chiêm ngưỡng bản thân thành quả.
Trang viên ở cực đại mở rộng, lấn sâu vào rừng cây 5km có hơn. Theo Chúc Bạch Liên chủ ý, Phàm Nhân dựng lên hai cái gia cầm và gia súc trang trại.
Một bên lại lấy kiếm ý xới tung, mấy cây số ruộng hoa màu, ruộng lúa hiện hình, chỉ là lúc này vẫn chưa có trồng lên gì cả.
Kia giữa trang trại, Phàm Nhân đào một cái đại hình hồ nước lại chia ra 8 nhánh mương nước đưa nước đi khắp trang trại. Về mặt nguồn nước bên trong quán trọ đã có 5 miệng giếng giải quyết.
Rộng lớn tiền sảnh kê hai mươi bộ bàn ghế, trong góc đặt thêm một cái lễ tân quầy.
Một dãy dài chuồng ngựa men theo chân hàng rào vách chắn.
Tiếp theo một cái cuối cùng kiến trúc, hắn vẫn là có hơi phân vân.
Mỗi phòng trọ đều đã có bồn tắm riêng, dùng ống tre khắc lên không gian trận pháp vận chuyển nước. Có điều, nhà tắm công cộng đâu ?
Vẫn là xây một cái thật to hồ nước nóng ? Linh tuyền thì sao ?
Hắn nghĩ nghĩ lại lắc đầu.
Linh tuyền đối phàm nhân không có thực sự hiệu quả, không biết cách hấp thụ trong nước linh khí kia đó là nước bình thường không hơn không kém.
Cuối cùng, hắn đưa ra một cái có hơi bạo dạn ý tưởng.
Dù gì cũng mở quán trọ, vì đâu không mở cho tu sĩ ?
Biết rằng tu sĩ thường thường nghĩ ngơi trong các Đạo quán hoặc tự mở động phủ nhưng ai nói họ sẽ không ở trong quán trọ của phàm nhân đâu ?
Hắn gật đầu, quyết định đem cả hai cái nhà tắm cùng linh tuyền xây lên.
Mà bên trong bí cảnh Chúc Bạch Liên, ngồi xếp bằng , ánh mắt đảo quanh, tính tò mò lại nổi lên.
Ngắm nghía bên dưới, nhìn xuyên qua trong suốt khối bạch ngọc, cự hình sợi xích đang truyền đến nồng đậm linh khí.
"Từ đâu mà đến ?" - Chúc Bạch Liên
Ngẫm nghĩ một hồi, Chúc Bạch Liên ngự không mà bay, liên tục mấy vòng tìm kiếm một cái manh mối dẫn xuống lòng đất.
Nhưng vẫn là không tìm thấy cửa động hay hang lỗ dẫn xuống bên dưới. Cuối cùng, quyết định men theo dòng thác linh thủy mà bay.
"Cái này linh tuyền, lại từ đâu mà đến ?"
Lấy Chúc Bạch Liên đã hồi phục đến Kim Thân cảnh cửu trọng tu vi tốc độ lại thêm Phi Hồ Phá Vân Bộ hiệu quả, cực tốc bay một ngày một đêm.
Lúc này, xa xa hiện lên một cái kích động nhân tâm cảnh tượng.
Theo Chúc Bạch Liên dần đến gần hơn. Trên không, một cái khổng lồ bình nước, tản ra từng đợt thất sắc quang mang cũng dần hiện ra rõ hơn.
Cái này bình nước đang ở nghiên bình tư thế, rót ra nồng đậm một dòng linh tuyền.
Xung quanh thủy bình, 3 cái lớn nhỏ khổng lồ vòng tròn, xếp lồng vào nhau, lấy thủy bình làm tâm liên tục xoay tròn như sao Thổ vành đai.
Cái này bình là thuộc về Phàm Nhân một cái thiên địa chí bảo: Tuế nguyệt thiên bình.
[ Lấy như hư không sức hút làm lực dẫn, mãnh thôn phệ lấy thiên địa vạn vật chi thủy, khống lấy thời gian chi hà một cảnh, nghiên bình hồng thủy đắm nhân gian. ]
Ba cái kia lớn nhỏ vòng tròn lại là một cái khác thiên địa chí bảo: Cổ thần chi giới
[ Một cái nào đó cổ đại thời kỳ thần linh trên tay 3 chiếc nhẫn, hai chiếc còn lại đã theo cổ thần vẫn lạc mà vỡ vụn. Mỗi chiếc đều mang theo tàn phá thiên địa chi lực một loại, xứng danh thiên địa hung bảo chi thượng. ]
Đoạn Chúc Bạch Liên mắt chữ o mồm chữ a chiêm ngưỡng cái này vĩ cảnh. Chợt phát hiện xa xa một cái to tướng hố sâu.
Vận linh khí bay đến, ngẫm nghĩ một hồi, cô nàng quyết định vào trong một phen.
Qua mấy phút đồng hồ bay theo phương thẳng đứng xuống lòng đất, Chúc Bạch Liên cuối cùng dừng lại.
Toàn thân phòng hộ linh khí tản mạn ánh sáng lúc này như một cái hạo nguyệt treo không.
Bên dưới mặt đất lại là một cái đại đại khoảng không. Bên trên mặt đất tạo thành tầng trời, bên dưới như là một cái u tối lục địa.
Trên cái này "mặt đất", cứ cách một khoảng xa lại có một cái đại hình sợi xích cắm xuống.
Chúc Bạch Liên gương mặt nhỏ, như hiểu ra điều gì, đeo lên một bộ thích ý biểu cảm.
"Cái kia khổng lồ bình và này đó sợi xích, sợ là ân công thủ đoạn, muốn gom hết nơi này thiên địa linh khí về một nơi a."
"Ài...ngài ấy vì một chữ duyên làm cho ta nhiều thứ như vậy, đáng sao ?"
*ầm ầm*
Bỗng chốc, trên không một cỗ hung mãnh uy áp giáng xuống, Chúc Bạch Liên thất kinh.
Cảm giác được một tia nguy hiểm hơi thở ở tiến đến Chúc Bạch Liên thôi động toàn bộ sở học.
Toàn thân phòng hộ linh khí bạo trướng.
Sau lưng thất thải cửu vĩ xòe ra, phóng thích tự thân lực lượng chống lại uy áp.
Phi hồ bộ pháp điên cuồn thiêu đốt nàng linh khí.
*ầm*
Chúc Bạch Liên để lại một đợt sóng xung kích phía sau, như tên lửa mà bay ra khỏi lòng đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro