Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10: Chúc Bạch Liên nội tâm - Để ta bầu bạn bên ngài đi!

An Lạc Quán
Chap 10
Chúc Bạch Liên nội tâm - Để ta bầu bạn bên ngài đi!

Lúc trước vừa hồi phục, chỉ mới nửa ngày đã tấn thăng từ tam trọng lên ngũ trọng, tại sao đến bây giờ trải qua mấy tháng vẫn chỉ có đỉnh phong?

"Tiểu hồ ly!"

Phàm Nhân bỗng dưng quát lên một tiếng, thoắt cái đã đứng bên cạnh Chúc Bạch Liên.

Kia "tiểu hồ ly" lại là thất kinh, không hiểu cái gì xảy ra. Ánh mắt thất thần nhìn lên Phàm Nhân.

"Tiểu hồ ly, ngươi tốc độ tu luyện giảm xuống ? Có vấn đề gì sao ?"

"A..ta...ta không có công pháp."

Phàm Nhân nghe được trầm mặt.

"Hồ đồ!"

"Ngươi trước đây công pháp, vào lúc trước khi hoán cốt đã vào khôi phục trạng thái!"

Chúc Bạch Liên hai mắt ứa lệ.

"Ta không muốn dùng!"

"Ta không muốn lại dùng bất cứ thứ gì thuộc về bọn chúng!"

"Ta nhục thân xương máu là ngài tái tạo, thần thức cũng là ngài nuôi dưỡng, hiện tại nơi này cũng là ngài cho ta."

"Nhưng là..."

"Của bọn chúng công pháp, ta không dùng! Không thích!"

Phàm Nhân hơi đơ người, nghĩ lại đối phương không dùng công pháp, tốc độ lại xa xa vượt qua khi xưa bản thân mình. Nếu như Vĩnh lưu bạch ngọc thể mà là một cái thiên về chiến đấu thể chất thì thật mẹ nó quá bá đạo đi ?

"Haiz~"

Phàm Nhân thở dài một hơi, ngồi xếp bằng trước mặt Chúc Bạch Liên, trong thần thức giới hải, Hắc toàn thư ở vào tốc độ tối đa tìm kiếm.

Phù hợp hồ tộc công pháp không nhiều nhưng cũng không ít, chỉ là Chúc Bạch Liên thể chất lại không khác gì một cái lô đỉnh, khó tìm được công pháp phù hợp.

Mị nguyệt bảo điển ?

Cửu vĩ quyết ?

Thiên hồ phệ nguyệt quyết ?

Hay là...

Một cái to gan ý niệm nảy lên trong đầu Phàm Nhân.

...lấy ta Hóa long quyết truyền cho nha đầu ? Dù sao trên người Chúc Bạch Liên cũng có ta vài sợi long gân.

Hóa long quyết, tu luyện đến chí cao vô thượng, nhục thể hóa long, như chân long một cái tồn tại. Bất phân tu hành loại, bất phân giống loài đều có thể học được.

Chỉ là...nghĩ đến trước mặt đang làm mặt ngốc tiểu hồ ly, hai tai trên đỉnh đầu vẩy vẩy, ánh mắt chờ mong tròn xoe nhìn mình đùng một phát biến hình thành cự long, toàn thân long giáp sáng lóe, khè lửa thiêu đốt khắp nơi...

"Không thể, không thể!"

Hắn thốt ra miệng, lắc đầu xóa tan đi những cái kia hãi hùng tưởng tượng.

[ Chủ thượng! ]

Lúc này, từ bên trong thần thức giới hải, một giọng nói khô cứng truyền đến.

[ Tại nhận thấy "Thất sắc huyền vân công" và "Thiên hồ lưu tinh quyết" nhất thích hợp với thăm dò mục tiêu. ]

[ Muốn hay không kết hợp hai này công pháp ? ]

Thực hảo! Nhưng là có thể hay không kết hợp thêm kia "Cữu vĩ quyết" ?

Được đến toàn thư cứu thua một tràng, Phàm Nhân không tiện nghĩ nhiều.

[ Thăm dò thấy đối tượng sở hữu Thiên hồ đạo cốt, quá trình tu hành sẽ sinh ra ít nhất 9 đuôi, không cần đến "Cửu vĩ quyết" hiệu quả. ]

Qua mấy nhịp thở, lại truyền đến giọng nói.

[ Chủ thượng, thành công hợp thành "Thiên hồ thất tinh thải vân công" độc tôn hồ tộc tu hành công pháp. ]

[ Đến nỗi tu hành về sau thực tế hiệu quả, chưa có ghi chép. ]

Ân ? Làm nửa ngày, ngươi không biết kết quả lại là gì ?

Phàm Nhân một trận cười khổ.

Bất quá, hắn vẫn chưa vội đưa cho trước mặt tiểu yêu hồ này công pháp, nếu có thể thuyết phục Chúc Bạch Liên lại tu luyện trước đây công pháp, vậy thì không cần phải đau đầu.

"Vì đâu ?" - Phàm Nhân

" ... " - Chúc Bạch Liên

"Bổn tọa thời gian, rất nhiều."

Chúc Bạch Liên yên lặng hồi lâu, cuối cùng nén xuống nội tâm trả lời.

"Ta Bạch hồ nhất tộc, từ xưa đã bị tu hành giới xem là yêu ma, về sau, nhân loại đối bọn ta đã không như vậy bài xích. Có điều, vẫn không tránh thoát khỏi việc bị xem là lót nền thành phần. Thường thường bị xem là cái công cụ, lô đỉnh."

"Mẫu thân ta là Thần châu nơi đó đỉnh tông môn, Nhân-Thiên-Địa tam tông, Địa tông đại trưởng lão một cái lô đỉnh. Bà ấy cũng là vận rủi, bị thiên ép cho phải mang theo cái kia Vĩnh lưu bạch ngọc thể."

Phàm Nhân nhận thấy Chúc Bạch Liên ở tiến vào mở ra sâu trong lòng chôn vùi ký ức, nhắm mắt lắng nghe, không tiện ngắt lời.

"Kẻ này trưởng lão, tên là Đường Vận. Ta không biết hắn làm sao mà có được mẫu thân, ta chỉ biết, mẫu thân lúc đó đã là Đại Thừa kỳ tôn giả vẫn phải chịu hắn áp bức."

"Về sau, hắn liên tục mấy năm, đè ta mẫu thân mà cưỡng bức, hút hết bà ấy tu vi. Cuối cùng, vứt bỏ bà ấy ở tông môn kiếm trủng."

"Mà ta mẫu thân lúc ấy đã mang thai...là ta và tỷ tỷ một cái thai..."

Phàm Nhân hơi nhướng mày.

Thà rằng cả gia tộc bị đồ sát còn hơn rơi vào cái này tình thế. Nếu biết được mẫu thân bị như vậy hành hạ, phụ thân lại là...không phải vừa sinh ra đã muốn tự sát ?

"Ta mẫu thân bên trong kiếm trủng, không ăn không uống, dựa vào tàn dư của Đại Thừa kỳ cường hãn nhục thân, chống chịu thêm 5 năm, cuối cùng, sinh ra bọn ta." (bạch hồ mang thai 5 năm)

"Lúc đó, mẫu thân ta chỉ là kéo dài hơi tàn, lại không muốn bọn ta lọt vào tay chính đạo, sợ bọn ta vì là Bạch hồ đồng tử sẽ bị mang đi luyện đan."

"Cuối cùng, trước khi tọa lạc, bà ấy giao phó ta và tỷ tỷ cho một tên yêu tu tên là...Nam Cung Thanh Nha."

"Chỉ là, có lẽ đến bà ấy cũng không ngờ, kẻ này Nam Cung Thanh Nha, phát hiện ra ta thể chất, quyết định giữ làm lô đỉnh, còn tỷ tỷ...bị hắn bán cho tiên minh."

"Suốt hơn hai trăm năm, ta vẫn luôn xem kẻ này Nam Cung Thanh Nha là ta đời này tia sáng, là ta chỗ dựa. Hắn biết ta thể chất, lại hai trăm năm một mực không làm bậy với ta. Hắn yêu thương ta, chỉ bảo ta, dẫn dắt ta, bảo vệ ta...cho đến một ngày..."

"Không biết tại sao những cái đó tự gọi mình là "tiên minh, chính đạo" lại biết được ta là hồ tộc, lại có Vĩnh lưu bạch ngọc thể. Trong lúc bọn chúng vây giết, cái kia Nam Cung Thanh Nha lại đứng ra cứu ta"

"Hắn lại ấn lên ta Chủng Nô Ấn, trước mặt tiên minh bảo đảm ta sẽ không nhiễu loạn nhân gian, nhờ vậy mà tiên minh mới bỏ qua cho ta. Mãi đến sau này ta mới biết đó đều là hắn quỷ kế, tất cả chỉ là sợ không kiểm soát được ta thôi."

Chúc Bạch Liên nói xong lại đưa mắt nhìn vào Phàm Nhân. Cặp chân mày đẹp chau lại, hai mắt như xà nhãn, đồng tử hẹp dài co giãn chăm chú quan sát ân công trên mặt biểu cảm.

Hồi lâu, nói tiếp.

"Ân công, ta có thể...tin tưởng ngài sao ?"

"Ngài tại sao lại hao tâm khổ sức cứu một con yêu đã phế như ta ? Ngài nói không cần ta tu vi, mấy tháng qua cũng không một lần chạm vào ta thể xác."

" ... " - Phàm Nhân

"Ta không hiểu, ta không thể nghĩ ra được ngài mục đích, cũng không tìm được bản thân đối với ngài giá trị. Tại sao, tại sao lại cứu ta ? Tại sao lại cho ta hy vọng ?"

Nói nói, hai mắt Chúc Bạch Liên đã nhòa đi vì lệ.

*bốc*

Chúc Bạch Liên cảm nhận được thứ gì đó đập vào mặt, lại rơi xuống giữa hai chân đang ngồi xếp bằng.

Cầm lên ngắm nghía một hồi.

Thiên Hồ Thất Tinh Thải Vân công pháp.

Đang trong lúc ngẩn ngơ, bên tai truyền đến âm trầm giọng nói.

"Bổn tọa đã nói qua, giữa biển người, gặp nhau là có duyên."

Phàm Nhân vừa nói vừa chậm rãi rời đi, chợt dừng lại, ngoảnh lại nhìn Chúc Bạch Liên, cười nhẹ mà nói.

"Vạn năm độc hành, ta... thực cô đơn."

Nói xong, cũng lại tiếp tục bước đi. Thân ảnh dần dần mờ ảo cho đến tan biến vào hư không.

Chúc Bạch Liên nắm chặt trong tay công pháp, ánh mắt đăm chiêu nhìn xa dần rời đi cô quạnh bóng lưng.

Trong đầu lại vọng tới lúc trước Phàm Nhân lời nói.

"Bản tọa...định lưu ngươi bên cạnh, chung thân."

Đưa bàn tay yêu kiều lau đi nước mắt. Chúc Bạch Liên cảm giác hạ trọng lòng trĩu nặng một nỗi lo lắng, biến mất.

"Đã thực như vậy, sau này, để ta bầu bạn bên ngài đi..."

Mặc cho đối phương là ai, từ đâu mà tới, có thế nào lai lịch. Mặc cho đối phương là thật lòng đối đãi vẫn là âm mưu quỷ kế. Chúc Bạch Liên quyết định lần nửa thử đặt lòng tin vào người khác.

"...ta ân công."

-----

Ngồi xếp bằng trên một khối trong suốt bạch ngọc Chúc Bạch Liên. Hai mắt nhắm nghiền. Toàn thân khí tức cuồn cuộn luân chuyển.

Sau lưng cự hình thất sắc quang mang hồ vĩ xếp đều như quạt giấy xòe ra, nhè nhẹ đung đưa.

Huyền ảo một cảnh, phản phất bồng lai khí thế.

Đoạn lơ lửng trên đầu nàng mờ ảo quyển công pháp dần dần hạ xuống, Chúc Bạch Liên choàng tỉnh.

Cất hảo quyển trân quý công pháp về sau. Đứng dậy vươn vai Chúc Bạch Liên, toàn thân thanh nhã trắng như bạch ngọc da thịt qua từng khe hở trên y phục biểu lộ ra ngoài.

Thấp thoáng giữa hai cái xẻ tà vạt áo, thon thả chân dài chậm rãi nện bước trên nền bạch ngọc. Lấy dưới chân màu trắng bạch ngọc làm tâm điểm, một cặp như thủy tinh giày cao gót dần dần bao lấy nàng gót chân, ngón chân rồi phủ lên đến bàn chân.

Thoáng nhìn hạ, đánh giá về sau, đã hài lòng Chúc Bạch Liên mỉm cười xoay người một vòng.

Bất giác...

"Ân ? Không đúng..."

Đưa mấy ngón tay lên bấm bấm một hồi, Chúc Bạch Liên thất kinh.

"Trăm năm ? Ta như vừa chợp mắt, vậy mà hoa trăm năm thời gian ?"

"...ân công!!!"

Một ý niệm về sau, Chúc Bạch Liên ngự không thẳng hướng trời cao mà bay.

-----

Vân Châu - Vân Nộ giang

Nằm đung đưa trên cái ghế bập bênh bằng gỗ Phàm Nhân, miệng ngậm ống hút, tay cầm một ly nước chanh cỡ đại.

"Thật đã! Ta bao lâu nay tại sao không biết phàm nhân cuộc sống lại an nhàn như vậy a ?"

*đùng* *ào ào*

Phía dưới hậu hoa viên, giữa một cái mặt hồ nhỏ, cột nước đùng đùng bắn lên lại ào ào đổ xuống.

Phàm Nhân nhướng mày, theo cái này âm thanh phương hướng ngoái nhìn lại.

"Tiểu nha đầu ?"

Đoạn nước hồ đổ xuống, một đạo thanh nhã nữ tính thân ảnh dần hiện lên. Hai tà áo phấp phới theo gió. Sau lưng một cái bồng bềnh đuôi cáo phe phẩy.

Ánh mắt đảo quanh, sau một khắc, Chúc Bạch Liên vội lao đến quỳ cạnh một cái đang nằm đung đưa nam tử.

"Ân công ?"

Nhỏ nhẹ thanh lãnh tiếng hỏi vang lên.

"Ta xin lỗi, ta xin lỗi, để người lẻ loi trăm năm a..."

Nói nói, nàng mắt rưng rưng ứa lệ, sắp khóc dường như.

Mà thấy được Chúc Bạch Liên mếu máo mặt nhỏ. Phàm Nhân gấp.

"Ân ? Cái gì trăm năm ?"

"A...hả ? Ta bấm cái thiên cơ, tính được thời gian đã qua trăm năm a." - Chúc Bạch Liên

"Mười ngày! Kể từ hôm đó cho ngươi công pháp, mới mười ngày!

Chúc Bạch Liên đang quỳ rạp bên cạnh, hai tay đang chồm ôm lấy Phàm Nhân bụng. Lúc này ngơ ngác, làm một cái 0.o biểu cảm.

"Tiểu nha đầu, bên trong bí cảnh bị ta thôi động pháp tắc lực lượng, 1 ngày bằng mười năm a."

"Mười ngày nay hôm nào ta cũng đến nhìn ngươi một cái, ngươi không nhớ gì sao ?"

Chúc Bạch Liên ngốc!

Phàm Nhân lại tiếp lời.

"Phải rồi, tiểu nha đầu ngươi sống một đời hai trăm bị tên kia Nam Cung Thanh Nha nhốt trong nhà, đối này đó kiến thức sợ là không biết, aiz."

"Ngài...ta cũng đã 300 tuổi, là cái lão bà, ngài đừng gọi ta như vậy...tiểu nha đầu."

Cô nàng xấu hổ, lí nhí giọng nói cố gắng chuyển cái chủ đề.

Phàm Nhân lại đưa bàn tay vuốt vuốt trên Chúc Bạch Liên đầu tóc, hai tai nhọn cũng theo đó bị vuốt nằm đè ra sau đầu.

"Được rồi được rồi, ngươi 300 năm nếu là cái lão bà, ta trăm vạn tính là gì đây ?"

"Thôi, ngươi nếu đã ra ngoài vậy hảo hảo nói chuyện một lúc đi, bổn tọa đợi ngươi cũng thật là buồn chán."

-----

Đoạn hai người tản bộ trong hậu hoa viên sân nhỏ.

Biết được Phàm Nhân đối với "Thiên hồ thất tinh thải vân" cũng không có hiểu biết.

Chúc Bạch Liên đối Phàm Nhân giải thích công pháp hiệu dụng. Sau đó lại vận chuyển linh khí.

Huyền ảo cảnh tượng lần nữa hiện lên.

Sau lưng Chúc Bạch Liên, 9 cái bồng bềnh thất sắc hồ vĩ xòe ra như quạt, phản phất cầu vòng ánh sáng chiếu rọi.

Thu hồi sau lưng đuôi cáo về sau, Chúc Bạch Liên mặt mang ý cười, hẹp dài như xà nhãn hai đồng tử thu nhỏ, chăm chú nhìn lấy Phàm Nhân như muốn ghi nhớ thật sâu trong mắt khuôn mặt.

Phàm Nhân lại là trầm tư một mảnh.

Chúc Bạch Liên giải thích, có mấy điểm cần cân nhắc qua.

Cái này hợp thành công pháp, công hiệu thực hảo, cộng thêm Bạch Liên thể chất nội trong trăm năm từ một cái đoạn vĩ hồ, tu thành một cái hoàn mỹ thất thải cửu vĩ.

Thiên hồ lưu tinh quyết hiệu quả: Chiêm tinh, thiên cơ bói thuật, đạo vận tính toán. Có thể mượn sao trời vì căn cơ, lấy như vô tận lực lượng thôn thiên hoán nhật. Những này hiệu quả triệt để giữ lại, đến nổi phát huy như thế nào còn phải xem ở Chúc Bạch Liên.

Thất sắc huyền vân công hiệu quả lại giúp...đổi màu ?

Mẹ nó, sơn súng tăng damage?

Cái này phần công pháp hiệu quả, phải đợi thêm thôi.

Nhưng mà mỗi lần chìm vào tu luyện lại ngủ say trăm năm. Dù là theo Bạch Liên lời kể, vẫn mờ nhạt cảm ứng được hắn đến thăm nhưng nếu là kẻ địch đến sẽ không chỉ vuốt vuốt đầu rồi rời đi đi ?

Nghĩ đến đây, Phàm Nhân quyết định lại hợp thành thêm cái nào đó công pháp để triệt tiêu cái này tác dụng phụ.

"Tiểu nha...ehem, Chúc Bạch Liên, từ nay, dừng lại tu hành này quyển công pháp, đợi bản tọa hảo hảo điều chỉnh về sau lại tiếp tục."

Nói nói, hắn đưa tay ra tỏ ý muốn thu hồi, Chúc Bạch Liên cũng không chần chừ, nhanh chóng từ giữa ngực "khe núi" kéo ra một quyển sách đặt ở trên tay của hắn.

Phàm Nhân cũng không để ý...cho lắm. Ho khan một tiếng, lại gắng giọng hỏi.

"Hiện giờ trước mắt cho ngươi hai lựa chọn, tu hành một cái thân pháp hoặc một cái độn pháp. Cả hai đều mang lại lợi ích tương tự nhưng khác biệt đã không phải nói thêm."

"Ngươi cũng không phải cái gì thiên mệnh chi tử có thể nghịch thiên tu hành một lúc mấy cái công pháp."

Phàm Nhân lời vừa ra, Chúc Bạch Liên tinh nghịch ánh mắt bỗng rơi vào trầm ngâm.

Người thường hiển nhiên sẽ nghiên về thân pháp nhưng yêu hồ thiên phú tinh thông mị thuật và huyễn thuật, độn pháp thường mang lại lợi ích lớn hơn.

Chúc Bạch Liên suy nghĩ một hồi lại hướng Phàm Nhân làm một cái cầu xin ánh mắt.

"Ta có thể xem qua sao ?"

Phàm Nhân không nói gì, chỉ là gật đầu.

Tức thì, hắn ngay tại đó chưa đầy nửa khắc, thân ảnh biến mất vào hư không.

Chúc Bạch Liên hiểu ý, đối với bình thường Phàm Nhân cũng không để lộ khí tức, như là cái chân chính người phàm dường như. Chỉ có thể tìm kiếm hắn thông qua sự sống hơi thở.

Nhưng là, một tia cũng không có. Chúc Bạch Liên vận chuyển linh khí, tập trung vào ngũ quan. Ý vị, mùi hương, hơi thở cho đến cảm giác tồn tại của hắn đối với Chúc Bạch Liên, không có.

"Thật tinh vi độn pháp!" - Chúc Bạch Liên

Chúc Bạch Liên cảm thán. Thật tâm ngạc nhiên với cái này độn pháp, một nhịp thở sau, Phàm Nhân thân ảnh vặn vẹo hiện lên. Vẫn đứng yên tại vị trí cũ.

"Xem kỹ!" - Phàm Nhân

Hắn nói xong, thân ảnh vụt biến. Đầy trời tàn ảnh thình lình hiện lên. Đoạn hắn dừng lại trên một chóp mái, mấy tức sau, một cơn sóng xung kích kéo đến.

*rầm*

"Này...này cũng được ?" - Chúc Bạch Liên

"Đương nhiên được, nhưng đây là thân pháp đã viên mãn tình huống mà nói. Cái kia độn thuật cũng vậy!" - Phàm Nhân

"Bạch Liên hiểu!" - Chúc Bạch Liên

Cuối cùng, Chúc Bạch Liên vẫn là chọn thân pháp!

-----

- 2 giờ sau -

Đã tham quan hầu hết mọi ngõ ngách của trang viên, Chúc Bạch Liên lại dưới Phàm Nhân sức éo, buộc lòng đưa ra một cái thành thật câu đánh giá:

Xấu!

Chuẩn bị sẵn tâm lý Phàm Nhân, nhận được Chúc Bạch Liên đánh giá vẫn là có hơi đau lòng.

Ngươi không phải Bạch Hồ, ngươi là Bạch nhãn lang!

"Chúng ta không có nhà bếp, không có nhà xí, không có phòng tắm, không có nhà kho."

"Đại sảnh chúng ta quá nhỏ, quá giản dị. Tiền viên quá đơn điệu, hàng rào tường bao cũng xấu nốt, chỉ có hậu hoa viên là hợp mắt một chút. Chỉ là cái kia bí cảnh, sao ngài có thể xây đẹp như vậy ? Nơi này ngài xây thực xấu!"

Bạch nhãn lang! Cả nhà ngươi là bạch nhãn lang!

Phàm Nhân nội tâm kêu gào. Theo thường thường diễn xuất, ta có nên ôm ngực, phun ra một ngụm máu tươi không ?

-----

Theo Chúc Bạch Liên lả lướt trên những này đó đỉnh mái nhà. Phía sau lưng kéo dài theo một đường thất thái lưu vân.

Qua một tuần thời gian, Chúc Bạch Liên tân học tập thân pháp đang ở vào nhập môn giai đoạn.

Phi Hồ Phá Vân bộ pháp.

Trong đoạn này thời gian, Phàm Nhân cũng là kiệt lực tái cấu trúc trang viên, xây đi xây lại mỗi nơi theo Chúc Bạch Liên ý kiến Đoạn Chúc Bạch Liên bay đến bên cạnh Phàm Nhân, một tay vén tóc hỏi.

"Ân công, người nói xem, chúng ta nơi này thật giống một cái nhân gian quán trọ sao ?"

Phàm Nhân nhìn lướt qua toàn cảnh kiến trúc...cũng giống ? Không đúng, là càng cải tạo càng giống! Lúc đầu thiết kế không phải như này a!

Hắn một trận cười khổ.

"Ừm, ta cũng là ưa thích một chút náo nhiệt, nếu cách một khoảng thời gian lại có khách vãn lai, cũng hảo."

"Kia, hay là chúng ta mở cái quán trọ đi, ngài chỉ cần ngụ tại nơi này cũng có thể kết thêm vài cái bằng hữu." - Chúc Bạch Liên

Lúc trước Phàm Nhân cô quạnh bóng lưng, thật sâu khắc vào Chúc Bạch Liên tâm trí. Ở nơi này hoa một đoạn thời gian, ân công chưa bao giờ rời khỏi trang viên. Nếu là một ngày kia có rời đi sẽ để lại ân công một mình.

Chúc Bạch Liên là không muốn điều này xảy ra.

Đứng bên cạnh Phàm Nhân, nhẹ phất tay áo. Trời xanh nứt ra, dần tan đi như kính vỡ.

Chúc Bạch Liên thất kinh.

"Nguyên lai là một cái huyễn trận ?"

Trường niên tự nhận đối với huyễn thuật thông thái có thừa hồ yêu lại không biết mình vốn sống trong một cái huyễn trận, này là bao nhiêu đối nàng đả kích?

Rất lớn.

Đoạn huyễn trận tan đi, treo không cuồn cuộn lôi vân hiện ra, mưa sa bão táp lấy lôi đình khí thế quét ngang thiên địa. Chỉ là, dù là phong vẫn là lôi đều bị kia phòng hộ trận pháp ngạnh sinh sinh chắn ở bên ngoài.

"Vân Nộ giang? " - Chúc Bạch Liên

"Ngài ở Vân Nộ giang xây một cái trang viên, lại còn lớn như vậy ?"

Chúc Bạch Liên tê!

Vân Nộ giang đối với nơi này giới vực, cực địa hung danh đã truyền đi khắp cả đại lục, đừng nói đến là tu hành giới, người phàm cũng biết đây là một cái tử địa.

Mà đối với Phàm Nhân, đây chỉ là một cái hơi âm u địa phương, thắp ngọn nến là xong!

"Đã ngươi cũng xem là ý kiến hay vậy ở nơi này dựng một cái quán trọ đi."

Chúc Bạch Liên nghe được Phàm Nhân này lời nói, nhắm mắt thở dài, treo lên mặt một cái bất lực điệu cười. Ý nghĩ thật quá khác người đi ?

"Ta đại khái hiểu được tại sao ngài lại vạn năm đơn độc a."

"Ân ? " - Phàm Nhân

"Không gì! Chỉ là, ngài định đặt tên là gì ?" - Chúc Bạch Liên

Phàm Nhân suy ngẫm một hồi, chợt nhớ đến lúc trước an nhàn đung đưa trên ghế một màn.

"Hảo, gọi An Lạc Quán đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro