Khế ước
Trác Dực Thần đứng ở Toà Thiên Sơn, làn gió thổi ngang làm y phục y bay phấp phới. Lùi về sau mấy bước, y lấy đà chạy thẳng về phía trước, dứt khoát nhảy khỏi thành, đôi cánh sảy rộng ra vẫy liên hồi, cuối cùng hạ đến Yêu Vực.
Không nhiểu lời, y liền tập kích nơi này, đến nổi Yêu Vực Vương không chịu được nữa, mới lộ thân đi ra bên ngoài, Trác Dực Thần không kiêng nể lập tức đánh lên, làm cho Triệu Viễn Chu trở tay không kịp.
Keng.
Âm thanh va chạm của kiếm vang lên, khi thanh kiếm của y hất bay đi ô của Triệu Viễn Chu. Yêu Vương bị một cước chân của Trác Dực Thần mà lăn lóc vài vòng, thân mình trọng thương hộc ra máu. Triệu Viễn Chu cắn chặt răng không phục, nhìn Trác Dực Thần từng bước đi đến trước mắt.
" Hư " Cổ hắn ta bị y bóp chặt, Trác Dực Thần lẩm bẩm câu thần chú nào đó, lập tức cả hai người đều bị cuốn vào một trận pháp, Triệu Viễn Chu liền cả kinh.
" Mẹ nó, nhà ngươi tính làm cái gì?"
" Kí khế ước chủ tớ "
Vừa dứt lời, khế ước hoàn thành, Trác Dực Thần cảm nhận một nguồn cảm hứng lân lân, còn Triệu Viễn Chu chỉ trầm mặc ngồi trên mắt đất, ánh mắt hắn u tối, ngước lên nhìn Trác Dực Thần. Không hiểu vì sao, khi bắt gặp ánh nhìn của Triệu Viễn Chu, khắp người Trác Dực Thần trở nên rất ngứa ngáy, khó chịu, y thở dốc cùng hắn.
Trác Dực Thần lại một lần nữa tiến về phía Triệu Viễn Chu, nhưng lần này lại không mang theo kiếm hay ý định đồ sát, y hạ người mình nương theo đùi gối quỳ bò đến nơi Triệu Viễn Chu, đường cong cơ thể cũng lộ ra, mông cao vểnh lên, hai đôi mắt dán chặt lên cơ thể của Triệu Viễn Chu, mà cụ thể hơn chính là yêu vật của hắn, Triệu Viễn Chu nắm nó trong lòng bàn tay, đưa ra cho Trác Dực Thần xem, hắn không cấm thở nặng nhọc.
Trác Dực Thần, mang huyết mạch cao quý cùng năng lực to lớn của Thần giới, đang ngồi quỳ trước mắt hắn, bóc lột sức lao động của Yêu Vương. Y ngậm chặt lấy tinh khí của hắn, không ngừng liếm láp, nước bọt chảy xuống cây hàng dài thô to, cố gắng nuốt trọn vào trong họng mình, Yêu Vương nặng nề nhìn y ra sức bú lấy bú để tinh khí của mình, trong người phản ứng càng thêm rõ, đến khi xuất còn chứng kiến một màn một lúc ăn trọn ma lực của mình xuống bụng của Trác Dực Thần.
Triệu Viễn Chu cảm thấy Trác Dực Thần bị điên rồi.
Hắn cũng cảm thấy bản thân mình bị điên, mới giao tặng yêu lực vào người của Trác Dực Thần.
Trác Dực Thần liếm sữa trắng nơi khoé môi, ánh mắt sáng lên một lần nữa nhìn chằm chằm vào thứ đồ trước mắt, miệng hé mở muốn ngậm lại lần nữa.
" Ta muốn ăn.."
Triệu Viễn Chu nhịn không nổi nữa, tức giận trói người lại, đè chặt lên long sàng. Hắn hai tay ghì chặt đôi tay của Trác Dực Thần lên đỉnh đầu, hít lấy hương thơm từ cổ của y lại oán trách.
" Dựa vào cái gì ngươi có thể ăn được tinh khí của ta, còn ta thì bị ngươi rút cạn !"
Ngay khi hắn cởi nốt đồ lót của y xong, cả người y run lên như bị điện giật, tự động khoác một chân giơ lên thật cao, để cho Triệu Viễn Chu có thể dễ dàng một tay bắt lấy. Y rùng mình, họng ép chặt một âm thanh rên rỉ nào đó, cứ ư hử mãi, trong khi đó, Triệu Viễn Chu đang thích thú trêu ghẹo bông hoa đào nhỏ xinh kia, nhịn không được thử đưa lưỡi liếm láp, khiến Trác Dực Thần căng cả cơ, chân kéo lên thật căng. Đoạn đang vơ vét nước đọng bên trong, hắn không an phận xoay lưỡi đảo loạn khắp nơi, làm hoa đào không chịu được mà tiết ra dịch, sánh sệt óng ánh, thu út ong đến thụ phấn.
Hoa đã sẵn sàng, súng đã lên đạn, đàn ong kéo về thụ phấn.
Trăm hoa đua nở, sắc màu rực rỡ.
Vừa xinh đẹp, vừa quyến rũ lòng người.
Hai bên hông của Trác Dực Thần đã mỏi nhừ, bị bàn tay của Triệu Viễn Chu không ngừng bóp lấy va chạm. Cả hai người vui vẻ chơi trò đuổi bắt không ngừng đưa đẩy, phần va chạm cứ thoát ra lại sát nhập, dịch mật ứ đọng tràn ra ướt đẫm mảng lớn, hoa đào tươi sắc tiếp thu tinh khí không ngừng to lớn, mở ra sâu hơn về địa phương bên trong.
" Chỉ cần đợi một chút, ta cho ngươi kẹo, có được không?"
Triệu Viễn Chu vuốt ve sóng lưng đẹp tựa như thiên nga của y mà dụ dỗ đứa trẻ, nhìn người vì động tình mà khóc lóc lên, ánh mắt xuân tình cùng những câu thơ văn khàn khàn của Trác Dực Thần lại làm Triệu Viễn Chu phát tiết.
Trác Dực Thần động tình thật sự chính là cái yêu tinh tham lam hút lấy nam dương của nam nhân, cho dù bao nhiêu cũng không đủ.
Trong lúc ân ái, Trác Dực Thần còn không quên nhắc nhở thứ y muốn, y muốn ăn lấy thứ ngon lành kia, mà Triệu Viễn Chu thật ác độc, hắn lại uy no cánh hoa đào mà bỏ rơi hoa xuân, mặc cho y phàn nàn hắn cứ mãi đến nơi hoa đào rong chơi, thật sự làm y rất ủy khuất mà. Cả người y đều đau, đều tại con người kia. Hắn nói muốn được ngậm kẹo, thì trước hết phải làm hắn hài lòng đã.
Vì thế, Trác Dực Thần lại nằm im mặc cho Triệu Viễn Chu luận động, hai bên ngực dính đầy màu trắng đặc sệt, cơ ngực của y hình như không còn chắc khoẻ nữa, ngược lại y còn thấy chúng mềm ra, tan ra, lại căng hơn. Nếu cứ tiếp tục chơi như thế này, không bao lâu nữa nó sẽ phát triển, y lại phải mang hai cục tạ trên người.
Càng làm càng thấy hắn hăng hái, Trác Dực Thần dỗi rồi, lập tức tát thẳng vào mặt Triệu Viễn Chu liên hoàn tát sáu cái.
" Kẹo ta đâu? "
Trác Dực Thần thực sự tức giận, Triệu Viễn Chu đã đè y ra làm liên tục hơn mười ngày, nhưng thành phẩm y muốn hắn lại chẳng chịu cho. Nhờ có tinh dương kết vào, cả người y lại tràn đầy sức mạnh, chỉ có nơi dưới trở đi lại tê rần, y đẩy Triệu Viễn Chu sang một bên, đứng dậy sửa sang lại cơ thể. Trác Dực Thần nhìn lại Triệu Viễn Chu đang ngồi dưới đất, lại nhìn cây kẹo mà mình muốn ngậm chặt lấy, nóng bỏng không che giấu.
" Ngươi nuốt lời "
Bỏ lại một câu, y sải cánh bay đi, để lại Triệu Viễn Chu phì cười ngồi dưới mặt đất, hắn túm lấy mảnh đồ trong mà y vứt lại, chà trên đầu ngón tay.
Ây chà, tấm thanh tinh khiết của hắn vị người ta chà đạp mất rồi.
Nhưng nghĩ đến vẻ đẹp khiêu gợi ấy, hắn không ngừng tủm tỉm cười.
" Chỉ là làm tình thôi mà, có cần phải đánh sập cả Ma vực ta không?"
Trác Dực Thần một khi đã bay về Thần Giới, y mang cơ thể nồng nặc đi tìm Dương Tiễn. Dương Tiễn bị một thân sặc mùi vị yêu khí liền lùi ra sau mấy bước.
" Trác Dực Thần ngươi làm cái quái gì vậy "
" Đã kí khế ước với ma vực xong "
" Hả? "
Trác Dực Thần kéo ra phần cổ áo, thấy rất rõ ràng dấu hôn ngân, Dương Tiễn dựa theo từng chứng cứ mà bộ não cứ ầm ầm.
" Khụ..ngươi cùng Thừa Hoàng..cũng quá kịch liệt đi hử?"
" Thừa Hoàng là tên nào? "
Nụ cười của Dương Tiễn lập tức tan biến, hắn láp rắp hỏi lại.
" Thừa Hoàng là thân đệ của Thiên Đế, quản lý Ma vực, huynh đừng quên đấy chứ? "
Trác Dực Thần chỉ đánh mắt, mí mày dựt dựt.
" Ta không cần biết Thừa Hoàng là ai, dẫu sao người ta tìm chính là Triệu Viễn Chu "
Dương Tiễn lập tức té ngã dưới đất, trời ơi, Trác Dực Thần ngươi đi chọc ai không chọc lại chọc dính Yêu Vương thế này??? Thiên Đế ngỏ ý muốn ngươi giao hảo với Nhị Hoàng Tử Thừa Hoàng, mà ngươi thì sao? Chạy đến yêu giới mua vui cùng Yêu Vương, ngươi làm vậy mà coi được sao?
Tức giận lên chín tầng mây, Dương Tiễn cơ hồ nghe thấy âm thanh của quan binh tiến vào, mà Trác Dực Thần cũng từ xa nhìn đến nơi Thiên Điện, Triệu Viễn Chu cao ngạo đứng trước mặt Thiên Đế, cao giọng.
" Ta, Triệu Viễn Chu muốn hỏi cưới Trác Dực Thần của Thiên Tộc, sính lễ là cả Yêu Tộc, mặc cho y tùy ý sai khiến "
Tào tháo tới, Dương Tiễn ngước nhìn Trác Dực Thần đã ở trên một cương vị mới mà nuốt nước bọt, lời muốn nói lại thu vào.
Không được sinh khí không được sinh khí
Người ta là con cưng của trời, lại là sủng thê của Yêu Vương.
Không chọc được không chọc được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro