Chương 25. Nhưng y đã chết
"Chu đạo hữu," Tả Hàng nghe hắn nói xong thì cúi đầu, quơ quơ tay đụng vào tách trà bên cạnh, mắt lướt nhìn bóng người phản chiếu trong tách, chậm rãi nói, "Những lời này của ngươi, ta nghe không hiểu lắm."
Mi mắt của y rũ xuống che lấp cảm xúc của chủ nhân nó. Chu Chí Hâm cười cười: "Nghe không hiểu cũng không sao."
"Chu đạo hữu cũng có tu luyện qua thuật đoán mệnh sao?"
Tả Hàng nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu lên: "Ngươi dường như biết rất nhiều chuyện mà người thường không biết."
"Thuật đoán thiên mệnh," Chu Chí Hâm mơ hồ nghe được tiếng ầm ĩ bên ngoài, đoán là bọn họ đã gần tới Thanh Thủy trấn. Hắn quay đầu đi, chậm rì rì mà nói, "Đúng là ta có học một chút râu ria. Nhưng ta biết nhiều chuyện cũng chỉ là nhờ phát hiện được một số thứ người thường khó nhận ra mà thôi."
"Thì ra là thế."
Tả Hàng gật đầu: "Vậy ngoài những thứ ngươi đã nói ra, Chu đạo hữu còn phát hiện ra điều gì khác không?"
"Tạm thời chưa có gì." Chu Chí Hâm lắc lắc đầu, Tả Hàng nghe hắn nói vậy thì buông tách trà trong tay, lễ phép mở miệng, "Vậy Chu đạo hữu trước cứ tạm nghỉ ngơi đi, khi nào tới Thanh Thủy trấn rồi, Chu gia chủ sẽ gặp ngươi. Những việc có liên quan tới đạo hữu, ta sẽ báo lại hết thảy cho ngài ấy. Lần này Chu đạo hữu bị thương, ta cũng sẽ kể rõ tình huống của ngươi cho trưởng lão. Về chuyện Kim Đan, Hồng Mông Thiên cung sẽ tận lực tương trợ, ngươi không cần quá lo lắng."
Chu Chí Hâm không nói gì, chỉ uống trà mà ngồi suy ngẫm ý tứ của Tả Hàng.
Sau khi tới Thanh Thủy trấn, hắn phải đi theo phụ thân trở về Chu gia. Nhưng bây giờ, hắn lại không muốn về Chu gia, mà muốn đi theo Tả Hàng.
Hắn không biết sau này Tả Hàng rốt cuộc đã trải qua những gì. Ứng theo tính cách hiện tại và tình nghĩa với sư phụ của y, Tả Hàng tuyệt đối không thể chỉ vì bị phạt ở Kim Quang Tự mà ghi hận Giang Dạ Bạch, sau đó còn ra tay giết ngài. Chuyện này nhất định có rất nhiều ẩn tình phía sau. Hiện tại, nếu để Tả Hàng một mình trở về, hắn rốt cuộc vẫn có chút không yên tâm.
Hắn do dự trong chốc lát, một khắc trước khi Tả Hàng đứng dậy cáo từ, hắn đột nhiên nói: "Tả đạo hữu, tại hạ có một chuyện muốn nhờ."
Tả Hàng có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn đáp lại: "Chuyện gì?"
"Ngươi..." Chu Chí Hâm do dự một lát, có chút ngượng ngùng, "Ngươi có ai bên cạnh chưa?"
Tả Hàng ngẩn ra, Chu Chí Hâm vội vàng sửa lời: "Ý ta là, Hồng Mông Thiên cung còn thiếu đệ tử không? Ngươi xem, Kim Đan của ta không thể dùng, nhà ta lại là nơi thích nói ra nói vào, nếu ta trở về bây giờ thì rất nguy hiểm. Ngươi có thể mang ta về Hồng Mông Thiên cung, đem ta làm người hầu chạy vặt cho ngươi. Người khác vì nể danh ngươi sẽ không làm phiền ta nữa."
"Việc này ngươi cứ báo cho Chu gia chủ,"
Nghe hắn nói vậy, Tả Hàng lập tức khéo léo từ chối, "Dù sao Chu gia chủ cũng là phụ thân ngươi, hắn sẽ nghĩ cách cho ngươi."
"Lão có thể nghĩ ra được cái biện pháp gì chứ?"
Mặt Chu Chí Hâm lộ ra chút ghét bỏ: "Lão sợ Việt Tư Hoa muốn chết."
"Chu gia chủ không phải là người như vậy."
"Đó là vì ngươi không hiểu lão!" Chu Chí Hâm vội vàng uốn nắn lại suy nghĩ của Tả Hàng, "Ngươi đừng nhìn lão bên ngoài la lên hét xuống mà lầm, ở nhà lão thật sự không có chút địa vị nào cả. Phủ đệ của chúng ta đều là do kế mẫu ta nắm giữ. Ta chỉ là một đứa con rơi rớt của lão, sống khổ vô cùng. Tả Hàng à," Chu Chí Hâm lộ ra vẻ mặt cầu xin, "Cứu người thì cứu cho trót, đưa Phật cũng phải đưa đến Tây Thiên, ngươi giúp ta lần này nhé?"
Tả Hàng không để ý đến hắn, lập tức đứng dậy, ngữ điệu không cao không thấp: "Chuyện nhà các hạ, tại hạ không tiện nhúng tay. Sau khi đến Thanh Thủy trấn rồi, Chu gia chủ sẽ tự mình tới đón ngươi, đạo hữu cứ nghỉ ngơi cho tốt."
"Chờ một chút!"
Chu Chí Hâm thấy Tả Hàng quyết tâm rời đi thì túm chặt lấy tay áo y một phen, mặt đầy ủy khuất: "Chúng ta tốt xấu cũng là bằng hữu, ngươi đừng vô tình như thế chứ. Ngươi sống sung sướng ở Hồng Mông Thiên cung, cứ tùy tiện an bài cho ta ở chỗ nào trong đó cũng được. Ta cũng không cần đồ gì của tông môn, thậm chí còn có thể hiến tặng đồ mình! Này nhé, ta không chỉ nhiều tiền, còn đặc biệt ngoan ngoãn, ta có thể vì ngươi bưng trà rót nước, quét rác nấu cơm, chỉ cần được ở gần ngươi một chút thì ngươi muốn sai ta làm gì cũng được!"
Tả Hàng không nói câu nào, lẳng lặng nhìn hắn, một đôi mắt tựa như gương sáng, nhìn thẳng vào sâu trong chân tâm con người.
"Tại sao lại muốn ở gần ta?"
"Tất nhiên là vì..." Chu Chí Hâm ngượng ngùng cười cười, "Tất nhiên là vì muốn mượn tên ngươi hù dọa người khác. Ta ở cạnh ngươi rồi, người khác sẽ biết chúng ta là bằng hữu tốt sẽ không dám động thủ với ta. Ngươi yên tâm," Chu Chí Hâm vác vẻ mặt trịnh trọng trên mặt mà thề thốt, "Ta sẽ không làm phiền ngươi lâu đâu, chỉ cần ta hết nguy hiểm rồi sẽ lập tức rời đi."
Nhưng sau khi hắn hết nguy hiểm rồi thì y còn nỡ để hắn đi không, thì chưa chắc.
Chu Chí Hâm trong lòng tính toán vọng tưởng một hồi, nhưng mà Tả Hàng vẫn không chấp thuận. Y để mắt vào tay áo đang bị Chu Chí Hâm túm lấy hết một hồi lâu mới nói: "Chu đạo hữu, thứ cho ta nhắc nhở các hạ hai điều."
"Ừ?"
"Thứ nhất, ta vốn là vì Vấn Cơ ủy thác mà đến, bảo vệ ngươi không phải là ý muốn của chính ta, giết ngươi cũng không phải ý của ta. Ngươi và ta cũng chỉ là người dưng nước lã, bèo nước gặp nhau, đáng lý hiện tại đã không còn quan hệ gì nữa. Ngươi ta không tính là bằng hữu," y nâng đôi mắt thanh lãnh đạm mạc lên, lẳng lặng nhìn hắn, "Trước kia không phải, hiện tại cũng không phải."
Chu Chí Hâm nghe y nói vậy, trong lòng đột nhiên nổi lên một trận chua xót. Hắn vội vàng mở miệng muốn xoay chuyển cục diện: "Nhưng mà......"
"Thứ hai," Tả Hàng nhìn thẳng vào hắn không chớp mắt, "Vì cái gì mà ngươi lại muốn lưu lại bên ta, ngươi trong lòng rõ ràng. Nhưng cũng như hoa trong gương, trăng trong nước, ảo ảnh hóa hư vô, trong lòng các hạ tâm niệm người khác, không cần lại đem ánh mắt ấy đặt lên người Tả mỗ."
"Ngươi......" Chu Chí Hâm nghe vậy thì miễn cưỡng bày ra một nụ cười, "Ngươi có ý gì?"
Tả Hàng mím môi, dường như là đang do dự một chút, rốt cuộc vẫn nói ra: "Có vẻ các hạ trước nay vẫn luôn tìm một người, dù trước đó là tâm ma tên 'Yến Minh' kia hay là ta bây giờ, trong mắt các hạ, đều là thông qua chúng ta để thấy được người khác."
Chu Chí Hâm nghe xong thì rốt cuộc cũng không giữ nổi tươi cười trên mặt. Tả Hàng thấy thái độ của hắn như vậy, trong mắt ánh lên vài phần bi thương, nhưng vẫn tiếp tục: "Ta không biết các ngươi đã phát sinh qua chuyện gì, nhưng hết thảy đều là chuyện xảy ra giữa các ngươi. Nếu ngươi có lời muốn nói với y, thì hẳn phải nói cho y. Nếu ngươi muốn làm gì đó cho y, thì cũng phải vì y mà làm. Các hạ không có quyền tùy tiện lấy một người khác ra để tìm bóng dáng của y."
"Nếu y đã chết thì sao?"
Chu Chí Hâm chợt mở miệng.
Tả Hàng trở nên im lặng, mất một lúc lâu, y mới mở miệng: "Vậy ngươi nên từ bỏ."
"Tình bất do kỷ," Chu Chí Hâm ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Tả Hàng không buông, "Là lỗi của ta sao?"
Tả Hàng nhận lấy ánh mắt của hắn. Ánh mắt của Chu Chí Hâm không hề giống y, thần sắc của Tả Hàng sẽ vĩnh viễn giống như có băng tuyết bao phủ, dù cảm xúc có bị khuấy động lên xuống, thứ truyền ra mặt y cũng chỉ có sự an tĩnh cùng kiên định.
Nhưng Chu Chí Hâm không như vậy. Những thứ phản chiếu trong mắt hắn, dù là yêu hay hận, đều có thể thẳng thắn hiện ra, nóng bỏng, không mang nửa phần ý muốn che giấu.
Y đọc ra "yêu" trong mắt Chu Chí Hâm, nhưng lại cũng đọc ra "hận". Y không dám nhìn vào mắt hắn lâu hơn nữa, lập tức cúi đầu, chỉ nói: "Đúng thế."
Nói xong, Tả Hàng lại rút tay áo của mình tránh khỏi Chu Chí Hâm, liền xoay người đi ra ngoài.
Y vừa rời khỏi cửa, Chu Chí Hâm đột nhiên ngã quỵ xuống..
Hắn ngồi trên mặt đất một lúc, vươn tay muốn lấy nước uống. Tay hắn run rẩy, đụng tới tách trà rồi thì rốt cuộc cũng ổn định, siết tách trà trong tay. Một lát sau, hắn nâng tách uống ừng ực một cái, một tách không đủ, liền rót thêm tách nữa.
Hắn xưa giờ vốn là người muốn làm gì thì làm, không mảy may nghĩ nhiều một khắc. Nhưng chờ một hồi sau, không nghe thấy tiếng động nào bên ngoài nữa, hắn rốt cuộc vẫn là dừng động tác.
Mấy câu đó của Tả Hàng, chẳng lẽ hắn không hiểu? Cái gì hắn cũng hiểu.
Tả Hàng mà hắn thích, là người đã cho hắn ấm áp, khiến hắn kinh ngạc nhận ra trên đời lại có người xinh đẹp như vậy, là Tả Hàng đã đồng sinh cộng tử cùng hắn, cũng lại khiến hắn ái hận đan xen. Nhưng Tả Hàng này, lại chưa từng làm những chuyện đời trước. Giữa hai người bây giờ không tồn tại bất kì khúc mắc nào. Y không phải là Tả Hàng đã được kéo dài sinh mệnh, mà càng giống như một người hoàn toàn xa lạ chỉ trùng tên với Tả Hàng mà hắn biết.
Y là Tả Hàng, nhưng lại không phải là "Tả Hàng" mà Chu Chí Hâm hắn tâm niệm trong lòng, mắc nợ ân tình, cũng không thể buông bỏ.
Nhưng một chuyện như vậy, làm sao có thể tàn nhẫn mà xé rách, không màng sống chết mà nói cho y đây?
Rốt cuộc Tả Hàng năm đó, cũng đã chết rồi.
Hắn muốn nói một câu xin lỗi, muốn vì y mà bù đắp, nếu không làm những điều này với Tả Hàng hiện tại, thì còn có thể cho ai đây?
Hắn hít sâu một hơi, cảm thấy hốc mắt có chút cay lên. Hắn cảm thấy đau lòng, muốn gượng cười một cái để bình ổn lại cảm xúc, nhưng cơ mặt của hắn lại không nghe lời chủ nhân. Vài lần hắn muốn nhếch miệng lại vô pháp làm được, cho tới khi hắn rốt cuộc cảm thấy bản thân thảm hại tới mức nào thì mới từ bỏ. Ở trong phòng không có một bóng người, hắn lấy tay áp lên mặt che lại một hồi lâu, sau lại đột nhiên quét tay đánh đổ hết trà cụ trên bàn, quát khẽ một tiếng: "Nói hươu nói vượn."
Mà ở ngoài hành lang ngay cửa, Tả Hàng đứng ở nơi cửa sổ, nhìn mây trắng bồng bềnh đan xen bên ngoài, cảnh sắc thay đổi liên hồi. Y đứng một hồi lâu, cho đến khi nghe được tiếng sứ vỡ truyền ra từ trong phòng. Y giơ tay xoa ngọc bội hình tròn tượng trưng cho thân phận đệ tử Hồng Mông Thiên cung trên eo, vuốt ve hết hồi lâu, y mới hít sâu một hơi mà buông eo bài ra, xoay người rút kiếm, rời khỏi hành lang dài đằng đẳng.
Một mình Chu Chí Hâm ngồi ngẩn người bên trong. Qua một hồi lâu, Phi Chu chậm rãi đỗ xuống từ lớp lớp mây trắng, hắn mới hoàn thần lại.
Tả Hàng nói không sai. Người mà hắn xin lỗi không phải là y của kiếp này, nhưng dù thế nào, hắn vẫn muốn được bên cạnh Tả Hàng.
Hắn không thể nào chỉ trơ mắt đứng nhìn Tả Hàng lại giẫm vết xe đỗ đời trước. Tuyền Ki mật cảnh không đủ khả năng biến y trở thành Tuế Yến Ma Quân sau này, hắn không quan tâm mình làm là vì kiếp trước hay vì tương lai, thậm chí là vì Vân Trạch hay không, hắn đều muốn ở cạnh Tả Hàng, bảo hộ cho y.
Quyết định xong rồi, Chu Chí Hâm đi rửa mặt. Không bao lâu, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân, Chu Chí Hâm vội vàng cởi giày, xoay người nằm lên giường, đắp chăn giả bộ như còn đang ngủ chẳng biết trời trăng mây sao gì.
Vân Vũ đi tới cửa, trước gõ một cái, sau lại cung kính gọi: "Chu công tử."
Chu Chí Hâm im lặng.
Vân Vũ tiếp tục gõ cửa: "Chu công tử, Chu gia chủ tới rồi, chúng ta đi thôi."
Chu Chí Hâm vẫn không nói lời nào, nhắm mắt lại coi như mình ngủ rồi.
Người bên ngoài có vẻ do dự, một lát sau, thanh âm Tả Hàng nhẹ nhàng vang lên: "Sao còn chưa đi?"
"Sư huynh," Vân Vũ có chút do dự nói, "Chu công tử hình như ngủ rồi."
"Không nhanh như vậy."
Tả Hàng nói không lưu tình chút nào, thẳng thắn bảo: "Mở ra."
Vân Vũ nghe y nói thì hô to một tiếng: "Chu công tử, thất lễ!"
Vừa dứt lời, cửa đã bị người đạp một chân mở ra.
Chu Chí Hâm đưa lưng về phía bọn họ, tim đập hơi nhanh. Hắn cảm thấy được Tả Hàng dường như đang tức giận, không khỏi nuốt nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt, âm thầm cổ vũ bản thân.
Tả Hàng đi đến mép giường, lạnh giọng nói: "Xuống giường."
"Xuống không nổi." Chu Chí Hâm hơi hơi xoay người, mở mắt nhìn màn trướng, kéo dài được lúc nào thì hay lúc ấy, yếu ớt mở miệng, "Ta cảm thấy không thoải mái, không nên đi lại nhiều."
"Ngươi hồi nãy rõ ràng đã khỏe cơ mà?" Vân Vũ có chút chẳng hiểu ra sao, Chu Chí Hâm nhắm mắt lại, "Kim Đan của ta vỡ vụn, thân chịu trọng thương......"
"Kêu người đưa cáng tới."
Tả Hàng nói vô cùng quyết đoán, Chu Chí Hâm vừa nghe liền biết Tả Hàng đây là thật sự quyết tâm muốn tống cổ hắn đi, lại thở dài, chống nửa thân ngồi dậy mà nhìn Tả Hàng, từ từ bảo: "Tả đạo hữu, có một số lời, ta cần phải nói cho ngươi."
Nói xong, Chu Chí Hâm nháy mắt ra hiệu với Vân Vũ. Vân Vũ ngẩn người, sau đó mới kịp phản ứng lại, vội vàng mang người đi ra ngoài.
Chờ trong phòng chỉ còn lại hai người, Tả Hàng ngước mắt nhìn hắn: "Ngươi lại muốn gạt ta chuyện gì?"
"Ngươi đừng nói bậy," nghe y nói vậy, Chu Chí Hâm vội vàng biện bạch, "Ta gạt ngươi khi nào? Chuyện ta nói trước nay đều là sự thật."
"Cha ngươi đang ở bên ngoài."
"Ta biết." Chu Chí Hâm nhíu mày, "Nhưng ta nói rồi, ta sẽ không đi, muốn ở cạnh ngươi hầu hạ. Tất nhiên là...!" Chu Chí Hâm thấy Tả Hàng đang muốn mở miệng thì lập tức nâng tay, ngăn cản y đang muốn đem lời nói ra miệng, "Quả thật ta muốn ở cạnh ngươi là vì còn một số nguyên nhân khác, nhưng cái này ta không thể khống chế được. Ta tuyệt đối sẽ không làm phiền ngươi. Ta muốn đi theo ngươi, nguyên nhân chính là vì...", Chu Chí Hâm ôm chăn ngồi dậy, nhích sát Tả Hàng, vẻ mặt nghiêm túc, "Ta muốn cứu ngươi."
"Tiếp tục bịa đi."
Tả Hàng vẻ mặt lạnh nhạt. Chu Chí Hâm buông chăn, bắt đầu đứng lên đi một vòng xung quanh y: "Ngươi cũng biết ta có tu luyện thuật đoán mệnh,vậy thôi để ta nói thật cho ngươi. Sắp tới ngươi sẽ gặp đại nạn, khả năng cao sẽ rơi vào ma đạo, nguy hại Vân Trạch. Ta vì thiên hạ thương sinh, cần phải ở bên cạnh giám sát ngươi."
"Nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ tự mình trả chi phí ăn uống sinh hoạt, còn có thể cho ngươi bạc. Ngươi nhìn xiêm y của ngươi xem," Chu Chí Hâm nhìn y từ trên xuống dưới đánh giá, "Đai lưng đều giặt đến muốn mòn, hay là mua bộ khác đi?"
"Nói xong?"
Tả Hàng không dao động, Chu Chí Hâm vừa nghe hai chữ này, liền biết Tả Hàng chẳng nghe lọt câu nào của hắn. Hắn lập tức trở nên mềm mỏng, thật cẩn thận đánh giá nét mặt Tả Hàng, đầu ngón tay khẽ nắm lấy ống tay áo của mình, có ý lấy lòng mà bảo, "Tả sư huynh, thật ra ta rất hữu dụng. Sau này ngươi vẫn muốn tra xét chuyện ở mật cảnh đúng không? Ta có thể giúp ngươi. Thuật đoán mệnh của ta khá chuẩn, hơn nữa, chuyện liên quan Tuyền Ki mật cảnh, ta bảo đảm không ai biết nhiều hơn ta. Ngươi lưu ta lại bênh người, ta sẽ giúp ngươi tra xét chuyện này, được không?"
Tả Hàng không đáp lại, Vân Vũ từ bên ngoài chạy trở về, vội la lên: "Sư huynh, Chu gia chủ, Chu gia chủ nói, nếu Chu công tử còn không tới, ngài ấy lập tức tự mình vào đón. Tô thiếu chủ kêu ta đi thúc giục huynh."
"Đã biết."
Tả Hàng gật gật đầu, sau lại nhìn Chu Chí Hâm. Chu Chí Hâm cảm nhận được ánh mắt này, tự giác lui một bước, cảnh giác nói: "Các ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo các ngươi, đừng tới đây! Tả Hàng, ngươi nghĩ kĩ đi, nếu giờ người không đáp ứng ta, sau này nếu cần ta hỗ trợ thì ta tuyệt đối không chấp thuận."
"Dây thừng."
Tả Hàng duỗi tay, Chu Chí Hâm hoảng hốt, sau đó trong phòng lập tức vang lên tiếng kêu la thảm thiết: "Buông tay! A! Tả Hàng ngươi buông ta ra......"
Chu Chí Hâm la quá lớn, Chu Ngọc Thù đang chờ hắn bên ngoài bị làm cho hết hồn.
Lão nhìn Tô Vấn Cơ đang nói chuyện với mình trong lúc chờ Chu Chí Hâm: "Tô thiếu chủ, vừa rồi có phải là tiếng nhi tử ta không?"
"Ây cha?" Tô Vấn Cơ mỉm cười, "Có tiếng gì ư?"
Mặt Chu Ngọc Thù hiện đầy vẻ nghi hoặc, nhưng không bao lâu, nghi hoặc của lão lập tức bị giải trừ. Hắn nhìn Tả Hàng dẫn đệ tử theo, để bọn họ nâng Chu Chí Hâm đi xuống Phi Chu.
Chu Chí Hâm bị tắc vài miếng vải, cả người đều bị trói chặt. Hắn liều mạng giãy giụa, trong mắt hiện vẻ hoảng sợ.
Chu Ngọc Thù đột nhiên thấy Chu Chí Hâm, sửng sốt một hồi.
Bề ngoài lão và Chu Chí Hâm cũng có vài phần giống nhau, y phục cũng tương tự, đều là kim quan hắc y cùng kim phiến, dường như là y phục thống nhất của Chu gia.
Lão nhìn Chu Chí Hâm đang quỳ dưới chân mình mà mắt vẫn trừng nhìn Tả Hàng, miệng vang mấy tiếng "ưm ưm", lão cũng theo bản năng nhìn về Tô Vấn Cơ đang đứng bên cạnh. Tô Vấn Cơ quay đầu, lấy đôi mắt bị che của mình ngó về phương xa. Chu Ngọc Thù lại quay đầu nhìn về phía Tả Hàng, Tả Hàng mặt đầy hờ hững, cuối cùng Chu Ngọc Thù đành nhìn về phía Vân Vũ, rốt cuộc không nhịn được mà nói: "Các ngươi trói chặt nhi tử của ta, là ý gì?"
Vân Vũ miễn cưỡng cười cười: "Ừm, chuyện là như vầy...bởi vì chúng ta đối đãi công tử quá tốt, Chu công tử không muốn rời đi, chúng ta chỉ có thể trói người áp tải xuống."
Nghe hắn nói vậy, Chu Ngọc Thù nhìn về phía Chu Chí Hâm, trong mắt ý vị thâm trường, thở dài: "Ta hiểu rồi."
Nói xong, hắn hành lễ với Tả Hàng và Tô Vấn Cơ: "Tiểu nhi thất lễ, mong các ngươi thứ lỗi."
"Chu bá bá sao lại nói vậy?" Tô Vấn Cơ cười cười, "Chí Hâm huynh chỉ là còn hơi hoảng loạn, nên A Hàng mới hành động có chút thô bạo, vãn bối phải xin Chu bá bá lượng thứ mới đúng."
Chu Ngọc Thù hàn huyên vài câu với Tô Vấn Cơ, phất phất tay với thị nữ đang đúng bên cạnh. Nàng đi lên nâng cáng có Chu Chí Hâm đang nằm, đi về phía Phi Chu của Chu gia. Mắt Chu Chí Hâm nhìn trừng trừng vào Tả Hàng, bất chấp mà dùng ánh mắt ra hiệu với y, trong miệng không ngừng phát ra tiếng "ưm ưm". Tả Hàng coi như cái gì cũng không nghe, Chu Ngọc Thù trên mặt mang cười, hàn huyên với Tả Hàng và Tô Vấn Cơ xong thì liền tách ra.
Chu Chí Hâm bị người ta nâng một đường lên Phi Chu. Phi Chu của Chu gia khác với Phi Chu của Hồng Mông Thiên cung, nơi nào cũng mang màu vàng hoàng kim, liếc mắt nhìn thôi cũng thấy toát ra khí vị "con buôn" hiếm có ở Tiên giới, truyền tải ý nghĩa "nhà ta giàu, nhà ta giàu, nhà ta giàu" không sót chữ nào.
Mấy hạ nhân kia khiêng Chu Chí Hâm trở về nhưng chưa cởi trói cho hắn. Một lúc sau, Chu Ngọc Thù đi đến trước mặt Chu Chí Hâm, nửa ngồi xổm xuống, đánh giá nét mặt của hắn.
Chu Chí Hâm bị ánh mắt quỷ dị của lão phụ nhà mình nhìn chằm chằm tới mức lông gà dựng đứng, tránh né ánh mắt của lão. Chu Ngọc Thù nhìn một lát xong, đột nhiên cười lên: "Có tiền đồ, còn ở bên ngoài theo đuổi cô nương nhà người ta."
Nói xong, Chu Ngọc Thù niệm "Mở", khiến cho toàn bộ dây thừng trên Chu Chí Hâm lập tức rớt xuống. Chu Chí Hâm lấy mớ vải trong miệng ra, lập tức xoay người đứng lên mà phóng ra khỏi Phi Chu, Chu Ngọc Thù tới đầu thuyền, chậm rãi nói: "Đừng đuổi theo, người đi rồi."
Chu Chí Hâm dừng bước chân. Hắn phát giác giọng điệu Chu Ngọc Thù khi nói câu kia không mấy vui vẻ nên mới đứng lại, xoay người miễn cưỡng cười cười với Chu Ngọc Thù.
"Ngươi biết ta còn sống à?"
Chu Ngọc Thù tiếp nhận tách trà từ thị nữ bên cạnh, chậm rì rì nói: "Còn nhớ rõ ta là cha ngươi?"
Chu Chí Hâm miễn cưỡng cười thêm một cái.
Hắn vừa sống lại đã gặp biết bao chuyện, lúc này thấy được Chu Ngọc Thù, hắn mới từ từ bình ổn lại, thích ứng với thân phận mười bảy tuổi của mình.
Hắn tiến về phía trước, quỳ gối trước Chu Ngọc Thù. Chu Ngọc Thù khảy khảy cọng trà xanh trong tách, cũng không nói gì.
Người hiểu chuyện xung quanh lập tức lui ra, để lại mình Chu Chí Hâm cùng Chu Ngọc Thù trong phòng. Lão uống một ngụm trà, chậm rãi nói: "Tự mình giải Hóa Ngôn Chú? Học trộm từ khi nào?
Chu Chí Hâm cười đến muốn méo miệng, hắn thật cẩn thận mở miệng: "Ta nói...ta tự đoán, ngài tin không?"
Chu Ngọc Thù cười châm chọc một tiếng, nhưng lão rõ ràng cũng không muốn đuổi cùng diệt tận chuyện này, chỉ nói: "Trở về rồi thì đừng để mấy trưởng lão trong nhà biết. Cứ nói là ta dạy cho ngươi. Dù sao Kim Đan của ngươi cũng gặp chuyện rồi, coi đó là trừng phạt đi."
Chu Ngọc Thù vừa nói vừa ung dung dựa vào ghế, bình tĩnh bảo: "Nói đi, rốt cuộc chuyện như thế nào?"
Chu Chí Hâm quỳ gối im lặng, suy tư tới lui.
Chu Ngọc Thù đối đãi hắn, kỳ thật cũng không coi là tệ.
Mấy chuyện mà một phụ thân nên làm, lão đều làm, tuy cũng coi như làm tốt, nhưng chỉ là không so được với "tốt" của lão đối với đích trưởng tử ―― cũng chính là Chu Trường Ngôn, nhi tử của Chu Ngọc Thù và Việt Tư Hoa.
Chẳng sợ được ít, chỉ sợ bất công. Đời trước, Chu Chí Hâm vẫn luôn mang khúc mắc với Chu Ngọc Thù trong lòng, cho tới khi Chu Ngọc Thù chết.
Chu Ngọc Thù là chết ở trên giường bệnh.
Trước khi lão chết, lão vuốt sống lưng của Chu Chí Hâm, nói cho hắn một bí mật động trời.
Cho tới lúc đó, Chu Chí Hâm mới nhận ra rằng, vô tình với người khác, cũng là một loại yêu thương.
Hắn nhìn Chu Ngọc Thù bây giờ, trong lòng lại dâng lên vài phần khâm phục. Hắn thở dài, sau vẫn kể lại mọi chuyện xảy ra ở Thượng Quan sơn trang và Tuyền Ki mật cảnh cho lão.
Chu Ngọc Thù nhíu mày nghe, chờ Chu Chí Hâm nói xong rồi, lão gõ gõ quạt vào lòng bàn tay: " Tả Hàng hẳn sẽ báo lại từ đầu đến cuối những việc này cho Giang Dạ Bạch, sau này ngươi không cần nhắc về nó với người khác."
"Phụ thân đang lo lắng gì sao?", Chu Chí Hâm thấy sắc mặt Chu Ngọc Thù có chút kỳ quái, cầm lòng không được mà hỏi một câu, Chu Ngọc Thù thở dài: "Ta lo là nếu thật sự đúng như lời ngươi nói, thì tất sẽ thành chuyện lớn không lường được. Chuyện lớn như vậy, những người đứng đầu Vân Trạch kia sẽ không ai mang tư tâm sao?"
Chu Chí Hâm nghe vậy cũng gật đầu: "Phụ thân nói đúng."
Năm đó thật sự cũng có số lượng lớn người đứng đầu Vân Trạch đầu phục thành ma tu Nghiệp Ngục.
"Còn chưa kể đến," Chu Ngọc Thù trên mặt mang theo sầu lo, "Tuyền Ki mật cảnh trước nay vẫn nằm trong tay Kim Quang Tự, Chủ Thần của mật cảnh thay đổi, chẳng lẽ Kim Quang Tự lại không biết?"
Chu Chí Hâm nghe Chu Ngọc Thù dò hỏi vậy cũng lặng lẽ suy ngẫm.
Chu Ngọc Thù thở dài: "Cho nên mấy thứ này, chúng ta nên bớt nhúng tay vào. Nếu Tả Hàng đi nói cho Giang Dạ Bạch, họ xử lý thế nào thì cứ y như thế mà thuận theo. Còn chúng ta," Chu Ngọc Thù uống ngụm trà, "Ngại gì mà không an nhàn làm người ngoài. So với cái này, ta quan tâm một chuyện khác hơn."
Nói xong, Chu Ngọc Thù lại làm mặt quỷ với Chu Chí Hâm. Chu Chí Hâm hơi ngẩn ra, nhìn ánh mắt ám chỉ của phụ thân mình, hắn do dự phát ra một tiếng: "Hả?"
"Tức phụ của ngươi!"
Chu Ngọc Thù thấy hắn ngu mặt ra, rốt cuộc đành mở miệng: "Ngươi chết sống ăn vạ nhân gia Hồng Mông Thiên cung, còn không phải là do coi trọng nữ tu nào của nhà họ à? Là ai, tên gì? Tình cảm tới đâu rồi?"
"Cha......" Chu Ngọc Thù thẳng thắn nói toẹt ra, khiến cho Chu Chí Hâm tự nhiên cũng có chút ngượng ngùng, "Sao cha biết?"
"Ngươi là con ta," Chu Ngọc Thù trừng mắt nhìn hắn một cái, "Phương pháp theo đuổi nữ tử cũng y chang ta. Nói đi, có phải là người trói ngươi không, là nàng ta sao?"
"Coi như...coi như là vậy đi." Chu Chí Hâm cười xấu hổ, "Cũng không phải y chỉ trói ta. Y đối xử với ta rất tốt......"
"Rồi rồi, ta hiểu rồi" Chu Ngọc Thù gật gù, "Thế này đi, dù sao bây giờ ngươi về Chu gia cũng rất nguy hiểm. Ngươi xem có nghĩ ra cách nào...," ngắt câu, Chu Ngọc Thù vươn người lại gần, nhắc nhở, "Lẻn vào Hồng Mông Thiên cung, làm đệ tử bên đó, khoan trở về nhà?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro