
Chương 10
Chu Tử Thư xông ra khỏi phòng, gió lạnh khiến hắn tỉnh táo vài phần. Sao lại có người đẹp mà không tự biết, đi khiêu khích người khác mà không tự hiểu như vậy kia chứ?
Nếu không có cái chuyện mà Hàn Anh nói kia, mình nhất định ăn sạch sẽ Ôn Khách Hành ngay tại chỗ. Nhưng nếu như mọi chuyện đều là thật, đến lúc đó nếu như vô năng bất lực, vậy thì phải làm thế nào với hắn bây giờ? Nếu là như vậy, vậy thì mình với Ôn Khách Hành, nhiều nhất là đến đây thôi.
Ôn Khách Hành không hiểu sao Chu Tử Thư lại phải tháo chạy ra ngoài. Không phải chỉ đồng ý cho mình thắng một lần hay sao? Sao còn... ...cứng rồi. Kì thật, cũng không phải thật sự muốn thắng như thế, chỉ là lưu luyến cái nụ hôn kia mà thôi. Cũng không biết có phải ảo giác của mình không, cứ cảm giác lưỡi của A Nhứ thật là ngọt, giống như mật ngọt vậy.
Hàn Anh bị Chu Tử Thư phái đi tìm bà lão hôm trước gửi đồ, nhân tiện mua chút bánh hoa quế mang về, còn phải chuẩn bị đèn Khổng Minh nữa.
Ơ, ngươi dỗ người vui, cái loại chuyện vô dụng này lúc nào cũng để ta làm. Hàn Anh bất mãn trong lòng, nhưng hắn chỉ có thể đi tới đường phố tìm người phù hợp với lời miêu tả của Chu Tử Thư.
“Là một người có dáng người không cao, tóc hoa râm, bán bánh hoa quế.”
Thật sự rất cảm ơn ngươi.
Từ đầu đường đến cuối ngõ, cuối cùng cũng tìm thấy. Lúc đầu, bà lão thấy mặt không giống còn không chịu giao đồ cho Hàn Anh, nói là công tử vẻ mặt hòa nhã, nhất thiết phải đợi công tử đến lấy đồ. Hàn Anh phải đưa ra bằng chứng chứng minh người kia là chủ tử của mình, đồng thời đó là đồ đạc mà mình được hắn ủy thác đến đây lấy, cuối cùng cũng lấy được đồ. Mặt nạ, trang sức ngọc bội đeo bên hông(1), còn có gậy ghẹo chim(2), trống lắc(3)? Toàn đồ gì thế này!!!
(1) Nguyên văn là 禁步, âm Hán Việt là Cầm bước, là một đồ trang sức thời cổ đại, treo bên hông, gần giống như eo bội và ngọc bội. Đeo 禁步 vừa để trang trí, vừa để ước thúc hành vi cử chỉ của người đeo, thể hiện sự cao quý hay phong thái lễ nghi. Eo bội là đồ vật đeo để phân biệt thân phận, như kiểu quan lại với thường dân, tướng quân với thư sinh các kiểu ấy. Còn ngọc bội giống như cái 禁步 trên, nhưng là vật trang trí được điêu khắc từ ngọc, như mấy cái vật treo bên eo bé Ôn khổng tước trong phim ấy.
Bonus mấy hình ảnh về cái 禁步 trên:



(2) Gậy ghẹo chim逗鸟棒: là đồ vật để chọc ghẹo chim, cái này nè các cậu:

Hình được chụp từ vid sau: https://m.bilibili.com/video/BV1qb4y1z7xZ
bonus cái vid nữa nè:
(3) Trống lắc:

Mua chút bánh hoa quế, lại đặt thêm mấy cái đèn Khổng Minh, đến quán trọ dắt ngựa mà Chu Tử Thư gửi lại. Sau khi về đến phủ, hai người kia thế mà lại ăn cơm trưa trước, cũng không thèm đợi mình...
“A Nhứ, đây là muốn làm gì vậy?” Ăn tối xong, Chu Tử Thư lấy cho Ôn Khách Hành một bộ trường bào màu mực cùng một cái áo choàng khoác lên người cho hắn. “Đưa ta đi chợ đêm?” Ôn Khách Hành cao hứng, con mắt cũng lấp lánh.
“Hôm qua mới đi xong, ngươi dưỡng bệnh đi đã.” Xác nhận đã gói kín kẽ, Chu Tử Thư mới dắt người ra khỏi phòng.
Nghe thấy không phải muốn ra ngoài, Chu Tử Thư dùng mắt thường cũng có thể thấy Ôn Khách Hành rũ xuống bĩu môi lẩm bẩm: “Không ra ngoài thì mặc thế này làm gì?”
“Đợi lát nữa ngươi sẽ biết.”
Bế Ôn Khách Hành, tung người phi lên nóc nhà. Gió đêm lướt nhẹ qua trán hai người, mây thưa trăng sáng.
“A Nhứ...”
“Sao vậy? Sợ hãi?”
Ôn Khách Hành lắc lắc đầu, đứng vững trên nóc nhà: “Không ngờ ánh trăng ở đây lại đẹp như vậy.”
“Không đẹp được bằng ngươi.” Chu Tử Thư ngồi xuống, kéo kéo tay áo Ôn Khách Hành, ý bảo đối phương cũng ngồi xuống, sau đó lấy từ trong ngực ra một túi bánh hoa quế.
Ôn Khách Hành thuận thế dựa vào vai Chu Tử Thư, lấy một miếng bánh đút vào miệng: “Ngày mười lăm đưa ta ra ngắm lần nữa được không?”
“Ừ, được.” Sợ ban đêm lạnh, Chu Tử Thư kéo tay Ôn Khách Hành cầm lấy để sưởi ấm cho hắn.
Trong màn đêm, ánh trăng đang độ sáng ngời đẹp đẽ, một ngọn... hai ngọn...vô số ngọn đèn Khổng Minh bay lên từ bốn phía.
“A Nhứ!” Ôn Khách Hành kích động đứng bật dậy, dưới dân lảo đảo một cái khiến Chu Tử Thư kinh hãi đến độ vội vã vọt lên kéo hắn lại.
“Đèn Khổng Minh! Nhiều đèn Khổng Minh quá!”
“Thích không?”
Ôn Khách Hành ôm lấy Chu Tử Thư, ra sức gật đầu: “A Nhứ đặc biệt chuẩn bị sao?”
Đón lấy ánh mắt của Ôn Khách Hành, cả khuôn mặt Chu Tử Thư đều là vẻ đắc ý: “Bằng không thì sao?”
“A Nhứ, sao huynh lại tốt như vậy?”
“Mau ước nguyện đi, còn linh nghiệm hơn cả hoa đăng đó.”
Thì ra là đền bù chưa thả hoa đăng. Ôn Khách Hành nhìn ánh mắt Chu Tử Thư, trong mắt ngoại trừ ánh trăng thì chính là sự yêu thương ngập tràn.
“Ước với bầu trời ấy, chỉ cần ở giữa trời đất, nguyện vọng sẽ đạt được.” Thấy Ôn Khách Hành nhìn chằm chằm mình không phản ứng gì, Chu Tử Thử xoa xoa đầu hắn giải thích: “Nước có bến bờ, nhưng trời xanh thì không.”
“Ta tin.” Ôn Khách Hành hôn một cái vào bên cổ Chu Tử Thư, sáp lại bên tai hắn: “Cho nên, ta đổi nguyện vọng rồi.”
“Hử?”
Hôm qua, lúc ở bên sông, ta nghĩ. Đợi ngươi tìm đến ta, ta phải bảo ngươi mua cho ta một cái hoa đăng, ta sẽ viết nguyện vọng là không phải gả cho cái tên hoàng tử tồi nước láng giềng kia. Nhưng hôm nay, nguyện vọng của ta là, ta muốn gả cho A Nhứ.”
Lượng tin tức mà Ôn Khách Hành vừa nói có chút lớn. Nhất thời, Chu Tử Thư còn chưa kịp phản ứng.
“A Nhứ, bây giờ ta nói với huynh, còn kịp không?” Ôn Khách Hành ôm chặt Chu Tử Thư thêm chút nữa, đầu gác lên vai Chu Tử Thư: “Ta là hoàng tử nước láng giềng, ta đào hôn nên mới trốn đến đây.”
“Trước đây ta nghĩ, ta không muốn kết hôn, ta không muốn gả đến Đại Chu, ta muốn sống cùng phụ hoàng mẫu hậu cả đời. bây giờ ta lại nghĩ, ta muốn kết hôn ngay lập tức, ta muốn gả đến Đại Chu, ta muốn ở cùng A Nhứ cả đời.”
“Cho nên, A Nhứ, hiện tại, có còn kịp không?”
Có kịp không? Chu Tử Thư cũng không biết. Thì ra, ngươi cũng có hôn ước rồi. Cưới ngươi về nhà, ta sợ ta không làm được. Về nhà với ngươi, thì ra cũng không được sao?
“Ngươi có thể nói lại câu trước đó lần nữa không?” Chu Tử Thư ôm lại Ôn Khách Hành, rúc đầu vào gáy hắn: “Kỳ thực, ta tên là Chu Tử Thư.”
“Ta muốn, ở cùng một chỗ với Chu Tử Thư cả đời.”
Ta muốn ở cùng một chỗ với Ôn Khách Hành cả đời.
Đèn Khổng Minh đầy trời theo đuổi ánh trăng. Vào lúc ánh lửa suy tàn, hai người hôn nhau.
Nguyện vọng của chúng ta, ngài đã nghe được chưa?
...
“A Hành, ta đưa ngươi về kinh thành.”
“Ừ, được.”
(tbc)
14/02/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro