Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7.1

Lâu lâu lại ngứa tay, lần này là Ôn đi cứu Nhứ từ tay Tấn Vương trong khi đang mang thai, ôi, mẹ ruột chất lượng.

Mẹ ruột Ôn thật đấy, lâu lâu muốn giúp Ôn tranh thủ làm nũng Chu thôi, chắc không SE đâu, chắc là thế!

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Thời điểm nhìn thấy Chu Tử Thư bị hai móc sắt móc từ lưng xuyên qua trước ngực, xuyên qua cả xương cánh bướm, Ôn Khách Hành không ngăn được chấn động trong ngực, y thoáng nhớ đến nương, cũng bị một kích đâm xuyên như thế, chết thảm!

Áp xuống hoảng hốt, quạt rời tay, sắc bén phi qua, lượn một vòng đẹp mắt trên không trung, cùng lúc cắt đứt hai sợi dây xích, Ôn Khách Hành đỡ lấy Chu tử Thư, hai tay run rẩy, vẫn chưa nói lời nào.

-Lão Ôn?

Chu Tử Thư ngược lại phát hiện ra Ôn Khách Hành khác thường, nhẹ giọng gọi một tiếng, Ôn Khách Hành muốn trả lời lại không cách nào mở miệng, chỉ đứt quãng nói:

-Mười tám thuộc hạ của huynh, ta đều cứu ra, chúng ta đi!

Xe ngựa đã chuẩn bị tốt, mười tám thuộc hạ thấy Chu Tử Thư được cứu ra thì cũng vội vã cùng rời đi, không ai có thời gian chào hỏi. Ngồi yên vị trên xe, Chu Tử Thư mới nhìn kỹ Ôn Khách Hành, tựa như cả người y vẫn luôn không vững, đôi mắt thương ngày tinh anh linh hoạt cũng mất đi ánh sáng, chỉ cường chống thanh tỉnh. Rõ ràng là bộ dạng ốm yếu hơn cả người bị thương là hắn.

-Lão Ôn, đệ bị thương ở đâu?

-A Nhứ, đừng sốt ruột, Đại Vu đã đến, liền lập tức có thể chữa trị cho huynh!

-Ta không...

Hííííí! Két! Rầm! Chu Tử Thư chưa nói xong, xe ngựa đột nhiên dừng lại khiến Ôn Khách Hành theo quán tính đổ về phía trước, lại vẫn đủ thời gian ôm Chu Tử Thư trong ngực, không để hắn va chạm với thùng xe cứng rắn.

-Lão Ôn, không sao chứ?

Ôn Khách Hành vốn chỉ là gượng chống tinh thần, bị đập đến muốn hôn mê, trước mặt từng mảng sáng tối thay nhau hiện lên, theo thói quen quay lại nhìn Chu Tử Thư, mỉm cười một cái:

-Huynh ngoan ngoãn đợi ở đây, ta xuống xem chuyện gì.

Đau nhức từ trong bụng không báo trước mà truyền đến, may mắn khiến y thanh tỉnh hơn đôi chút, nhảy xuống khỏi xe ngựa, hóa ra là Đoạn Bằng Cử đã đem Thiên Song đuổi đến.

-Cốc chủ thật vô cùng khí phách, dám một mình cứu trọng phạm của triều đình.

-Ta đường đường là thủ lĩnh 3000 ác quỷ, sao lại có chuyện đi một mình?

Dứt lời, chiết phiến từ tay y bay ra, tao nhã không một động tác thừa, lớp sát thủ vừa xông lên lập tức ngã rạp xuống đất, trên cổ đều có một vết cắt mảnh. Chiết phiến thuần trắng bay về tới tay y, không dính một giọt máu, y che một nửa mặt, âm u cười, đôi mắt lộ ra, trong sáng như ngọc lưu ly, lại mang thứ ánh sáng từ sâu thẳm địa ngục.

Chu Tử Thư được đỡ từ trên xe ngựa xuống, đứng cạnh Ôn Khách Hành, ánh mắt nhìn Đoạn Bằng Cử chỉ có ngạo nghễ cùng khinh thường, nụ cười khiến Đoạn Bằng Cử vừa hận vừa sợ nhưng không dám làm gì.

-Đệ ấy không một mình, còn có ta.

Tiếng loạt xoạt từ bốn phía trong rừng vọng đến, lũ quỷ đông như kiến tràn ra, kẻ nào cũng đeo mặt nạ giống nhau, tựa như không muốn sống mà chém giết, tiền giấy bay đầy trời, quân của Đoạn Bằng Cử ngay lập tức bị làm cho hoang mang, đây là có chuẩn bị từ trước, vốn không phải Đoạn Bằng Cử đuổi kịp Chu Tử Thư mà là Ôn Khách Hành đã dừng lại ở đây chờ hắn.

Đuôi mắt Ôn Khách Hành đỏ lên, kẻ kia chính là kẻ đã ra lệnh dùng móc sắt đâm qua xương tỳ bà của A Nhứ, y từng nói, kẻ tổn thương A Nhứ đều phải chết. Trong bụng vẫn dâng lên từng trận đau nhưng y không để ý, đã bị tức giận che lấp hết, đề khinh công bay đến, nhanh đến nỗi Chu Tử Thư không kịp ngăn lại:

-Lão Ôn!

Đoạn Bằng Cử chỉ thấy một bóng đỏ đổ ập lên đầu mình, xương bướm đều bị nội lực chấn vỡ vụn, sau đó cổ bị một bàn tay ngọc cốt phân minh bóp lấy, đau đến không nói nổi thành lời, trừng trừng mắt nhìn Ôn Khách Hành.

Đoạn Bằng Cử liều chết dùng hai tay nắm chặt tay Ôn Khách Hành, một thanh kiếm vung tới sau lưng Ôn Khách Hành, y xoay người, định lấy Đoạn Bằng Cử làm lá chắn, bỗng nhiên trong bụng một trận nhói đau khiến y muốn ngã quỵ, không kịp tránh, chỉ kịp tránh qua một bên, dùng một bên vai đỡ lấy thanh đao kia, đồng thời mấy ngón tay khép chặt, kết liễu Đoạn Bằng Cử:

-Lão Ôn!

Chu Tử Thư nhìn thấy Ôn Khách Hành bị thương, hai mắt đỏ tựa như phủ đầy tia máu. Ôn Khách Hành dùng nội lực đẩy ra một vòng người, ôm lấy Chu Tử Thư cùng phi thân lên ngựa, quay lại hô lớn:

-Tất Tinh Minh, đi mau!

Chu Tử Thư ngồi phía trước, bị Ôn Khách Hành ôm chặt trong lồng ngực, một tay y nắm lấy dây cương đến trắng bệch, một tay ôm lấy eo Chu Tử Thư cũng phát run. Chu Tử Thư định quay lại xem vết thương của Ôn Khách Hành nhưng bị y ôm chặt không động đậy được.

-Lão Ôn!

-A Nhứ, yên tâm, đám Tất Tinh Minh sẽ không có chuyện gì. Chúng quỷ nghe lệnh của ta, liều mạng chém giết, ta cũng giết đi Đoạn Bằng Cử, bọn chúng không khác gì rắn mất đầu.

-Ta không...

-A Nhứ, đừng nhúc nhích.

Giọng nói của Ôn Khách Hành khàn khàn, y chỉ còn dùng ý chí chống đỡ để mình không ngất đi, thều thào mấy tiếng đã là cực hạn. Cơn đau bụng khi nãy y vì tức giận mà vẫn lờ đi, đột nhiên đánh úp lại khiến y không thể ngồi thẳng người, lung lay trên ngựa như bất kể lúc nào cũng có thể ngã xuống, chỉ có miễn cưỡng ôm Chu Tử Thư mới khiến y ngồi vững một chút.

Mắt thấy đại môn Tứ Quý Sơn Trang dần hiện ra trước mắt, Ôn Khách Hành cuối cùng cũng có thể buông lỏng một ngụm khí, hai tay buông xuống, đầu gục lên lưng Chu Tử Thư, chìm vào hôn mê, cả người đổ sang một bên.

-Lão Ôn, Lão Ôn!

Chu tử Thư bị bất ngờ, không kịp kéo lại Ôn Khách Hành, y thuận thế rơi từ trên lưng ngựa xuống, yên lặng trên mặt đấy, một thân hồng y đỏ rực lấm lem đất bụi, không có phản ứng.

Chu Tử Thư vội vàng nhào xuống khỏi ngựa, lớn tiếng gọi Thất gia và Đại vu, Đại vu từ trong chạy ra, nhìn thấy Ôn Khách Hành cũng hít một hơi khí lạnh, vội hỗ trợ mang Ôn Khách Hành vào trong.

Đám Tất Tinh Minh đi theo cũng chỉ vừa kịp xuống ngựa đã bị vứt ở đại môn, Chu Tử Thư không còn tâm trạng đâu quan tâm đến bọn họ, mọi lo lắng đều đặt trên người Ôn Khách Hành. Ôn Khách Hành vẫn chưa hoàn toàn chìm vào hôn mê, y còn biết bên cạnh mình là Đại Vu, dù đau đến cả người cuộn chặt, trán phủ đầy mồ hôi lạnh vẫn cố gắng quơ tay bắt được vạt áo của Đại Vu:

-Đại vu... cứu A Nhứ...

Tiếng của y nghe không rõ ràng nhưng bàn tay kia vẫn kiên cường nắm lấy vạt áo của Đại Vu không buông, Chu Tử Thư cúi xuống:

-Được, ta ở đây, không sao rồi!

Môi Ôn Khách Hành vẫn giật giật, tựa như muốn nói gì đó nhưng nói không ra, chỉ có tiếng thở trầm thấp cùng hai hàm răng cắn chặt. Chu Tử Thư gấp đến không biết làm sao, quay đi quay lại liền nhìn thấy đám Tất Tinh Minh lo lắng đứng ngoài sân.

-Lão Ôn, đám Tất Tinh Minh không sao, ta cũng không sao. Đệ buông lỏng ra một chút.

Ôn Khách Hành buông lỏng tâm tư, bàn tay mất lực rơi xuống. Nhìn bên ngoài, Thất gia chỉ thấy rõ ràng vết thương của Chu Tử Thư nặng hơn, liền khuyên hắn để Ô Khê chữa trị trước. Nhưng Đại Vu lắc đầu, thấp giọng nói:

-Nếu để lâu hơn, ta không dám đảm bảo Ôn công tử.

-Đại Vu, rốt cuộc là làm sao? Mấy ngày trước vì cứu Hàn Anh mà đệ ấy hao tổn quá nhiều nội lực.

Về sau đó hắn bị bắt đi cũng không rõ.

-Ôn công tử biết huynh bị bắt đi, suýt tẩu hoả nhập ma, bị ta cưỡng ép thanh tỉnh lại, để đi cứu huynh, có lẽ huynh ấy đã dùng một loại dược nào đó để gia tăng nội lực trong thoáng chốc. Giờ có nói ta cũng không thể nói hết được.

Trên người Ôn Khách Hành quá nhiều tổn thương không kể hết, nhưng Đại Vu còn chưa dám nói hắn chẩn ra Ôn Khách Hành có hỉ mạch, một nam tử mà lại có hỉ mạch, hơn nữa thai nhi bị động, lại vì y ngã ngựa mà tổn thương nhưng vẫn yên vị trong bụng Ôn Khách Hành. Đại Vu trước hết dung kim châm bảo vệ sinh mạng bé nhỏ này đã, sau đó mới cởi vết thương trên vai Ôn Khách Hành.

Vừa cởi ra, Chu Tử Thư đã bị doạ đến choáng váng. Máu thấm ướt nửa người y vẫn không có dấu hiệu dừng chảy, vết thương sâu đến xương lại vì cưỡi ngựa mà rách toạc, trông vô cùng thê thảm, còn nghiêm trọng hơn vết thương của Chu Tử Thư mấy lần.

Băng vải cứ đặt lên rồi lại thấm đỏ, cho dù dùng cả thuốc viên cầm máu lẫn thuốc bột rắc lên vết thương cũng không có tác dụng, cứ tiếp tục thế này, Ôn Khách Hành cùng hài tử đều sẽ chết vì mất máu.

-Đại vu, sao lại thế này?

-Có lẽ loại dược kia khiến vết thương không ngừng được chảy máu.

Tác dụng phụ quá nhiều, hoặc là nói Ôn Khách Hành quá tàn nhẫn với bản thân mình. Nhìn Chu Tử Thư sốt ruột, Đại vu dứt khoát lấy ra một bình thuốc, đổ ra một viên nhét vào miệng Ôn Khách Hành.

Thật vất vả máu mới ngừng chảy, cả ba người thở phào một hơi, Chu Tử Thư nhìn hai bàn tay đỏ thẫm máu chưa khô, bắt bản thân không được nhìn đống vải bố thấm đẫm máu bên cạnh, nhanh chóng giúp Đại vu băng bó cho Ôn Khách Hành.

-Tử Thư, huynh cũng nên xử lý vết thương của mình trước.

-Không cần, ta thay y phục cho lão Ôn trước, đệ ấy thích sạch sẽ.

-Gọi đám Tất Tinh Minh cùng Thành Lĩnh vào đi, Ôn công tử nhìn thấy huynh thế này sẽ bị dọa.

Chu Tử Thư nhìn đám Trương Thành Lĩnh giúp Ôn Khách Hành dọn dẹp, cả một đống hài tử che lấp y khiến Chu Tử Thư không nhìn thấy lão Ôn của hắn nữa, lại sợ bọn chúng mạnh tay khiến y đau, vết thương vừa ngừng chảy máu lại vỡ ra, sợ bọn chúng chậm chân chậm tay làm y bị lạnh. Hắn ngồi cho Đại vu xử lý vết thương cũng không yên, nóng ruột nhấp nha nhấp nhổm, Thất gia thấy cũng chỉ biết thở dài.

-Vết thương của Chu trang chủ không nghiêm trọng như chúng ta tưởng, móc sắt đâm vào phần mềm, không gây tổn thương đến xương hay phổi.

Chu Tử Thư nghe tiếng Đại vu, miễn cưỡng dời lực chú ý của mình sang, chợt nhớ ra cái gì:

-Đại vu, dược lúc đó huynh cho lão Ôn uống là gì? Lấy ra sớm một chút, lão Ôn sẽ bớt chịu tội.

Đại Vu biết hắn đau lòng đến hốt hoảng, cũng không để bụng lời nói của hắn, chậm rãi trả lời:

-Thực ra ta chần chừ không muốn lấy ra bới vì đó không phải là dược, mà là độc!

-Cái gì?!

Chu Tử Thư quay phắt lại, vết thương trên vai cũng không cảm giác được đau đớn, kinh ngạc nhìn Đại Vu. Thất gia thấy vậy, tiến đến vỗ Chu Tử Thư:

-Tử Thư, yên tâm, tiểu độc vật sẽ không hại Ôn công tử, hắn làm vậy sẽ có lý do của hắn.

-Đúng vậy, vết thương của Ôn công tử không cầm máu được là do dùng dược, ta chỉ có thể để huynh ấy dùng một loại dược tương khắc để giảm bớt dược lực. Hơn nữa độc này ta nắm chắc, sẽ không có chuyện gì. Khi nào Ôn công tử dậy, huynh nhớ dò hỏi phương thuốc kia.

-Ta còn chưa xử tội y đâu, phải dùng gia pháp khiến y nhớ mới được!

-Đừng!

Đại Vu hốt khoảng lên tiếng, dựa vào những gì hắn hiểu biết về Chu Tử Thư thì chuyện sử dụng gia pháp kia hoàn toàn có thể xảy ra. Nhưng nếu Ôn Khách Hành thực sự hoài thai thì chỉ sợ xuống tay rồi lại hối không kịp.

-Ta có thể lý giải hành động của Ôn công tử. Nói đi cũng phải nói lại, huynh vì bảo vệ bọn họ mà đưa tay chịu trói, nếu Ôn công tử không đến, với vết thương này huynh sẽ thoát ra được sao?

-Ta không giận chuyện đệ ấy cứu ta, ta biết đệ ấy sẽ tới, huynh có biết lúc cứu ta và cả lúc trong rừng không, y thật sự không để ý đến tính mạng bản thân, thực sự khiến người khác sợ hãi.

-Nói tóm lại, huynh đừng khiến Ôn công tử kích động, trong người huynh ấy còn có độc, đến lúc độc chạy vào tim thì ai cũng cứu không nổi.

Chu Tử Thư chỉ nói ra trong lúc nóng giận, hắn cũng biết mình không ra tay được. Nhưng nghe Đại vu nói về tình hình của Ôn Khách Hành, hắn lại vừa lo lắng vừa sợ hãi. chờ đến lúc Ôn Khách Hành được xử lý sạch sẽ, Chu Tử Thư ở lại trông y, Thất gia mới kéo Đại vu ra ngoài.

-Tiểu độc vật, người lừa được Tử Thư lại không lừa nổi ta. Độc do ngươi hạ, đương nhiên ngươi năm chắc không để nó ngấm vào tim. Nói, rốt cuộc ngươi đâng toan tính cái gì?

-Chỉ có Bắc Uyên hiểu ta. Thật ra, Ôn công tử có thai.

-Cái gì?!

Thất gia cũng không kìm được kinh ngạc, nhưng Đại vu không giống đang nói dối.

-Ta có thể chẩn ra hỉ mạch, cũng được hơn một tháng, ta không nói cho Chu trang chủ, đây là quyết định của Ôn công tử, đợi y tỉnh lại, tùy y quyết định. Nhưng mà trước đó vẫn phải cẩn thận, tuy độc kia ta nắm chắc nhưng Ôn công tử không thể kích động dẫn đến độc phát.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ôn Khách Hành ngủ một giấc đủ dài, tỉnh dậy đầu óc có chút mơ màng , nhất thời không phân biệt được bản thân đang ở đâu. Y nhớ tới Chu Tử Thư, bỗng nhiên giật mình, phải rồi, hắn bị thương, bị móc sắt đâm xuyên qua hai xương cánh bướm liền mở to mắt, hốt hoảng bật dậy.

-A Nhứ!

Chu Tử Thư ở ngay bên cạnh, ngày đêm thủ y, nghe Ôn Khách Hành bất ngờ hô lên, đành phải dùng tay đè y lại, không cho y bật dậy, chạm cả vào vết thương trên vai Ôn Khách Hành, nhưng Ôn Khách Hành không chút nào để ý đến đau đớn trên vai, bắt lấy tay Chu Tử Thư:

-A Nhứ, vết thương của huynh có sao không?

Thấy y đau đến mồ hôi lạnh lấm tấm mà vẫn không chịu để ý đến bản thân, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ hỏa vô danh, lạnh lùng đứng dậy:

-Nếu đệ tỉnh rồi thì tự mình ngẫm xem đã làm gì sai, ta đi có việc.

Chu Tử Thư quay lưng đi, vốn chỉ là cho Ôn Khách Hành một bài học, hắn không nỡ đánh y nhưng giáo huấn thì vẫn có thể, phải cho y nhớ thật kĩ. Nhưng Ôn Khách Hành vừa mới tẩu hỏa nhập ma, cũng nhớ ra là mình cõng rắn cắn gà nhà, là mình hại chết cha mẹ, mà bóng lưng rời đi của Chu Tử Thư lại cực kỳ giống bóng lưng của mẹ y. Ôn Khách Hành hốt hoảng, nhất thời không phân biệt được đâu là thật đâu là mơ.

A Nhứ phải rời đi sao?

Hắn biết y hại chết cha mẹ mình nên không cần y nữa sao? Cũng rời đi giống cha mẹ sao?

Hắn bảo y làm sai, là không muốn tha thứ cho y sao?

Ôn Khách Hành vội vàng nắm lấy vạt áo, muốn kéo Chu Tử Thư ở lại nhưng không kịp, hoảng loạn nhìn hắn rời đi, muốn nhào khỏi giường gọi hắn lại, nhưng vừa mở miệng, một ngụm máu đã phun ra.

A Nhứ...

Hắn không nghe thấy, toàn thân y vô lực, chỉ có thể tuyệt vọng mấp máy môi mà ngã xuống. Vừa lúc đó, thất gia đẩy cửa vào, nhìn thấy Ôn Khách Hành phía sau Chu Tử Thư, kinh hoàng mà hô lên một tiếng:

-Ôn công tử!

Chu tử Thư thấy vẻ mặt hốt hoảng của Thất gia, vội quay lại, mắt nhìn thấy Ôn Khách Hành như cánh bướm chết mà ngã xuống, chưa kịp nghĩ ngợi liền lao đến đỡ, nhưng vẫn không kịp. Cả người Ôn Khách Hành nặng nề đập xuống đất, bàn tay chìa ra vẫn chưa chạm tới góc áo hắn.

A Nhứ, huynh đi thật sao?

-Lão Ôn!

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

25.02.23

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro