Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mãi bên nhau

Tác giả: Khách lâm vân sơn

Cặp: Chu Ôn

Rating: T

Editor: Tâm Thủy

A Nhứ và Lão Ôn xuống núi đón Tết ở Tứ Quý Sơn Trang.

~~~

Mùa đông năm nay, thật sự có chút quá dài.

Tuy rằng trên tuyết sơn vốn hàng năm lạnh khủng khiếp, có khi ban đêm tỉnh lại cũng thấy ngoài mành mưa gió rít gào đan xen. Ôn Khách Hành đau ốm không ngừng, thường có cảm giác lực bất tòng tâm.

Chu Tử Thư ở cùng y trên núi, biết mỗi khi tới đêm khuya y luôn phải phạm phải tật nhức đầu, liền không dám buông lỏng. Trước khi đi ngủ Ôn Khách Hành muốn thổi tắt nến, một trang chủ Tứ Quý Sơn Trang lớn như vậy lại ôm gối và chăn đệm của mình trèo lên trên giường, nói là thế nào cũng phải thủ.

Diệp Bạch Y lấy cớ lên núi lấy rượu ngon đã tới vài lần. Khi ấy Trường Minh Sơn Kiếm Tiên đã hai bên tóc mai nhuốm bạc, ngồi đối diện Ôn Khách Hành, nhưng lại chỉ có mấy nếp nhăn bên lông mày để lộ lão hiện giờ tuổi tác thế nào. Hai người tóc trắng nhìn nhau cười, Chu Tử Thư đứng cạnh quan vọng, không nhìn ra bọn họ đang chơi trò bí hiểm môn nào phái nào.

Một khắc đồng hồ sau Diệp Bạch Y xoay người xuống từ trên giường, đưa cho Chu Tử Thư một tờ phương thuốc. Ôn Khách Hành mềm tay mềm chân, muốn đứng dậy, bị Diệp Bạch Y nhấn mạnh bả vai ngã về trên giường. Y giữa hàng mày hơi mang vẻ gấp gáp, khẩn thiết hô: "Lão quái vật —— "

"Hoảng cái gì." Đầu kia Kiếm Tiên cao giọng cười to, cất bước đi ra khỏi sơn động."Tiểu ngu xuẩn, so với ta, ngươi còn có ngày tháng vài thập niên để vui vẻ sống tốt!"

Phương thuốc kia có tác dụng đặc biệt tốt đối với việc dưỡng thân bổ thể tan vết bầm, Chu Tử Thư cứ sắc thuốc như vậy, Ôn Khách Hành cũng cứ uống như vậy, rốt cuộc bình yên vượt qua mấy mùa đông.

Thuốc lần trước xuống núi lấy giờ chỉ còn một ít cặn bã nhỏ vụn. Chu Tử Thư đổ nước thuốc nâu đen trong vò nhỏ vào bát, suy nghĩ khi nào thì dẫn Ôn Khách Hành đi xuống sơn trang, nơi đó có vạt áo mềm mại chăn nhung bình nước nóng, Trương Thành Lĩnh lần trước thông báo nói mình đã giết được gà.

Làm thế nào cũng phải nuôi ra chút sức sống trên thân người này. Chu Tử Thư nghĩ.

Hắn bưng chén nhỏ đến trong tay Ôn Khách Hành. Ôn Khách Hành vừa mới dùng cơm sáng, hơi có chút lơ mơ, một gương mặt giống như đắp từ băng tuyết chôn giữa đệm chăn, nhẹ nhàng cười với Chu Tử Thư: "Khi nào thì mới không cần uống thứ thuốc đồ bỏ này?"

Bát còn nóng. Ôn Khách Hành đưa tay đi bưng, lại hoảng sợ rụt tay về, lòng bàn tay ửng đỏ một mảnh. Y thổi hai ngụm khí vào trong lòng bàn tay, lại đi tiếp bát, từng ngụm nhỏ tinh tinh tế tế nhấp thuốc đắng, ấn đường rầu rĩ nhíu lại.

Bát sứ màu xanh biếc kia thật sự rất mộc mạc, làm nổi bật lên mười ngón tay dán trên thành bát, trắng bệch như ngâm trong nước đá, giống như một bó cuống hành trắng rửa trong khe nước, càng nhìn càng cảm thấy dễ vỡ dễ gãy. Chu Tử Thư nhìn y, hoảng hốt nghĩ: Ngày mai nhất định phải dẫn y đi xuống núi, bằng không người này phải tan vào trong tuyết.

Ai ngờ đồ còn chưa đóng gói xong, bệnh đã vội đến.

Vào lúc ban đêm Ôn Khách Hành phát sốt cao, sốt đến thần chí không rõ, chìm trong bóng đè không tỉnh lại được. Chu Tử Thư mộng đẹp đang say sưa, xoay người ôm một lò than vào trong ngực, mở mắt vội vàng tỉnh, sợ tới mức ngã xuống từ trên giường.

Hắn viết tin cho Thành Lĩnh, thuyết minh trời vừa sáng sẽ mang theo Ôn thúc của cậu xuống núi. Bồ câu mà Thiếu trang chủ của Tứ Quý Sơn Trang nuôi không làm việc đàng hoàng như chính bản thân cậu, Chu Tử Thư nhìn con bồ câu đưa tin béo ú té lật vài lần mới vỗ cánh bay lên, đầu đầy hắc tuyến nghĩ thầm việc thành không đủ sự bại có thừa.

Một thùng tuyết thủy đun tan, Chu Tử Thư cuốn tay áo giúp Ôn Khách Hành lau người. Người này chôn giữa đệm chăn giống như ngọn núi nhỏ, chỉ có mặt là nóng, tay lại làm sao cũng không che nóng được. Chu Tử Thư cởi áo tháo dây lưng cho y, thấy trên thân thể gầy yếu của y tung hoành đan xen những vết sẹo cũ, mỗi một vết đều có thể kể được nguyên do.

Mảng sẹo này là thuở thiếu thời lão Quỷ Chủ dùng bàn ủi nung đỏ gây ra, muốn y nhớ kỹ chính mình là con quỷ nào của Quỷ Cốc, suốt đời không được vượt qua; một đao này là đêm đó Diệp Bạch Y thương tổn, thanh kiếm kéo ngang vạch một đạo huyết tuyến như bão táp, họa ra thế bất lưỡng lập của ba người; lỗ nhỏ dưới sườn, là do ám châm của Thành Lĩnh, bắn vào hướng chỗ mềm của Ôn Khách Hành, tổn thương phế phủ của y; vết thương bị đâm trên ngực, là kiếm của Mạc Hoài Dương, bị Ôn Khách Hành tay không rút ra, đâm ngược vào lồng ngực tội ác chồng chất của lão cẩu chính đạo này.

Đuôi mắt Ôn Khách Hành đốt ra một mảnh yên hà đỏ rực, trong mộng thấp giọng nỉ non.

Gió lạnh không thổi vào chỗ sâu trong sơn động này, Chu Tử Thư lại cảm thấy thật lạnh. Vải lụa dính nước còn ấm áp lau qua vết sẹo trên ngực, thương đã khép nhưng chẳng thể tiêu trừ. Ôn Khách Hành nghẹn ngào thở hắt ra một hơi, từ trong mộng phát ra một tiếng thở buồn bã.

Một kiếm kia thật sự là xuyên thủng qua ngực, vọt ra từ trong thân thể y mang theo huyết nhục tung tóe, cũng mang đi mãi mãi một A Tương.

Một chậu nước dùng hết, lại đánh một chậu tuyết. Chu Tử Thư canh giữ ở bên bếp lò nơi cửa động, chờ hừng đông tuyết ngừng.

Khi hắn lại đến bên cạnh giường, Ôn Khách Hành mở to một đôi mắt mông lung ngái ngủ, không biết đã tỉnh dậy bao lâu. Chu Tử Thư cuống chân cuống tay bưng trà nóng đến, đỡ Ôn Khách Hành ngồi dậy. Khí lực của Ôn Khách Hành hư nhược, tay y run rẩy đến không bưng được chén trà, một đầu tóc trắng ướt đẫm vén lên trên vai một bên.

Một ly trà cạn, trên mặt mới có sự ấm áp. Chu Tử Thư muốn đi, Ôn Khách Hành nằm lại trên giường, đưa tay bắt lấy góc áo của hắn: "Đi... đi đâu?"

"Đi đun một bầu nước." Chu Tử Thư tùy tay đặt chén không lên bàn, đi vòng lại đến ngồi bên cạnh giường, mới giật mình thấy Ôn Khách Hành ánh mắt tan rã, tinh thần không tụ lại được ở một điểm. Hắn một tay sờ lên bên cổ Ôn Khách Hành, hai ngón tay vuốt ve trên làn da hơi mát lạnh kia, hỏi: "Có mệt không?"

Ừm. Ôn Khách Hành nhẹ nhàng đáp lại hắn."Có thể không đi hay không?"

"Nói cái gì có đi hay không." Chu Tử Thư cười cũng không thể khóc cũng không thể, giúp y gạt tóc tán loạn bên trán ra. "Mệt mỏi thì ngủ đi."

"Ngủ sẽ nằm mơ." Ôn Khách Hành lầm bầm lầu bầu, mí mắt đã sụp xuống."Không muốn nằm mơ."

Chu Tử Thư dựa qua, dỗ dành giống như dỗ tiểu hài tử: "Trong mộng làm sao vậy?"

"Trong mộng có cha mẹ... A Tương và Tào... nhưng không có huynh." Ôn Khách Hành nắm chặt tay áo của Chu Tử Thư, giương mắt nhìn hắn.

Chu Tử Thư bị một tầng lệ quang nhợt nhạt nơi đáy mắt y thiêu đốt đến phát đau, bèn đưa tay che tầm mắt y, nằm xuống sát bên y, cười nói.

"Ngủ đi. Ta ở đây."

Đây là ở nơi nào.

Ôn Khách Hành đầu đau như búa bổ, ngũ tạng lục phủ đau đến giống như dời vị. Y mỗi khi đến nửa đêm sẽ phát tác một lần đau đầu, cũng không tính là đại kinh tiểu quái, chẳng qua giờ phút này mở mắt đúng là một mảnh tối đen nửa điểm ánh sáng cũng không. Trên tuyết sơn chưa bao giờ có quang cảnh hôn ám như vậy.

Mắt y không thể thấy, đầu ngón tay tiếp xúc một mảnh lạnh lẽo bên cạnh giường. Thường ngày Chu Tử Thư luôn nghỉ ở bên cạnh người y, vừa có động tĩnh sẽ hỏi y có muốn uống nước hay không, có nằm mơ không, mơ thấy điều gì, nếu không sẽ thắp nến lên. Ôn Khách Hành phóng mắt nhìn về nơi xa, sẽ có thể nhìn thấy ánh sáng lọt vào cửa động phía sau Chu Tử Thư, một mảnh tuyết sắc từ từ tràn ra, đến hút tầm mắt.

Hiện giờ y lại chớp mắt hai lần, vẫn cái gì cũng không thấy rõ như cũ; muốn nâng tay sờ sờ chính mình, một chút khí lực đều không có.

Phảng phất như có một cây cương châm đâm vào trong đầu y cuồng loạn quấy, trái tim bị cốt nhục sai vị đè ép đến quặn đau. Ôn Khách Hành cả trán lạnh lẽo, mồ hôi ướt sũng quần áo, yết hầu cũng khản đặc, ngay cả một chén trà nhỏ cũng không lấy được. Y còn đang có bệnh, thân thể hư nhược tâm cũng hư nhược, chỉ cảm thấy tinh thần như gỗ nổi trong suối, lung tung đụng vào quái thạch lởm chởm trên chỗ nước cạn giữa đường sông, lại xóc nảy sẽ phải tản mất.

Xa xa có người gọi tên của y, Ôn Khách Hành, cốc chủ, A Diễn, chủ nhân. Cũng không biết có mấy thanh âm. Làm nũng giống như nữ hài tử, nam nhân kinh sợ, nữ nhân mang theo ai oán và yêu thương đau đớn, có kinh ngạc bất đắc dĩ lại có cẩn thận từng li từng tí.

Tiếng kêu gọi tên Ôn Khách Hành dần dần chiếm thượng phong. Trong đau đớn Ôn Khách Hành bỗng nhiên giãy giụa, một bàn tay lảo đảo nâng lên, đưa tay chộp vào hư không.

Không còn có gì nữa. Y hơi có chút thất vọng, lại quơ, bỗng nhiên bị người chặn đứng động tác, một đôi tay ấm áp khép lại quanh tay y.

"Ôn Khách Hành." Chu Tử Thư gọi y."Ngủ đủ rồi, mặt trời lên cao, nên tỉnh thôi."

Ôn Khách Hành mở mắt ra. Y mở miệng, không kịp nói chuyện, ho ra một búng máu. Chu Tử Thư trở tay kéo y vào ngực thuận khí, Ôn Khách Hành lả người giữa cánh tay hắn, từ từ nhắm mắt nằm ở mép giường hoàn hồn.

Mùi máu tươi giữa môi răng quá nặng, thúc giục khiến dạ dày phiếm chua xót. Ôn Khách Hành lại nôn ra hai ngụm bọt máu, bắt gặp một giọt mồ hôi từ trên tóc trán mình rơi xuống, đập trên mặt đất, tí tách.

"Nôn ra là tốt rồi." Giọng Diệp Bạch Y ung dung vang lên ở bên tai. Kiếm Tiên đầu đầy sương trắng đứng lên, cười không tim không phổi." Tiểu ngu xuẩn, ngươi lại nợ ta một mạng."

"Hừ." Công lực trừng người của Ôn Khách Hành không hề giảm."Lừa gạt ta ba mươi thùng Lê Hoa Bạch, ông cũng không biết xấu hổ."

Trương Thành Lĩnh bưng canh gà tiến vào, chỉ liếc mắt một cái liền thấy sư thúc của cậu đã tỉnh dậy ngồi ở đầu giường, bèn xuyên qua khe hở giữa Chu Tử Thư và Diệp Bạch Y, nhào vào người Ôn Khách Hành: "Ôn thúc —— "

Người thiếu niên vóc người đã cao vổng, khuôn mặt cũng trổ mã phóng khoáng. Ôn Khách Hành còn giống trước đây giúp cậu chải vuốt sợi tóc tán loạn, lại cảm thấy không khỏi cảm khái, chẳng qua mới hai ba năm, Thành Lĩnh ở nơi mình không nhìn thấy, cũng đã trưởng thành nhiều như vậy.

Thiếu trang chủ của Tứ Quý Sơn Trang rốt cuộc vẫn là tâm tính thiếu niên, làm nũng một hồi lâu, bị sư phụ cậu xách ra từ trên người Ôn thúc, ngoan ngoãn đem một chén canh gà đen hoa đông trùng hạ thảo bưng đến trong tay Ôn Khách Hành. Muối không đủ, táo đỏ cũng không bỏ hạt, Ôn Khách Hành vẫn ôm bát uống đến vui rạo rực, cùng tiểu đồ đệ nhìn nhau cười.

Một thân kinh mạch khô kiệt của Ôn Khách Hành được nội lực của Chu Tử Thư nuôi dưỡng, thông thuận hồi phục không ít. Diệp Bạch Y vừa vặn kéo Chu Tử Thư ra ngoài cửa sửa phương thuốc chữa chứng nhức đầu kia, Ôn Khách Hành liền đặt bát không xuống, lắc lắc ngón tay với Trương Thành Lĩnh. "Lại đây, Thành Lĩnh, sư thúc thương lượng một chuyện với con."

Trương Thành Lĩnh tiến gần một chút, lại mắt đầy đề phòng: "Không được, Ôn thúc lại nói lung tung cái gì liệt nữ sợ triền lang."

"Hơ —— nói bậy gì đó." Ôn Khách Hành nháy nháy mắt. "Con nói với sư phụ con, cho ta ở lại sơn trang nhiều vài ngày đi... Bánh hoa đào dưới chân núi, ta muốn ăn."

"Nhưng mà..." Trương Thành Lĩnh mắt cũng không dám nhìn lên. "Sư phụ nói cái lạnh tột cùng trên tuyết sơn đúng là tương hòa với tâm pháp của sư phụ, sẽ bảo hộ tâm mạch của sư thúc. Nếu là ngày nào đó sư thúc lại tái phát bệnh, muốn khóc cũng không kịp."

"Nào có vội vàng như vậy." Ôn Khách Hành phất phất tay, khuyến khích cậu. "Con xem tháng giêng không phải còn vài ngày là đến sao, ta lưu lại ăn tết, hắn cũng không thể có ý kiến đi?"

Tết xuân. Ánh mắt Trương Thành Lĩnh đột nhiên sáng lên. Lần trước ăn tết cùng sư phụ và Ôn thúc, sợ là đã qua vài năm. Khi đó chính mình còn không dám giết gà, bị sư thúc giơ thái đao mắng sư đồ hai người tứ thể bất cần ngũ cốc bất phân hết ăn lại nằm, cuối cùng chỉ có thể dán dán hoa giấy.

Rất náo nhiệt.

Ôn Khách Hành thấy thái độ của cậu hơi buông lỏng, càng nổi lên tâm tư."Chờ ngày nào có rảnh, sư thúc xuống núi cùng con. Con tuổi cũng không nhỏ, nhìn trúng cô nương nào... Con mặt đỏ cái gì!"

Một đôi tai của Trương Thành Lĩnh hồng giống như nhúng qua trong nước sôi, Ôn Khách Hành làm sao không nhìn ra cậu không thích hợp.

"Thầy trò hai người, lại lén nói gì sau lưng ta đó?"

Đang muốn tiếp tục tính toán, cửa phòng bỗng bị người đẩy mở. Chu Tử Thư nhìn hai cái đầu một lớn một nhỏ ghé đến gần gần, lải nha lải nhải không biết nói bậy cái gì, giận run cả người, hận không thể đem Trương Thành Lĩnh xách lên trên tuyết sơn mới tốt.

Trương Thành Lĩnh hồng tai thỏ ngồi thẳng, ấp úng hai lần, lại cái gì cũng đều không nói nên lời.

Tiểu đồ đệ thật không biết tranh đua, thầm than một câu đáng tiếc, vẫn là tự thể nghiệm.

"A Nhứ." Y cười cong cong đôi mắt, gọi từ xa xa."Năm nay ăn tết trong sơn trang đi, trên núi rất lạnh, không có rượu uống, nhàm chán muốn chết."

Đúng là đánh chủ ý xấu xa bậc này! Thân thể còn chưa khỏi hẳn, làm sao cứ luôn đầy đầu toàn tâm tư lơ lửng. Chu Tử Thư đang muốn dạy dỗ y, Diệp Bạch Y lại từ sau lướt qua bên cạnh thong thả đi vào trong cửa, nghe được nửa câu sau vào tai, thản nhiên cười nói: "Tốt, ta đây cũng ở lại, góp phần náo nhiệt."

"Ta nhổ vào, ông chẳng qua là thèm rượu của ta." Ôn Khách Hành trợn mắt xem thường, vẫn giả bộ ngoan ngoãn đẹp đẽ với Chu Tử Thư. "A Nhứ, trên núi thật sự rất lạnh, cũng không dán được hoa giấy. Ta muốn uống canh gà Thành Lĩnh hầm, cho vào hũ đưa lên đến nơi cũng không còn nóng nữa... Đã nhiều năm không ăn tết rồi, lập tức sẽ là tháng giêng, cũng không vài ngày..."

Trương Thành Lĩnh cuối cùng phụ họa: "Sư phụ, trên đường có người bán hàng rong tới bán đèn Khổng Minh. Con đã mua một ngọn đèn, nghe nói viết lên trên đó, có thể nguyện cầu thần linh."

Liền một câu như vậy, Chu Tử Thư gật đầu.

Hắn nhặt bát canh Ôn Khách Hành đã uống hết lên, thở dài một hơi sâu, đi ra cửa.

Ôn Khách Hành thân như đèn mỹ nhân, bệnh một chuyến tới tới lui lui lặp đi lặp lại, càng phiền toái đó là bệnh tới như núi đổ bệnh đi như kéo tơ, gặp phải thu rét mưa lạnh dưới Tây Lĩnh, ngọn lửa nho nhỏ kia lại là bộ dáng như sắp tắt.

Chu Tử Thư cảm thấy lo lắng, hàng đêm thủ trong phòng của Ôn Khách Hành. Bếp thuốc bày bên cạnh cửa sổ, hắn một bên quạt gió một bên nhìn Ôn Khách Hành nặng nề ngủ trong mành, chỉ sợ y lại nằm mơ. Túy Sinh Mộng Tử đã sớm dùng hết, giờ đang châm loại hương trấn an bình thường, chờ Diệp Bạch Y đi xuống núi bốc thuốc.

Sau canh ba Trương Thành Lĩnh bưng cơm đến, Chu Tử Thư bèn đem vị trí bên cạnh bếp thuốc tặng cho cậu, vén rèm đi xem Ôn Khách Hành, nhìn thấy người kia mở to một đôi mắt sốt đến đỏ hồng, cũng không biết là tỉnh dậy lúc nào.

Hắn đi ngược ra ngoài, bưng trà ấm tiến vào, định giúp Ôn Khách Hành uống. Ôn Khách Hành tinh thần có chút khởi sắc, có thể tự mình bưng chén nhấp, uống một ngụm ho hai tiếng, đứt quãng uống hết một chén, thở gấp hỏi: "Hiện giờ là năm nào tháng nào?"

"Còn chưa qua giao thừa đâu." Chu Tử Thư đỡ y ngồi dậy, giúp y thuận khí. "Nhanh tốt lên đi. Thành Lĩnh mua đèn Khổng Minh đấy."

Ôn Khách Hành ung dung nở nụ cười."Mộ của A Tương, năm nay còn chưa đi tảo mộ."

Chu Tử Thư đáp một câu."Thành Lĩnh có tâm, trồng hoa đào trước mộ hai người họ. Hiện giờ một mảnh cảnh xuân, đợi tiểu Tào A Tương từ từ ngắm."

"Tào Úy Ninh ngốc tử kia, làm sao hiểu được ngắm hoa chứ." Ôn Khách Hành trêu ghẹo nói. "Tính phong nhã hắn một chút cũng không có, sao biết được A Tương vì sao thích hoa đào."

Y lại đang làm trò bí hiểm. Chu Tử Thư phát giác thấy, bật lên cười, nhìn Ôn Khách Hành lười biếng bắt chút tóc của mình, lại nắm một dúm nhỏ từ trong mái tóc trắng của y, hai lọn tóc bện thành một bím tóc, rất đắc ý bày tỏ: Vợ chồng son.

"Đệ quản hắn ngắm hoa thế nào làm gì." Chu Tử Thư đưa dây cột tóc đến, để Ôn Khách Hành buộc đầu bím tóc âm dương một đen một trắng kia lại. "Tứ quý hoa thường tại."

Ôn Khách Hành tay ngừng một chút, giống như vô tình. "Trên đèn Khổng Minh kia nên viết thế nào?"

Chu Tử Thư nắm tay y đến mở ra, viết chữ vào lòng bàn tay y: Cầu cố nhân bước qua cầu Nại Hà tốt đẹp, uyên ương không chia cách âm dương. Cầu tuyết sơn ngày ngày trời trong sáng, sơn trang luôn luôn hoa nở. Cầu trong cửa hàng luôn bán bánh hoa đào, trên đường đồng tâm kết treo khắp nơi nơi.

Ôn Khách Hành cười: "Cũng có chút quá dài..."

Chu Tử Thư nắm vai y: "Người khác cầu trường sinh, ta mong mãi tương tư."

"Không tốt, không tốt." Ôn Khách Hành gật gù đắc ý, đem tóc của họ quấn ở đầu ngón tay thưởng thức.

Xuống núi, có thái dương phơi nắng, lòng bàn tay y rốt cuộc lộ ra chút ấm áp. Chu Tử Thư đem một đôi tay của y khép lại ở giữa hai tay mình, nhẹ nhàng hỏi: "Vậy phải như thế nào?"

"Mãi tương tư, rất cô đơn." Ôn Khách Hành nâng đầu cười với hắn, bỗng nhiên lệ quang đầy mắt.

"Người khác cầu trường sinh, ta nguyện mãi bên nhau."

Dây hồng buộc đầu bím tóc buông lỏng, một bím tóc dài khoan thai tản ra. Ôn Khách Hành không rảnh để ý, một đôi mắt trong trẻo lặng lẽ nhìn Chu Tử Thư, như là muốn đòi một lời hứa hẹn, vô thanh vô tức không chịu bỏ qua.

Vì thế Chu Tử Thư cúi đầu, lau đi một mảnh lệ nơi khóe mắt Ôn Khách Hành, nói:

"Mãi bên nhau, không cô đơn."

Đủ rồi. Ôn Khách Hành rốt cuộc nghĩ. Mãi bên nhau, không cô đơn.

Ngoài cửa sổ vẫn có gió đêm, trên đường lác đác vài ánh đèn. Trên mái hiên của Tứ Quý Sơn Trang treo một vầng trăng tròn ướt sũng, tối nay mưa rơi, gió thổi vào tiểu viện khiến mầm lá vừa nhú trên cây ngô đồng rơi đầy đất. Không ai để ý.

Có người sớm hứa mãi bên nhau, từ nay về sau không ly biệt.

HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro