Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lưỡng đồng tâm

Tác giả: Sạn thỉ đích nhất hào

Cặp: Chu Ôn

Rating: T

Editor: Tâm Thủy

Ba thầy trò rời sơn trang định đi tắm suối nước nóng, nhưng trên đường lại gặp phải bệnh dịch.

~~~

Suốt dọc đường đi ra từ Tứ Quý Sơn Trang, Thành Lĩnh đều đang hối hận mang theo thanh kiếm Đại Hoang giấu cũng chưa chỗ giấu này. Cậu đúng là có danh tiếng, nhưng nghe một chút xem những người đó đều gọi mình như thế nào —— "Thiếu hiệp cưỡi lừa kia".

"Sư phụ, con có thể đổi con vật cưỡi hay không?" Thành Lĩnh nhìn chằm chằm A Mãn màu lông tuyết trắng bóng loáng, tà tâm bất tử.

Chu Tử Thư ôm Ôn đại thiện nhân đang gật đầu nhanh gần như giã tỏi của nhà hắn, sắc mặt ôn nhu mở miệng tuyệt tình, "Không thể."

Ngựa đỏ thẫm Triều Lai phun một ngụm thô khí, ngưỡng cổ không biết đắc ý cái gì. Thành Lĩnh đầy bụng ủy khuất, thấy Triều Lai cũng dám đùa cợt mình, lại than thở liên tục.

Người có lúc trượt chân, Ôn thúc ngoài miệng bôi mật, dỗ mình làm lính hầu của y. Sư phụ không bỏ được phạt Ôn thúc, cho nên đem một cỗ nộ hỏa lôi đình đều ập lên trên đầu mình, lúc rời trang đi đứng đều mềm chân, còn tưởng rằng cường độ huấn luyện gia tăng mười ngày qua có thể làm sư phụ nguôi giận, không ngờ Ôn thúc vì dỗ sư phụ cao hứng, đầy rẫy chiêu tổn hại đều dùng trên người đồ đệ xui xẻo là mình này.

A Mãn trên lưng treo mấy bọc hành lý. Từng bước đi theo bên cạnh Triều Lai, nhìn tốc độ cũng không nhanh nhưng bộ dáng vẫn ra vẻ vội vàng, đúng là con lừa nhỏ kia của Thành Lĩnh.

"A Nhứ?" Ôn Khách Hành mơ màng mở mắt ra, phát giác hai bên sườn như trước là cỏ dại mọc thành bụi và cây xanh che trời.

"Lại nửa canh giờ là có thể đến thôn trấn trước mặt." Màn trời chiếu đất hai ngày, cuối cùng có thể tìm được chỗ để người nghỉ ngơi một trận thật tốt.

Bọn họ đi đường mặc dù không quy hoạch lộ tuyến gì, nhưng vốn cũng đều đi dọc theo quan đạo, ăn ngon uống sướng còn có thể thỉnh thoảng nhìn chút náo nhiệt. Đáng tiếc tiểu tử ngốc Thành Lĩnh này, tâm nhãn rất thành thực, xem náo nhiệt còn xem đến đem chính mình nhét đi vào, hộ tống thương đội người ta đi quanh co làm tiêu sư miễn phí không nói, còn bị người dỗ vài tiếng "Tuổi nhỏ tài cao" là trở nên lâng lâng.

Chu Tử Thư vốn định bỏ lại đồ đệ ngốc, một mình mang theo Lão Ôn đi ngâm ôn tuyền. Nhưng Ôn cốc chủ nhà hắn lại nổi lên tâm tư mẹ già dựa cửa, tổng lo lắng tiểu tử ngốc có hại, nhất định phải đi theo mưa xối gió phơi. Thương bệnh mới vừa dưỡng hảo, không trải qua được mệt nhọc, Chu Tử Thư khuyên bảo hết nước hết cái, lại bị Ôn công tử nỉ non vài câu bên tai, hóa mềm ý chí sắt đá thành một dòng xuân thủy.

Càng đi về trước, con đường nhỏ này càng lầy lội khó đi. Thái dương lộ ra đã hai ba ngày, nhưng nước sông tăng cao vẫn còn tràn qua hai bờ sông, rễ cỏ ước chừng cũng bị ngâm nát, héo rũ một mảnh, trong sắc xanh mang theo điểm khô vàng.

Chu Tử Thư sợ hơi ẩm nặng, lại giúp Ôn Khách Hành kéo chặt áo choàng trên người.

"Sư phụ, ngài nhìn kìa." Thành Lĩnh chỉ về hướng đằng trước với sắc mặt ngưng trọng.

Trên đường cũng đã gặp vài đám người tốp năm tốp ba, nhưng không so được với đàn lưu dân trước mặt kia. Quả nhiên giống như sư phụ nói, cơn mưa to liên miên này, không biết sẽ làm cho bao nhiêu dân chúng cửa nát nhà tan.

Mấy ngày khi trời mưa lớn nhất, thầy trò ba người đều lười biếng trốn ở chỗ bạn cũ. Tứ Quý Sơn Trang trùng kiến, nhân mạch ngày xưa lại lần nữa thu hồi, trong đó cũng có không ít tiền bối tính tình ngay thẳng lại thực sự đã đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi vào lúc thôn trang hết sức gian nan, Chu Tử Thư tiện đường bái phỏng một vài người, cũng lưu lại một vài ngày dưới nhiệt tình không thể chối từ.

Thiên tai vô tình, Thành Lĩnh mặc dù từng phải chịu khổ diệt môn, rốt cuộc khoảng mười năm này cũng chưa từng đói bụng chưa từng đông lạnh, gặp một đám lão ấu áo rách quần manh, đi đường run run rẩy rẩy, trong lòng nghẹn đến khó chịu.

"Thành Lĩnh!" Ôn Khách Hành vốn còn buồn ngủ, được A Nhứ đắp lên mũ trùm, ngược lại tỉnh táo, quay đầu lại vừa liếc mắt một cái liền phát giác tiểu tử ngốc muốn làm chuyện ngu xuẩn, vội lên tiếng ngăn lại.

Thích làm việc thiện phẩm hạnh cao thượng đều là chuyện tốt, nhưng nếu không hiểu xem xét thời thế, hảo tâm sợ là sẽ chọc phải phiền toái lớn.

Thành Lĩnh bị Ôn thúc của cậu quát một tiếng, cả người khẽ run rẩy, rồi sau đó lại bị sư phụ trừng mắt liếc một cái, nhất thời trở nên thành thật.

Lướt qua lưu dân, Thành Lĩnh chỉ cảm thấy như có mũi nhọn chọc sau lưng, đám nam nữ già trẻ này bị ngăn tại cửa thành, tiếng gào thét và kêu khóc từ xa vẫn có thể nghe nhất thanh nhị sở.

Đợi sau khi tới khách điếm và giao ngựa lừa cho tiểu nhị, tiểu tử ngốc cuối cùng không nhịn được hỏi ra miệng.

"Ôn thúc vì sao không cho con giúp bọn họ?" Chẳng qua là một con lừa và mấy tấm bánh bột ngô, Thành Lĩnh thật ra cũng muốn cho tiền, nhưng hắn thân không có đồng nào, còn phải dựa vào sư phụ và Ôn thúc dưỡng.

"Con có từng đếm xem lúc ấy phụ cận có bao nhiêu lưu dân không? Con lừa và bánh bột ngô của con đủ phân mấy người? Con muốn giúp những người lão ấu bệnh tàn này, nhưng bọn họ nhận thứ tốt có thể lưu được sao? Không sợ thiếu mà sợ không đều, con giúp một người hai người, chẳng lẽ những người khác sẽ không ùa lên?" Ôn Khách Hành không thể nhìn bộ dạng ủ rũ của tiểu tử ngốc, đào bầu rượu từ trong lòng A Nhứ ra vứt cho Thành Lĩnh, "Đi giúp sư phụ con đổ đầy rượu đi."

Chỗ không nên khôn khéo thì tinh như quỷ, chỗ nên có tâm nhãn lại quá thiếu căn gân. Ôn Khách Hành liếc mắt ra hiệu với Chu Tử Thư, nhìn đồ đệ tốt của huynh xem.

Đã quen bị sư phụ và Ôn thúc sai đến sai đi, mặc dù trong đầu còn có nghi hoặc chưa giải, cậu vẫn thành thành thật thật đi giao thiệp với tiểu nhị.

Chu Tử Thư cười trêu ghẹo Ôn Khách Hành, lệnh bài Thất gia cho dùng tốt, bọn họ còn chưa tới nơi, sớm đã có tiểu nhị chuẩn bị phòng hảo hạng, tất cả sự vụ đều an trí thoả đáng, tiểu tử ngốc Thành Lĩnh kia nói dông dài nửa ngày cũng chẳng qua chỉ là làm điều thừa.

Đem áo choàng đầy bụi treo lên cọc gỗ, Ôn Khách Hành mới tìm cái ghế dựa ngồi xuống, chợt nghe thấy có người gõ cửa.

"A Nhứ." Vị đại gia này gần nhất sai bảo Chu trang chủ nhà y đều thành thói quen, ngay cả tay đều lười nâng lên chỉ, trực tiếp mở miệng bảo.

Chu Tử Thư sớm đã đi tới cạnh cửa, căn bản không cần Ôn đại thiện nhân nhà hắn vất vả gọi một tiếng này.

"Chu trang chủ, thuốc đã được rồi." Tiểu nhị cúi đầu đưa khay tới trong tay Chu Tử Thư, rồi sau đó vội vàng lui ra ngoài, mau chóng biến mất ở chỗ rẽ.

"Sự nhiệt tình của Đại Vu cũng thật khiến người không tiêu thụ nổi." Ôn Khách Hành hữu khí vô lực mà gục đầu lên trên bàn gỗ trải vải tơ. Còn tưởng rằng rời khỏi Tứ Quý Sơn Trang là có thể thoát khỏi những ngày tháng lấy nước thuốc đương nước trà, lại không nghĩ rằng hiệu buôn Bình An trải rộng các nơi, cũng không cần A Nhứ tự mình động thủ, đều có bọn tiểu nhị của Thất gia cẩn trọng ấn tin tức truyền miệng Đại Vu lưu lại mà giúp y điều trị theo phương thuốc.

"Chính đệ uống hay chờ ta uy?"

Chu tướng công nửa điểm cũng không thương hương tiếc ngọc, Ôn Khách Hành suy nghĩ một chút, đưa tay ngoắc ngoắc chén thuốc. Y vẫn là chính mình uống đi, đừng để cuối cùng hồi tưởng lại nụ hôn với A Nhứ đều chỉ còn nhớ được cay đắng.

Ôn Khách Hành uống thuốc chí khí như uống máu, cuối cùng chụp bát xuống, mặt mày đều rối rắm nhăn lại, còn ngửa mặt lên với Chu Tử Thư.

"Không sợ Thành Lĩnh thấy được sẽ chê cười." Chu Tử Thư ngoài miệng nói xong như thế, nhưng động tác lại thành thực thật sự.

A Ôn nhà hắn là đang đòi hắn ngon ngọt đây, lại không biết ở trong mắt mình, Ôn công tử eo nhỏ chân dài mới là sự ngọt ngào so với đường mật mạch nha còn khiến người cai không được, càng chạm càng mềm mại, dư vị dài lâu.

Dính nhau một trận, nghe tiếng bước chân chỉ Thành Lĩnh mới có, hai người lúc này mới sửa sang lại quần áo, ra dáng ra hình ngồi ngay ngắn, đồng thời nhìn về phía cửa.

Tiểu nhị không bưng được nhiều món ăn như vậy, Thành Lĩnh liền giúp đỡ cầm một bộ phận. Tiểu tử ngốc cố ý bước nặng chân, e sợ chính mình đến sớm lại nhìn thấy chút hình ảnh dễ dàng đau mắt hột.

Tứ Quý Sơn Trang có một quy củ bất thành văn, nội viện cấm đệ tử sử dụng khinh công. Nguyên do nha... Không thể nói.

Ba người ngồi quanh một bàn lớn, tiểu hài tử đói đến nhanh, Thành Lĩnh sớm trong bụng trống trơn, nhưng sư phụ và Ôn thúc còn chưa cầm đũa, cậu cũng có thể kiềm chế được. Thịt cá, Thành Lĩnh không dám gọi, chọn đều là đồ dễ dàng tiêu hoá, chỗ hỏng chính là không kháng đói, một mình cậu có thể ăn hết nửa bàn.

Bụng kêu ùng ục làm da mặt Thành Lĩnh nóng lên, ngó trái ngó phải, sợ Ôn thúc và sư phụ chê cười chính mình.

"Đói bụng thì ăn đi, thất thần làm cái gì." Ôn Khách Hành cho hai thầy trò mỗi người gắp một đũa đồ ăn, sau đó chính mình ôm bát ngẩn người.

Bị A Nhứ dưỡng thành kén chọn, đầu bếp mới thuê của Tứ Quý Sơn Trang mỗi ngày biến đổi đủ loại chuyên hầu hạ nhị trang chủ của bọn họ.

Dược ba phần độc, uẩn dưỡng kinh mạch lại thương tổn tỳ vị, Ôn Khách Hành quả thật không có bao nhiêu khẩu vị. Chu Tử Thư nhìn trong mắt, cũng không bắt buộc, chỉ là ít nhiều khuyên y ăn thêm vài miếng. Kết quả là, mấy thứ gì đó phần lớn đều vào bụng của tiểu tử ngốc Trương Thành Lĩnh kia.

Là thời điểm dừng chân hai ngày, Chu Tử Thư vuốt cổ tay Ôn Khách Hành, có hơi nóng hơn một chút so với thường lệ.

"Ta chăm sóc Ôn thúc của con là được rồi." Chu Tử Thư nhìn đồ đệ ngốc đi tới đi lui ngại quáng mắt, "Con ra ngoài đi chơi đi."

Chút tiểu thương tiểu bệnh này hắn có thể xử lý tốt, tiểu tử Thành Lĩnh cứ quen khẩn trương vớ vẩn, đại kinh tiểu quái còn bất lợi cho Lão Ôn nghỉ ngơi, sớm đem người đá ra ngoài mới phải.

Thành Lĩnh nào đoán được tâm tư sư phụ, còn tràn đầy cảm động, lên phố vẫn luôn nhớ mang một ít đồ mới mẻ thú vị về dỗ dành Ôn Thúc.

"Các ngươi cũng không thể truyền bậy!"

"Lời này ta nào dám nói bậy! Là thật đó!"

"Vậy tại sao còn cho người tiến vào chứ, như vậy không phải sẽ hại chết chúng ta sao!"

Bên cạnh quán trà có không ít người túm tụm, Thành Lĩnh không nén được tò mò liền theo tới nghe ngóng.

"Thật sự là dịch bệnh sao?"

"Khẳng định là như vậy! Bằng không trong một ngày có thể chết nhiều như vậy sao!"

Dịch bệnh? Là nói những lưu dân bị chặn ở ngoài thành kia?

Việc này lớn, cậu phải trở về nói cho sư phụ.

Trên đường trở về Thành Lĩnh cơ hồ dùng tới Lưu Vân Cửu Cung Bộ. Sau khi thân phận của Ôn thúc phơi trần trước thiên hạ, Âm Dương Sách và mạch án y thư di lưu từ Thần Y Cốc ở trong Võ khố đều được đám người Thẩm thúc thúc đồng thời đưa tới Tứ Quý Sơn Trang. So với dân thường vô tri, Thành Lĩnh cũng không xa lạ gì đối với những ghi chép về dịch bệnh. Hơn phân nửa tinh lực của cậu đều tiêu vào nghiên cứu võ học và cơ quan thuật, nhưng thỉnh thoảng cũng đọc chút y thư khi phụng sư mệnh chăm sóc Ôn thúc.

Nhà nhà có người chết, phòng phòng có tiếng khóc, hoặc một môn chết hết, hoặc cả tộc diệt vong. Về bệnh dịch, Thành Lĩnh ghi nhớ khắc sâu.

Cậu chạy ra một thân mồ hôi nóng, bám cửa mới vừa thò nửa cái đầu vào, liền nhìn thấy Ôn thúc đang nằm ở mép giường phun đến thở không nổi. Sư phụ ôm người thay y vỗ vỗ lưng, nhưng cũng không giúp đỡ được gì.

Lại qua hồi lâu, Ôn Khách Hành mới nhéo nhéo tay Chu Tử Thư, miễn cưỡng nói không có việc gì.

"Đầu còn đau đớn nhiều không?" Tật đau đầu của Lão Ôn khó giải quyết, ngay cả Đại Vu đều nói thẳng trừ bỏ nghỉ ngơi không còn phương pháp khác, hơn nữa nếu phạm phải thương bệnh khác, sẽ dễ dàng bị kéo dài.

Ôn Khách Hành cắn răng không lên tiếng, Chu Tử Thư đã hiểu.

Thật bướng bỉnh. Đã bảo y không được gạt người, rõ ràng đáp ứng rồi.

Chờ bọn họ lăn qua lăn lại xong một trận, Chu Tử Thư mới rảnh tay xem đồ đệ ngốc vừa ra ngoài tản bộ không đến một canh giờ đã trở về.

Chu Tử Thư cố ý đóng cửa phòng, đi cùng Thành Lĩnh tới phòng cách vách.

"Làm sao vậy?" Tiểu tử ngốc tuy thường xuyên gào rống nhưng ít khi lộ ra thần sắc hoảng loạn bất an như vậy.

"Sư phụ, những lưu dân bị ngăn ở ngoài thành này, nhiễm ôn dịch!" Thành Lĩnh tất nhiên không có khả năng chỉ nghe một đám người nói suông loạn truyền vài câu, cậu không chỉ đi tới bên cửa thành quan sát hướng đi của nha dịch, còn tận lực tìm mấy y quán hỏi thăm tình huống.

Sau lũ lụt quả thật dễ dàng khiến dịch bệnh khuếch tán trên diện rộng, Chu Tử Thư vẻ mặt nghiêm túc, hắn và Thành Lĩnh đều nghĩ đến một chuyện.

Hôm qua mới vừa thoáng đi qua đám lưu dân kia, hôm nay Lão Ôn đã bị bệnh. Hắn nguyên bản không nghĩ tới phương diện này, tất nhiên không hoảng không vội, nhưng hiện nay vừa liên hệ, dây cung trong lòng lập tức trở nên căng thẳng.

Ôn Khách Hành không biết hai thầy trò lại nháo trò thiêu thân gì, mở mắt ra thiếu chút nữa bị hai gương mặt phóng đại này dọa nhảy dựng.

Yết hầu vẫn có chút khô đau, nhưng sự đau đớn co rút ở thái dương đã biến mất, cả người khoan khoái không ít, liền muốn chống tay ngồi dậy, vừa cử động đã bị hai thầy trò đồng loạt ngăn lại.

"A Nhứ, sao huynh lại cũng cùng Thành Lĩnh làm bậy rồi?" Ôn Khách Hành cười, cọ cọ một chút trên cánh tay Chu Tử Thư đưa tới, quay đầu liền thấy tiểu tử ngốc biểu tình cứng đờ, lui một bước về phía sau.

Chu Tử Thư tùy theo động tác của y, trực tiếp ngồi vào mép giường nâng y dậy, để y tựa vào trước ngực mình, "Còn có chỗ nào khó chịu không?"

"Không có." Ôn Khách Hành lắc đầu, cảm thấy A Nhứ kỳ quái, "Xảy ra chuyện gì?"

Trong lúc Ôn Khách Hành còn đang ngủ, trong thành đã sớm nháo túi bụi. Chu Tử Thư sai tiểu nhị đi mời đại phu, lúc này mới biết trước đó không lâu, phủ nha đã gọi đi hết đại phu và y nữ ở hiệu thuốc.

Hắn đem chân tướng nói với Ôn Khách Hành. Chính mình sốt ruột thượng hoả nửa ngày, Ôn đại thiện nhân lại rúc vào trong lòng mình cười đến nghiêng nghiêng ngửa ngửa.

"A Nhứ, huynh nghĩ gì hồ đồ thế, tai họa như ta, diêm vương gia cũng không dám thu đâu."

Chu Tử Thư phiền nhất nghe y mở miệng thao thao nói chuyện sống chết, nhẹ nhàng nhéo phần thịt mềm mặt bên bắp chân y một cái, nhìn y khoa trương nhe răng trợn mắt, thần sắc mới dịu đi một chút.

"Nhưng mà Ôn thúc, con nghe bọn họ nói triệu chứng của ôn dịch..." Lời nói của Thành Lĩnh bị Ôn Khách Hành trừng mắt hung ác làm nghẹn trở về.

"Có rảnh đọc nhiều sách, đừng cứ giống như mấy thằng nhãi con khác trong trang toàn chơi đùa mãi mấy trò vô dụng." Ôn Khách Hành khó được nghiêm khắc một hồi, cũng không phải thực ngại tiểu tử ngốc không cố gắng, hoàn toàn là giận chó đánh mèo vì cậu khiến A Nhứ khẩn trương mà thôi.

Y đại khái có thể đoán được nốt những lời chưa nói hết của tiểu tử ngốc, triệu chứng của dịch bệnh sợ là giống y hệt tật đau đầu của mình.

Mới bị sư phụ đuổi ra đi không lâu, lại bị Ôn thúc đuổi chạy ra, Thành Lĩnh ngược lại nhẹ nhàng thở phào.

"Thực sự không phải?" Chu Tử Thư nhịn không được xác nhận đi xác nhận lại.

"Ở trong mắt A Nhứ, ta không đáng tin như vậy sao?" Ôn Khách Hành giả vờ ủy khuất đến càng thêm lô hỏa thuần thanh, ánh mắt kia ướt sũng, tựa như chan chứa lệ.

"Ta tin." Chu Tử Thư chỉ là sợ. Hắn luôn cho là mình không có nhược điểm gì, nhưng khi tại Thiên Song, Tứ Quý Sơn Trang là điểm yếu của hắn, hiện tại, Ôn Khách Hành là điểm yếu của hắn.

"Nếu thực sự nhiễm dịch bệnh, ta còn sợ lây cho huynh và Thành Lĩnh đó." Ôn Khách Hành là kiểu người không nằm yên được, vừa hết sốt đã muốn chui ra khỏi ổ chăn. Trên giường năm thước vuông, làm sao bày được tôn đại phật Quỷ Chủ này.

Bọn họ dừng lại ở khách điếm hai ngày, trên đường hoàn toàn trở nên quạnh quẽ. Dịch bệnh ngoài thành dường như đã tràn vào bên trong thành, chỉ là tiểu nhị của hiệu buôn Bình An ứng đối đắc lực ở phương diện này, tạm thời nơi đây chưa bị lan đến.

"Chu trang chủ, hiện tại phủ nha đã đưa những người cảm nhiễm trong thành đều đến nghĩa trang ở ngoài thành, mọi người mau rời khỏi thành quay về Tứ Quý Sơn Trang đi, trên đường đừng dừng lại." Mới sáng sớm, tiểu nhị đã tìm tới cửa, ngay cả hành lý và một ít dụng cụ phòng thân đều chuẩn bị thỏa đáng.

Vị trước mắt này cùng Thất Gia và Đại Vu tương giao tâm đầu ý hợp, nếu họ gặp chút sơ xuất gì ở đây, chính mình làm thế nào công đạo được với cấp trên.

Thành Lĩnh gật đầu, cậu tuy đồng tình với những dân chúng bị dịch bệnh tra tấn này, nhưng cậu càng sợ sư phụ và Ôn thúc có cái gì sơ xuất. Chờ trở về Tứ Quý Sơn Trang, bọn họ cũng có thể ra một phần lực vì lũ lụt và dịch bệnh.

Đường vào thành phong kín, nhưng ra khỏi thành chỉ cần cầm thủ lệnh phủ nha là được.

Con lừa của Thành Lĩnh rốt cuộc đổi thành một con tuấn mã miễn cưỡng có thể so sánh với Triều Lai A Mãn. Ba người đi nhanh đến chỗ rẽ, Ôn Khách Hành bỗng nhiên ghìm cương.

"Ôn thúc?" Đều sắp tiến vào quan đạo, sao bỗng nhiên dừng ở chỗ này?

"A Nhứ, huynh mang Thành Lĩnh về trước đi." Ôn Khách Hành đã tự cân nhắc suốt một ngày, tâm niệm vừa lên liền áp không xuống được. Y xuất thân Thần Y Cốc, phụ thân cho dù bị trục xuất sư môn, vẫn mang một viên y giả nhân tâm như trước. Hai mươi mấy năm qua chính mình chịu dày vò giữa bầy ma quỷ, không dám bôi nhọ gia truyền, mặc dù ra khỏi Quỷ Cốc cũng bởi vì y thuật nông cạn mà sợ làm bẩn thanh danh của bậc cha chú.

Thần Y Cốc truyền thừa đoạn tuyệt, giang hồ mọi người đều biết, Ôn Khách Hành y nếu bỏ đi thân phận Quỷ Chủ, giờ đây lại lấy thân phận gì để quang minh chính đại sống yên chốn võ lâm?

"Lãng khách" trong lời A Nhứ, là sự thất vọng của hắn đối với Tấn vương, là sự thất vọng đối với những tranh đấu gay gắt trên triều đình, là trào phúng quá khứ vô năng của chính mình, chỉ duy nhất không phải là vứt bỏ tấm lòng son theo sóng trôi đi.

Vây còn "Lãng khách" của Ôn Khách Hành thì sao? Chẳng lẽ không phải phản trào phúng đối với sự bỏ lỡ của vận mệnh?

"Ta cùng đệ."

Sư phụ cũng chưa hỏi Ôn thúc muốn làm gì.

Cuối cùng chỉ có Thành Lĩnh một mình đi trước trở về Tứ Quý Sơn Trang.

Cậu cũng muốn lưu lại, nhưng sư phụ và Ôn thúc trăm miệng một lời ghét bỏ cậu chướng mắt, vì tống cổ chính mình, Ôn thúc ngay cả tân hôn yến cái gì cũng đều nói ra được.

Ở trong sơn trang vừa muốn quản các sư huynh đệ, lại muốn sắp xếp tẫn điểm tâm ý vì địa phương gặp tai họa, còn phải chờ đợi tin tức hiệu buôn Bình An truyền đến, lúc nào cũng lo lắng đề phòng.

Cũng may trước khi làm bồ câu đưa tin mệt đến gầy nhom, hai vị trưởng bối khiến người nhọc lòng cuối cùng cũng xuất hiện ở trước cổng sơn trang.

Thành Lĩnh kìm nén nước mắt muốn nhào vào người Ôn thúc, thiếu chút nữa bị sư phụ quăng ra ngoài.

"A Nhứ!" Lúc Ôn Khách Hành bị Chu trang chủ nhà y xách lên, y sợ tới mức tay chân cũng không biết nên để như thế nào.

"Ôn đại thiện nhân thành thật một chút đừng nhúc nhích, quăng ngã ngươi, ta cũng không đền nổi." Ôm ngang người, nâng lên không được hai lượng thịt, Chu Tử Thư căm tức hơn nửa tháng.

Ôn công tử nhà hắn bên ngoài làm nghề y chính là thực rộng rãi giao mệnh ra, ngày ngày mệt nhọc hao tổn tinh thần không nói, vết thương cũ phạm vào còn dám gượng chống, không nhiễm dịch bệnh mà thiếu chút nữa khiến chính mình sốt choáng váng. Chu trang chủ vài lần đều muốn trực tiếp đánh người người ngất xỉu khiêng trở về, nhưng nghe y nhắc tới cha mẹ là lại mềm lòng, chỉ có thể cùng nhau gắng gượng. Huyết sắc thật vất vả dưỡng ra được, gặp một lần này lại toàn bộ bồi đi vào, Chu trang chủ trong lòng tức điên, Ôn Khách Hành dỗ một đường cũng chưa chuyển biến tốt.

"Thành Lĩnh, phong sơn!" Chu Tử Thư ôm người chạy không ảnh, chỉ để lại cho đồ đệ ngốc một mệnh lệnh như vậy.

Phong sơn? Phong sơn gì?

Tứ Quý Sơn Trang vị trí rất thiên, ở trên giang hồ cũng không phải môn phái danh tiếng đang thịnh nào, ngày thường ngoài Nhạc Dương Phái, Đại Cô Sơn Phái và hiệu buôn Bình An, cơ hồ không có gì lui tới cùng các thế lực khác.

Thành Lĩnh không hiểu ra sao, nhưng vẫn gọi sư huynh đệ cùng nhau sửa sửa chữa chữa trận pháp, trước sơn môn dựng tảng đá lớn cản đường.

Chờ mọi người làm xong những việc này quay về trang, liền nghe được tin tức Ôn thúc lại bị sư phụ cấm túc.

Đệ tử trông coi từ ban đầu một người đổi thành hai người, sư phụ cũng đi theo một tấc không rời.

Đây đều là việc nhỏ, bọn họ bồi Ôn thúc cũng không phải một lần hai lần, vẫn luyện võ đọc sách như cũ, thường thường bị sư phụ phạt huấn luyện thêm mấy canh giờ, cuộc sống bình thường có tư có vị.

Nhưng trận pháp ngoài sơn trang thường thường bị người va chạm, hàng ngày các đệ tử lại thêm hai công tác tu cơ quan và khiêng người.

Cũng may mở ra chỉ là trận pháp phòng ngự uy lực suy yếu, Tất Tinh Minh chỉ huy hai sư đệ đem đại hán trên đùi cắm mũi tên gãy khiêng vào nhà gỗ nhỏ mới xây ở ngoài trang.

Một bên ai ui ai ui kêu to, còn có thể lấy ra tinh lực túm bọn họ hỏi vị Y Tiên của Thần Y Cốc kia có phải sống ở nơi này hay không.

Y tiên? Tất Tinh Minh da mặt căng thẳng, chỉ cảm thấy mây đen ngập đầu.

Các ngươi ít gọi mấy lần y tiên đi, điểm rủi ro của sư phụ không chạm vào được.

Chút vết thương cũ này của Ôn thúc hết dưỡng lại phạm, phạm lại dưỡng, sư phụ nhìn mà không thể chạm vào, ánh mắt đều sắp xanh lè.

Tin tức truyền nhân của Thần Y Cốc xuất thế truyền đến ồn ào huyên náo, chỉ là lời đồn đều biên thành mười mấy phiên bản, võ lâm tiền bối biết chuyện vì không rõ tình huống nên đều không tiện mở miệng.

Có phải y tiên hay không, Thẩm chưởng môn không rõ ràng lắm, nhưng phân thiệp mời đưa tới đỉnh đầu này đúng là phỏng tay.

Hỉ kết liên lý là chuyện tốt, chuyện cực kỳ tốt.

Chỉ là hai vị thành hôn này... Trang chủ Tứ Quý Sơn Trang Chu Tử Thư và hậu nhân của Thần Y Cốc Ôn Khách Hành?

Chẳng lẽ thật sự là hắn quá mức cổ hủ? Thế đạo này ký khế ước đã là thái độ bình thường?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro