Gặp ta
Tác giả: Vide cor meum
Cặp: Chu Ôn
Rating: T
Editor: Tâm Thủy
Tiếp tuyết sơn, không cần thực băng ẩm tuyết. Lão Ôn tinh thần ra vấn đề.
~~~
Chu Tử Thư nhìn theo phương hướng Ôn Khách Hành đang ngẩn người xem, cánh rừng ngoài cửa Tứ Quý Sơn Trang đều là cây đào, giờ phút này hoa đang nở rộ, dưới tàng cây không người, không biết Ôn Khách Hành vì sao lại si ngốc nhìn nơi đó.
"Lão Ôn? Hoàn hồn, đi thôi."
"Ta nha, ta là cái tên ngươi không cần, đã vứt bỏ, Hồng Y Quỷ."
Thiếu niên đưa lưng về phía Ôn Khách Hành mặc ngoại bào màu đỏ, cũng không hợp thân hình hắn, tuyến vai rộng thùng thình đều rủ xuống, vạt áo kéo trên mặt đất giống đuôi cá xòe ra. Thiếu niên tự xưng Hồng Y Quỷ quay đầu, lộ ra gương mặt giống Ôn Khách Hành như đúc, chỉ có điều ánh mắt non nớt hơn nhiều so với Ôn Khách Hành, bộ dáng ước chừng mười lăm sáu tuổi. Sắc mặt của hắn tái nhợt dọa người, không tốt hơn bao nhiêu so với Ôn Khách Hành bệnh nặng mới khỏi, trên gò má dính vài điểm vết máu. Hồng Y nhìn Ôn Khách Hành, chạc cây nở đầy hoa trên đỉnh đầu lần lượt thay đổi, hình thành hình dáng điện thờ, cung nghênh tôn sát thần này ở bên trong.
"Ôn Khách Hành, trước khi lên làm Quỷ Chủ vào năm hai mươi tuổi, ngươi có từng yêu thích danh hiệu này của ngươi không?"
Tư thế đi đường của Hồng Y có chút kỳ quái, hắn hoàn toàn không giống Ôn Khách Hành đi ổn định từng bước một, dáng dấp quân tử đoan đoan chính chính. Hồng Y gầy hơn Ôn Khách Hành, mặc quần áo càng ít, cả người thoạt nhìn mảnh mảnh mai mai. Trọng tâm đi đường và thân hình không tự chủ được thoáng lay động trái phải, phiêu dật đến nông nỗi quỷ dị, dưới mấy hơi thở nhanh nhẹn bay tới trước mặt Ôn Khách Hành. Ôn Khách Hành quả thực hoài nghi mình còn đang trong giấc mộng, giống như mê muội vươn tay đi sờ vết máu trên má Hồng Y. Hồng Y xoay người lui về phía sau, tránh được tay y.
"Lau không được."
Ôn Khách Hành chợt cả kinh, bả vai thế nhưng không tự giác hơi rùng mình, may mắn có hai cánh hoa đào rơi xuống lòng bàn tay vươn ra, cũng có thể che giấu sự khác thường của y. Ôn Khách Hành bắt tay phóng lên trên đầu Chu Tử Thư, nghiêng tay đổ hoa lên tóc hắn. Chu Tử Thư bắt được cổ tay y, bất đắc dĩ cười. Người nào đó được tiện nghi mở quạt ra phe phẩy, cố ý đánh một đạo kình khí về hướng cây hoa đào nơi Hồng Y trốn tránh, mưa hoa che lấp khuôn mặt Hồng Y mơ hồ không rõ.
"Gói chút hoa trở về, làm bánh hoa tươi. Nếu ta đã đánh hoa xuống dưới rồi, chuyện nhã sự nhặt hoa này làm phiền Chu trang chủ nhé."
Dứt lời, bỏ lại Chu Tử Thư và thiếu niên hồng y phía sau, tự mình đi trở về sơn trang. Y mặc dù không quay đầu lại, nhưng cảm giác được Hồng Y vẫn chăm chú nhìn mình. Đây là Hồng Y lần đầu tiên xuất hiện. Về sau hắn luôn lặng yên xuất hiện, ghé vào bên người Ôn Khách Hành, hoặc đứng ở sau người Chu Tử Thư ngó đầu ra nhìn y.
Hắn không muốn gặp người thứ hai, cũng không bằng lòng gặp Chu Tử Thư cho lắm, phần lớn vẫn là chọn thời điểm Ôn Khách Hành chỉ có một mình để xuất hiện, nói chuyện chốc lát, lại lặng yên tiêu thất. Để lại cho Ôn Khách Hành là làn khói lượn lờ bốc lên trong trản lư hương, giọt mưa dưới mái hiên giống như hạt châu trên bức rèm, hoặc là gợn sóng rất nhỏ trên mặt nước trà trong chén. Ôn Khách Hành chưa từng nhìn kỹ hắn, từ giận hắn hận hắn, đến bình tĩnh ở chung với hắn. Hồng Y mặc kệ Ôn Khách Hành đối với hắn thế nào, vẫn luôn thản nhiên không hề biến hóa, điên điên khùng khùng, chợt cười chợt giận, có khi trước sự kinh ngạc của Ôn Khách Hành, có thể rơi xuống cả biển nước mắt, nước mắt còn chưa lau sạch sẽ, lại ha ha cười rộ.
Ngày hôm đó Trương Thành Lĩnh mới học được làm sữa đặc chưng đường, chưng một nồi đầy các bát nhỏ, chọn bát có vẻ ngoài đẹp nhất đổ thêm anh đào thái nhỏ và đường hoa quế, đưa tới cho Ôn Khách Hành. Bởi Ôn Khách Hành bị gió lạnh đầu xuân xối, có chút ho khan, Chu Tử Thư hạn chế y, không cho y ăn nhiều đường, sợ có đờm. Ôn Khách Hành đã sớm thèm món ăn nhẹ vị ngọt, lập tức cười đến mặt mày cong cong tiếp nhận bát. Trương Thành Lĩnh nhỏ giọng nói với y:
"Bát này cố ý ít thả một nửa đường, ăn một chút chắc cũng không sao, ngài đừng nói với sư phụ."
"Vẫn là Thành Lĩnh biết hiếu thuận người."
Trương Thành Lĩnh cẩn thận đem bát sứ đặt lên bàn, vội vã chạy ra ngoài cho các sư đệ nếm thử chút tay nghề. Ôn Khách Hành đóng cửa lại, ngồi bên cạnh bàn, múc một thìa.
"Ôn Khách Hành, ngươi đừng ăn cái này, lưu trữ cho A Tương ăn, nó chưa từng ăn đâu."
Bàn tay đang nắm thìa sứ của Ôn Khách Hành dừng lại, vốn đang định đưa sữa đường trên dính chút vụn anh đào đỏ vào trong miệng. Y bỗng nhiên quay đầu lại, Hồng Y lẳng lặng đứng ở sau người.
"A Tương không còn."
Đôi mắt của Hồng Y đen kịt, hắc bạch phân minh, không giống người sống, chứa đựng ý cười nhàn nhạt.
"Vậy ngươi đi tìm nó đi."
"Đi, tìm nó?"
Ba chữ ngậm ở trong miệng, Ôn Khách Hành phảng phất như không quá lý giải những lời này, chần chờ lại lặp lại một lần. Hồng Y hai tay vịn vào bàn, nghiêng người ngồi lên, nghiêng đầu nhìn y.
"Đúng vậy, nó còn nhỏ, không ăn được nóng, ngươi thổi nguội một chút."
Bát sứ trong tay chỉ cảm thấy càng ngày càng nặng, rốt cuộc không bưng được nữa "Phanh" một tiếng đặt xuống bàn, Ôn Khách Hành giọng khô khốc, giải thích với Hồng Y:
"A Tương đã chết."
"Ngươi đi tìm nó đi, ngươi mới có được sữa đặc chưng đường, không cho nó ăn, nó cáu kỉnh thì làm sao bây giờ?"
Hồng Y hoàn toàn không để ý ánh mắt trốn tránh của Ôn Khách Hành, ngược lại nhảy xuống từ trên cái bàn, ngồi xuống mặt đất, nằm phục ở đầu gối Ôn Khách Hành, ngửa đầu giống như tiểu đệ tử đòi đường ăn trong sơn trang, trong mắt không hề che giấu sự chờ mong và vui mừng.
"Ngươi nói, A Tương ăn thứ này, có thể sẽ thật cao hứng hay không?"
"A Tương thích ăn, không sai được, tất nhiên cao hứng. Sẽ tha thứ ta hai ngày trước đưa nó đi ở Bạc Tình Ti."
"Muốn lại cho thêm chút anh đào không?"
Ôn Khách Hành hung hăng chụp một chưởng lên mặt bàn, chấn động đến làm bát ong ong kêu, trong ánh mắt ôn nhuận của y toát ra vài tia điên cuồng đã lâu không thấy.
"Bổn tọa nói, Cố Tương đã chết."
Hồng Y ủy khuất nhìn Ôn Khách Hành đang trừng mắt, căm hận nói:
"Ta hiểu được, ngươi chính là không muốn đi tìm nó, chính là không muốn cho A Tương ăn."
"Ta không phải."
Ôn Khách Hành cơ hồ đứng không vững, tay đỡ bàn vịn vào khoảng không, lúc tay áo lướt qua mặt bàn đem bát sứ quét xuống mặt đất, rơi vỡ nát. Y đờ đẫn, bên tai đều là từng tiếng từng tiếng chất vấn của Hồng Y, thế nhưng lại định cứ chân trần như vậy mà dẫm lên mảnh sứ vỡ đầy đất. Khi Chu Tử Thư đi tới sân nghe thấy tiếng vang bên trong, vội vàng đẩy cửa đi vào, ai ngờ vừa đẩy cửa liền sợ tới mức khóe mắt như nứt ra.
"Lão Ôn!"
Khoảng cách chỉ ngắn ngủi vài bước như vậy mà hắn thật sự đã dùng tới Lưu Vân Cửu Cung Bộ, kéo Ôn Khách Hành xoay người tránh được mảnh sứ trên mặt đất. Hắn kinh hồn chưa định nhìn mảnh sứ trên mặt đất, từng mảnh sắc bén, nếu Ôn Khách Hành thực sự một cước giẫm lên, không biết sẽ phải chịu tội thế nào. Ôn Khách Hành bị hắn nửa kéo vào trong ngực, hồi thần lại, miễn cưỡng mỉm cười, giật nhẹ tay áo Chu Tử Thư.
"Không cẩn thận làm rơi vỡ, họp chợ lần tới lại mua bát mới đi."
Chu Tử Thư có tâm phải trách cứ y hai câu, nhưng thấy bộ dáng rã rượi ỉu xìu này của Ôn Khách Hành, bao nhiêu lời nói nặng cũng nói không nên lời, chỉ đành nhặt khăn sạch giúp y chà lau đầu ngón tay dính vào nước đường, âm thầm hạ quyết định muốn bảo Trương Thành Lĩnh đổi hết bát đĩa trong nhà đều thành chất liệu gỗ. Ôn Khách Hành nhu thuận rúc vào trong ngực hắn, tùy theo động tác của Chu Tử Thư, hai mắt trống rỗng mờ mịt quét một vòng trong phòng, Hồng Y quả nhiên đã đi rồi.
Chu Tử Thư cúi đầu lau tay, trong mắt dày đặc vẻ lo lắng. Sữa đặc chưng đường đến tột cùng không ăn được, Chu Tử Thư muốn lại đi lấy cho y một chén, Ôn Khách Hành nghĩ đến vụn anh đào đỏ sậm dính nhớp trên màu trắng nõn, nhất thời mất khẩu vị, lắc đầu nói:
"Tính, bọn nhỏ thích ăn cái kia, ta sẽ không đoạt cùng bọn nó."
Buổi chiều lúc Ôn Khách Hành nằm ngủ, nhất định phải mở cửa sổ ra. Chu Tử Thư lo ngại thân mình y chỉ sợ không chịu được gió xối, lại không muốn mâu thuẫn với Ôn Khách Hành vì loại việc nhỏ này. Liền giả ý đáp ứng, tính toán lặng lẽ nửa đêm rời giường đóng cửa sổ. Không thể không nói, gian phòng ngủ này của họ có hướng cửa sổ rất tốt, mở ở gần đầu giường. Đẩy cửa mở, ánh trăng tròn đầy ắp trải khắp giường, trên màn trướng bóng trúc chớp động, rất đáng yêu. Ôn Khách Hành nằm nghiêng trên giường, nhìn bóng mờ trên mặt trăng.
"Nghe người ta nói, trên mặt trăng là Hằng Nga và Ngô Cương, còn có cây hoa quế. Hoa quế thu làm đường hoa quế, hôm nay Thành Lĩnh cho các đệ tử dùng hẳn chính là đường hoa quế đi."
Chu Tử Thư vỗ vỗ sau lưng y, lại vuốt ve mái tóc dài giống như lụa trắng của y.
"Đúng vậy, Cung Quảng quanh năm thanh lãnh, là nơi ở của Hằng Nga tiên tử không dính khói lửa trần gian."
Ôn Khách Hành đột nhiên có hưng trí, trở mình xoay người, cười hì hì nói.
"Còn không phải sao, Hằng Nga."
Chu Tử Thư làm bộ nhẹ nhàng vỗ trên cánh tay y.
"Lá gan không nhỏ, dám lấy sư huynh ra trêu chọc."
Ôn Khách Hành đắc ý nhướn nhướn mày, khoa trương làm một khẩu hình: Hằng nga sư huynh, tha ta đi. Chu Tử Thư thấy y khôi phục tinh thần, nhưng thật ra làm cho hắn thả lỏng mấy phần. Tâm thần lơi lỏng, chậm rãi vòng cánh tay quanh hông Ôn Khách Hành.
"Ngủ đi."
Ôn Khách Hành nhu thuận nhắm mắt lại, Chu Tử Thư lưu tâm chăm chú nhìn hàng mi dài của y từ bất an rung động tới dần dần bình ổn, rốt cuộc cũng buông tâm, nặng nề chìm vào giấc ngủ. Không biết qua bao lâu, Ôn Khách Hành mở mắt ra, trước mặt phóng đại vẻ mặt an ổn ngủ say của Chu Tử Thư, trong lòng ngọt ngào, không nhịn được cong môi cười. Sau đó ánh mắt y lướt qua đầu vai của Chu Tử Thư, Hồng Y ngồi xổm trước giường, ngón tay quấn nghịch tua rua rủ xuống ở viền thảm. Cảm thấy được ánh mắt của Ôn Khách Hành, hắn đứng lên kéo vạt áo đỏ đi đến dưới ánh trăng, trên gương mặt có thể thấy rõ ràng vết máu không lau đi được, làm mấy khẩu hình hướng về phía Ôn Khách Hành.
A Tương, La Di, A Nhứ.
Lúc mới gặp, Hồng Y nói với y, tên của hắn là cái tên Ôn Khách Hành vứt bỏ, không cần. Giờ phút này Hồng Y ghé vào lỗ tai y khẽ khàng nói:
"Nhưng là, ngươi không ném được ta đâu, ngươi không có khả năng không cần ta."
Đừng đến quấn lấy ta nữa, A Nhứ từng nói, đều đã qua đi.
"Nhưng là, là chính ngươi gọi ta đến nha."
Ôn Khách Hành chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt theo khóe mắt rơi vào trong vỏ gối. Hồng Y không phải người khác gọi tới, là Ôn Khách Hành gọi hắn đến. Chu Tử Thư nói với y, đều đã qua đi, chỉ là Ôn Khách Hành không nghĩ buông tha mình. Chu Tử Thư trước khi ngủ nhớ kỹ phải đóng cửa sổ, giãy dụa nửa đêm tỉnh lại, thấy Ôn Khách Hành nhíu chặt mày, ngủ đến cực không an ổn. Hắn chạm vào gò má Ôn Khách Hành, ở dưới ánh trăng có thể thấy rõ ràng một đường nước mắt đã khô. Chu Tử Thư đứng dậy, tới trước cửa sổ, tay vịn bậu cửa sổ không nhịn được thở dài một hơi. Lão Ôn vì sao khổ như vậy, chúng sinh đều khổ, chỉ là y phải chịu quá nhiều khổ đau. Hắn nương ánh sáng mở ra bức thư cuộn giấu trong ngực, đây là thư Đại Vu hồi âm sau khi hắn phát giác sự không thích hợp ở Ôn Khách Hành. Thư rất đơn giản, nhưng hắn không nhịn được vẫn cứ muốn lấy ra đọc đi đọc lại hết lần này đến lần khác, tựa hồ như vậy là có thể ép ra được một đáp án mới.
Tâm bệnh không thuốc nào dùng được.
Hắn chỉ có thể ở bên Ôn Khách Hành, cầu nguyện mình và Lão Ôn cũng đủ cố gắng, có thể kéo Lão Ôn trở về từ trong vũng bùn. Chu Tử Thư trong lòng bi thương, nhìn ánh trăng thật lâu vô pháp bình tĩnh, thình lình người vốn đang ngủ kia đột nhiên ngồi dậy. Chu Tử Thư vội vàng đóng cửa sổ, quay về trên giường chăm sóc Ôn Khách Hành đang mồ hôi lạnh sũng nước sau lưng. Ôn Khách Hành một phát bắt được hắn, môi đều run run.
"Hồng Y..."
"Ai?"
"Không có gì... A Nhứ, sao huynh lại dậy? Huynh muốn uống nước sao, ta đi lấy cho huynh nhé."
"Không cần, ta tự mình đi, đệ mau ngủ đi."
"Ngủ không được, buổi trưa ham ngủ đã ngủ quá nhiều. A Nhứ, ta muốn đi ra ngoài hít thở không khí."
Chu Tử Thư cũng thật sự không nỡ thấy Ôn Khách Hành trằn trọc trong đêm tối, còn không bằng đi ra ngoài ngắm trăng giải sầu một chút. Lấy ra áo choàng mặc khi vào đông, khoác lên trên vai Ôn Khách Hành, giúp y buộc dây áo.
"Cẩn thận bị gió thổi đau đầu, ta đi cùng với đệ."
Ôn Khách Hành nắm tay Chu Tử Thư, hơn nửa đêm mang theo một ngọn nến đi trái đi phải ở trong sơn trang to như vậy. Trong tĩnh lặng Chu Tử Thư thủy chung cầm thật chặt tay Ôn Khách Hành, giúp y ấm lên, ấm đến mang tới sự an bình đã lâu không thấy trong tâm Ôn Khách Hành. Mãi đến khi hai người đi tới nhà thuỷ tạ, ánh trăng phản quang trong vắt trên nước hồ, có một kẻ đứng ở trên gốc cây liễu rủ bên bờ hồ.
"A Nhứ, huynh để cho ta một người lẳng lặng, được không?"
Ôn Khách Hành gắng gượng đè xuống tâm tư trong lòng, ánh trăng trong mắt y đọng thành một vũng lệ châu. Kiên nhẫn chờ đợi Chu Tử Thư rời đi, Hồng Y nhẹ nhàng xoay người bay xuống, kéo căng đùi phải, tính cả lưng đùi cũng kéo căng, mũi chân không vớ giày điểm trên mặt nước. Gấp chân trái vén lên vạt áo, gió thổi trúng ào ào rung động, cùng tay áo bị thổi ra một độ cung. Đai lụa gấm trên thắt lưng và tóc dài phấp phới trong gió, giống như đóa hoa thược dược nở rộ.
"Ngươi đem hai mươi năm đằng đẵng giao cho ta, chính mình chẳng ngó ngàng mà chạy vội về hướng ánh sáng."
Ôn Khách Hành mắt lạnh nhìn chính mình mười sáu tuổi phát điên phát khùng, mãi tới khi Hồng Y thân thân thiết thiết vòng hai cánh tay gầy còm quanh cổ y.
"Đừng nhìn ta như vậy, đã nói rồi, là ngươi gọi ta đến, tại sao lại không cần ta nữa?"
Cảm thấy được sự phiền chán của Ôn Khách Hành, Hồng Y rũ mắt mặt phiếm một tầng hồng nhạt.
"Đừng tức giận, ta đi giết vài người cho ngươi chơi chơi được không?"
Một đêm qua đi, các môn phái may mắn đào thoát cuộc hỉ tang của Quỷ Cốc và trận tuyết lở núi Trường Minh, phàm dính líu tới Lưu Ly Giáp, trộn đến sâu chút, đều bị người diệt môn. Chiêu số rất đơn giản, trên cổ họng để lại một đạo vết máu trí mạng. Không tới mấy ngày sau, trên giang hồ tất nhiên sẽ lòng người hoảng sợ, đều nói là Ôn Khách Hành chết ở trong cuộc hỉ tang của Quỷ Cốc đã hóa thành lệ quỷ trở về đòi mạng. Chẳng qua giờ phút này giang hồ còn chưa tỉnh lại từ trong giấc ngủ, ngày mới tờ mờ sáng, Ôn Khách Hành ngồi trên giường.
"Huynh có thích hắn hay không?"
Chu Tử Thư nhìn theo hướng tay y chỉ, đó là áo ngủ thuần trắng mà Ôn Khách Hành mới vừa rồi cởi ra, đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ. Treo trên móc áo, bị gió thổi trúng phất phất phới phới, giống bóng người. Chu Tử Thư trong lòng căng thẳng, ôm lấy Ôn Khách Hành, đem cằm đặt ở vị trí xoáy tóc trên đỉnh đầu Ôn Khách Hành, lòng bàn tay lặng lẽ siết lấy đoạn tay áo dính đầy máu.
"Thích, đều thích, đều là đệ."
Ôn Khách Hành chớp mắt, kéo Chu Tử Thư xuống dưới hôn môi, Chu Tử Thư trước ngậm lấy bờ môi trên hơi mỏng của y, thương tiếc hôn bờ môi no đủ ấy. Sau đó tách mở cánh môi y đoạt lấy y, cuối cùng lại ôn tồn ngậm lấy bờ môi dưới đầy đặn của Ôn Khách Hành, thật lâu không muốn buông ra. Hồng Y đứng ở trước giá áo, nhìn chăm chú vào hai người vong tình hôn nhau, không tiếng động cười cười, ném cành hoa đào đang nghịch trong tay xuống dưới bệ cửa sổ.
"Ngươi nha ngươi."
Hồng Y tựa như một tiểu hài tử giả vờ làm người lớn, làm như có thật kéo dài thanh âm, giấu không được thần sắc thiên chân trong dung mạo hắn, chậm rãi nói ra sự thực tàn nhẫn.
"Bệnh vô phương cứu chữa."
Bằng không sao lại thường xuyên gặp ta. Ôn Khách Hành nhắm mí mắt, không nhìn khuôn mặt kia, một mực truy đuổi sự ấm áp giữa môi lưỡi Chu Tử Thư. Thiên hạ không kẻ nào xứng khuyên hắn thiện lương, Ôn Khách Hành cũng không xứng.
"A Nhứ, gió thổi hoa đào bay vào."
Chu Tử Thư buông ra Ôn Khách Hành hơi thở bất ổn, đưa mắt nhìn qua, quả nhiên trên giá gỗ rơi rụng vài cánh hoa.
"Cảnh xuân vô hạn, đúng là thời gian để đạp thanh ngắm hoa, Lão Ôn, có muốn cùng đi với ta không?"
"Được nha, qua hai ngày nữa, gọi Thành Lĩnh bọn nó cùng đi."
"Đệ cứ nuông chiều bọn nó, đệ trước nghỉ ngơi một lát đi. Ta đi phòng bếp tìm bánh màn thầu. Chơi cả tối ở trong trang với đệ lâu như vậy, đói muốn chết rồi."
Thấy Ôn Khách Hành ngoan ngoãn nằm xuống, Chu Tử Thư cẩn thận đóng cửa lại, đi đến dưới mái hành lang dài ngoài cửa, có một thanh kiếm dựa vào tường trong chỗ tối. Hắn cầm lấy Bạch Y Kiếm, tùy tay vung một kiếm, hất máu tươi đầm đìa vào trong bụi cỏ.
"Thành Lĩnh."
Trương Thành Lĩnh đứng trong bóng râm lẳng lặng nhìn Chu Tử Thư.
"Chuyện ta đêm nay đi ra ngoài theo Lão Ôn, không cần nói với hắn."
"Đã biết, sư phụ."
Trương Thành Lĩnh nhu thuận gật đầu, tiếp nhận Bạch Y Kiếm trong tay Chu Tử Thư, đối với chuyện vừa rồi xảy ra, tất cả đều nhìn như không thấy.
"Cháo đã nấu rồi, con đi gọi các sư đệ rời giường luyện công."
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro