Đứng lại, cướp đây!
Tác giả: Lạc Vũ
Cặp: Chu Ôn
Rating: T
Editor: Tâm Thủy
Hôm nay là ngày Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư xuống núi mua đồ, chỉ là Chu trang chủ lâm thời có việc, nên mới khiến Ôn Khách Hành xuống núi trước chờ mình, ai ngờ người nào đó vừa mới xuống núi, đã bị một tiểu cô nương đánh cướp.
~~~
1.
"Uy! Lão già! Nói lão đấy, cướp đây, đem tiền trên người đều giao ra đây!"
Tiểu cô nương diện mạo thanh tú, lại cứ phải giả trang thành bộ dáng hung thần ác sát.
Công tử áo trắng trẻ tuổi mở ra tay, bất đắc dĩ nói: "Cô nương, ta thực sự hết tiền, nhà của ta đều là nương tử quản sổ sách, ngày hôm nay thật không khéo, nương tử nhà ta không ở đây."
Y nhéo một sợi tóc vân vê trên đầu ngón tay: "Hơn nữa, ta cũng không phải lão già, bản nhân chỉ là tóc bạc sớm mà thôi."
Tiểu cô nương híp mắt nhìn sát vào, ái chà! Thật đúng là một vị công tử ca anh tuấn, vừa rồi chỉ thấy mái đầu y bạc trắng, còn tưởng đây là một lão già dễ bị khi dễ.
Tiểu cô nương nắm chặt đao trong tay: "Không có tiền cũng không sao, ngươi không phải còn có nương tử ư, ngươi theo ta đi, đến lúc đó làm cho nương tử ngươi đến chuộc nhân."
Công tử trẻ tuổi gật đầu rất đồng ý: "Vậy ta viết cho nương tử phong thư, sau đó cô nương bảo người ta đưa đến Bình An ngân trang, giao cho một người tên là Chu Nhứ."
Tiểu cô nương vỗ tay:
"Không thành vấn đề!"
Hôm nay là ngày Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư xuống núi mua đồ, chỉ là Chu trang chủ lâm thời có việc, nên mới khiến Ôn Khách Hành xuống núi trước chờ mình.
Những năm gần đây trên giang hồ gió êm sóng lặng, đã lâu chưa sinh sự đoan, Chu trang chủ lúc này mới yên tâm để trang chủ phu nhân xuống núi một mình, ai ngờ người nào đó vừa mới xuống núi, đã bị một tiểu cô nương đánh cướp.
Ôn Khách Hành chọc chọc tiểu cô nương:
"Cô nương là thổ phỉ? Hay là cường đạo?"
Tiểu cô nương lắc đầu, căm tức nói:
"Ngươi đừng chọc tóc ta, kiểu tóc đều rối loạn!"
"Còn nữa, ta cũng không phải cái loại thổ phỉ cường đạo không nhập phẩm này, ta là người của Quỷ Cốc, Quỷ Cốc ngươi biết không? Chính là Quỷ Cốc làm người nghe tên đã sợ mất mật kia. Ta nói cho ngươi, cốc chủ của chúng ta lợi hại lắm, võ công cao cường không nói, dung mạo rất dễ nhìn, giống như thiên tiên hạ phàm, ngay cả thủ lĩnh Thiên Song đều thua trong tay cốc chủ của chúng ta!"
Ôn Khách Hành cố nén cười nói:
"Ái chà, cốc chủ của các vị lợi hại như vậy sao, thế cô nương gặp hắn chưa?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương xệ xuống: "Chưa, khi ta nhập cốc, cốc chủ của chúng ta đã thoái ẩn giang hồ, đây đều là nghe các tỷ tỷ trong cốc nói."
"Cô nương muốn gặp hắn?"
"Đương nhiên! Cốc chủ chính là nhân vật truyền thuyết!"
Ôn Khách Hành nhíu mày, y đều thành truyền thuyết.
"Cô nương thấy điểm gì ở hắn, chẳng lẽ bộ dáng ta không đẹp hơn hắn sao?"
Tiểu cô nương cao thấp đánh giá y một phen, sau đó bĩu môi: "Dung mạo ngươi tuy rằng cũng khá tốt, nhưng khẳng định không đẹp như cốc chủ của chúng ta."
"Chính là cô nương đều chưa từng gặp hắn."
Tiểu cô nương nhe răng với y:
"Cốc chủ của chúng ta đẹp mắt nhất."
"Được rồi được rồi, cốc chủ của các vị đẹp mắt nhất."
Ôn Khách Hành nhịn không được, sờ sờ đầu tiểu cô nương, sau đó đã cảm thấy sau lưng chợt lạnh.
Ôn đại thiện nhân sờ sờ cằm, hơi hơi gợi lên khóe miệng.
"Cô nương nếu đã là người của Quỷ Cốc, vì sao còn ra ngoài đánh cướp?"
Tiểu cô nương nhìn nhìn Ôn Khách Hành, đi đến ngồi xuống trên một tảng đá lớn ở ven đường, sau đó vỗ vỗ lên vị trí bên cạnh.
Ôn đại thiện nhân biết nghe lời ngồi ở bên cạnh.
Tiểu cô nương thở dài một hơi:
"Ai, ngày tháng thật khó qua, phụ mẫu ta đều mất, lúc cùng đường được một tỷ tỷ của Bạc Tình Ti cứu, từ đó liền vào Quỷ Cốc, nhưng Quỷ Cốc đâu phải địa phương dành cho người ở, trước đây thời điểm cốc chủ chưa đi thì còn có người che chở, hiện giờ cốc chủ thoái ẩn giang hồ, cuộc sống của Bạc Tình Ti ngày càng trôi qua gian nan, không chỉ bị những danh môn chính phái kia áp bách, còn bị những kẻ khác trong cốc khi dễ, không có cách nào, tỷ muội chúng ta chỉ có thể ra ngoài tìm kế sinh nhai khác."
"Cho nên cô nương mới đi đánh cướp?"
Tiểu cô nương gãi gãi cằm:
"Ừm... Mặc dù bây giờ nghiệp vụ còn chưa thuần thục, nhưng cướp nhiều vài lần thì tốt rồi."
Ôn Khách Hành đỡ trán: "Mạo muội hỏi một câu, ta là người thứ mấy cô nương cướp?"
"Người thứ nhất."
Ôn Khách Hành: ...
Tiểu cô nương đột nhiên hai mắt tỏa sáng, chỉ chỉ trà quán trước mặt: "Uy, ngươi có khát không, chúng ta đi uống chút trà đi."
Ôn đại thiện nhân gõ gõ đầu nàng:
"Cô nương cũng đừng quên, ta không có tiền."
"Không sao, ta có."
Ôn Khách Hành: ...
Cô nương, ngươi có phải đã quên hay không, chính mình là giặc cướp đó...
Quán trà không lớn, chỉ có ba bốn cái bàn, ngày nắng to nên không có mấy khách, chỉ có một người mặc trường bào màu xám trắng ngồi uống trà đằng kia, thấy hai người Ôn Khách Hành tiến vào cũng chỉ ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái, rồi sau đó lại cúi đầu uống trà.
Cây quạt của Ôn Khách Hành mở ra, che khuất khóe miệng nhếch lên.
"Ai, ngươi cũng có cây quạt à, cốc chủ của chúng ta cũng dùng quạt, nghe nói đó là một phen quạt sắt xuất thần nhập hóa, có thể lấy đầu người ở ngoài ngàn dặm."
"Phốc... Khụ khụ..."
Tiểu cô nương nhìn về vị khách nhân đang uống trà kia với vẻ mặt mờ mịt.
Khách nhân xin lỗi cười cười: "Ngượng ngùng, ta đột nhiên nhớ ra là có việc phải làm gấp, uống trà hơi vội vã quá."
"Nha."
Tiểu cô nương gật đầu nhẹ:
"Ngươi có chuyện gì gấp, nói ra đi, có lẽ ta có thể giúp ngươi."
Ánh mắt của khách nhân quét qua quét lại trên người Ôn Khách Hành, sau đó hắn mới chậm rãi nói:
"Nương tử nhà ta đi lạc, ta phải đi tìm hắn."
Tiểu cô nương lúc lắc tay:
"Vậy ngươi đi đi, chuyện này ta không giúp được ngươi, ta còn vội đi kiếm tiền đây."
Khách nhân kia cũng không khách khí, đặt mông liền ngồi vào bên cạnh Ôn Khách Hành:
"Không vội không vội, không biết hai vị đang đi đâu?"
"Quỷ Cốc."
Tiểu cô nương làm cái mặt quỷ:
"Sợ rồi chứ!"
Khách nhân duỗi cánh tay ra, ôm lấy thắt lưng Ôn Khách Hành:
"Tất nhiên là sợ, bất quá đúng dịp, vừa rồi ta thu được nương tử gửi thư, nói là có người bắt hắn đi, bảo ta mang tiền đến Quỷ Cốc chuộc người, không biết cô nương và... vị công tử này có thể mang ta theo một đoạn đường hay không?"
Tiểu cô nương vỗ bàn một cái:
"Mang, phải mang chứ, đợi lát nữa ngươi đi theo chúng ta, ta ngược lại muốn xem là ai đoạt mối làm ăn của ta!"
2.
Sau trận đại chiến năm đó, Quỷ Cốc tiêu điều hơn rất nhiều, chỉ còn lại mèo lớn mèo nhỏ hai ba con, không tạo ra nổi sóng gió gì, chính đạo nhân sĩ cũng không nhắc tới việc tiêu diệt Quỷ Cốc nữa, coi như cho môn hạ đệ tử một cơ hội lịch lãm.
"Vân Tài tỷ tỷ, muội đã trở về, chúng ta sẽ lập tức có tiền!"
Vừa vào Quỷ Cốc, tiểu cô nương lập tức nhảy nhót đi tìm người.
Khách nhân vỗ vỗ bả vai Ôn Khách Hành, nhỏ giọng nói:
"Đứa nhỏ này thật thiết thực, giống đệ. Chính là nhìn có điểm ngốc."
Ôn Khách Hành nguýt hắn:
"Người ta gọi cái này là thiên chân!"
"Tốt tốt tốt, thiên chân, thiên chân."
Ôn cốc chủ nhìn về phương hướng tiểu cô nương rời đi, đột nhiên nở nụ cười.
"A Nhứ."
"A Tương nếu còn sống, hẳn cũng lớn như nàng vậy nhỉ..."
Y trải cho tiểu nha đầu của y một con đường đi thông dương gian, vốn tưởng rằng nàng từ nay về sau sẽ có thể bình an trôi chảy, trăm tuổi vô ưu, không nghĩ chung quy là đường xây từ bạch cốt, phàm nhân không thể đi, vì thế, ở ngày ấy đại hôn, cùng với tên ngốc yêu thảm nàng đi qua u minh lộ, qua cầu Nại Hà, mà ba dặm hồng trang kia cũng không đợi được chủ nhân của nó...
Vết thương cũ trên ngực lại bắt đầu ẩn ẩn đau, mặc dù không mãnh liệt, cũng mệt nhọc vô cùng.
"Lão Ôn..."
Chu Tử Thư thấy sắc mặt y trắng bệch, liền đỡ y ngồi xuống tảng đá ở bên cạnh.
Ôn Khách Hành lắc tay:
"A Nhứ, ta không sao, tiểu nha đầu kia sao vẫn chưa trở lại, không phải lạc đường đấy chứ?"
"Đây chính là người ngươi nói?"
Hai người Ôn Chu đồng thời nhìn lại, chỉ thấy một người nam tử dáng dấp âm nhu yêu mị đang dắt tiểu cô nương đi về hướng bên này.
"Đúng vậy, chính là hắn, lát nữa nương tử của hắn sẽ tới chuộc người, đến lúc đó tiền đều là của ngươi, ngươi mau thả Vân Tài tỷ tỷ các nàng ra!"
Nam tử cúi người ghé vào tai tiểu cô nương:
"Ngươi cho rằng ta muốn là tiền sao?"
Tiểu cô nương oán hận nói:
"Chẳng lẽ không đúng?"
"A, đây chỉ là một trong các nguyên nhân, ngươi biết hai người mà ngươi bắt này là ai không?"
Nam tử buông tiểu cô nương ra, hành lễ từ xa với hai người Ôn Chu:
"Tại hạ Ngụy Lương, tham kiến cốc chủ, bái kiến Chu Trang chủ."
Tiểu cô nương ngây ngẩn tại chỗ, sững sờ nói: "Ngươi nói bọn họ là ai?"
Khách nhân trong quán trà tiến lên một bước, ẩn ẩn đem Ôn Khách Hành chắn phía sau, cười tủm tỉm nói:
"Tứ Quý Sơn Trang Chu Tử Thư."
Sau đó chỉ người đứng phía sau:
"Tứ Quý Sơn Trang Ôn Khách Hành."
Ngụy Lương cũng không biết từ chỗ nào lấy ra một cây quạt, phe phẩy quạt:
"Cốc chủ, Chu trang chủ, nhị vị đến rất đúng lúc, tại hạ vừa vặn có một việc cần nhị vị hỗ trợ, không biết có nên nói hay không."
Ôn Khách Hành chống cằm nhìn hắn:
"Nếu không biết có nên nói hay không, vậy cũng đừng nói, chúng ta đều thoái ẩn giang hồ, sẽ không đi theo trộn lẫn với bọn tiểu bối các ngươi."
Bị nói thành tiểu bối, Ngụy Lương cũng không tức giận. Hắn đóng lại cây quạt trong tay, nhìn về phía Ôn Khách Hành:
"Kỳ thật cũng không phải đại sự gì, chỉ là muốn hướng ngài lấy vị trí cốc chủ làm thử."
Ôn Khách Hành trừng mắt:
"Được."
Ngụy Lương nhíu mày:
"Ngài đồng ý?"
Ôn Khách Hành gật đầu:
"Ngươi muốn làm thì cứ làm đi, dù sao đồ bỏ cốc chủ này ta đã sớm không muốn làm."
Ngụy Lương thở dài, khổ sở nói:
"Tuy nhiên, lịch đại cốc chủ kế vị, người nào không phải giết ra từ núi thây biển máu, nếu không thấy được thi thể ngài, chỉ sợ tại hạ khó mà phục chúng."
Ôn Khách Hành cười tủm tỉm nói:
"Ngươi muốn giết ta à, ta hiện tại tuy rằng xem như một phế nhân, nhưng Chu trang chủ còn ở đây, ta xem công phu của ngươi không đủ mạnh, đầu óc cũng không quá thông minh, nếu không coi như xong đi."
"Nga, thật sao? Ta lại không nghĩ như vậy."
Ngụy Lương thân hình chợt lóe, chớp mắt đến bên người tiểu cô nương.
"Ta đúng là không đủ mạnh, thế nhưng ta đối với nhân tâm vẫn có biết chút ít."
Hắn đưa tay bóp lấy cái cổ yếu ớt của tiểu cô nương, quay đầu nhìn về phía Ôn Khách Hành: "Hiện tại cốc chủ có thể cân nhắc một chút lời lúc trước của Ngụy mỗ rồi chứ?"
Ôn Khách Hành thu ý cười, thản nhiên đứng thẳng:
"Ngươi hiểu rõ nhân tâm, nhưng ta là ác quỷ leo ra từ quỷ vực, quỷ tâm ngươi lại biết được mấy phần đâu? Ta à, ghét nhất bị người khác uy hiếp, huống hồ ta cùng với vị cô nương này vẻn vẹn có duyên gặp mặt một lần, sống chết của nàng lại có quan hệ gì với ta?"
Ngụy Lương thở dài, nghiêng đầu nói với tiểu cô nương: "Đáng tiếc, vốn tưởng rằng cốc chủ sẽ cứu ngươi một mạng, kết quả người ta như thế vô tình, vậy trách không được ta."
Tiểu cô nương trừng hắn:
"Ngươi nói dung mạo ngươi xấu như vậy, còn dám học người khác chơi quạt, câu nói kia nói thế nào, a, đúng, sửu nhân nhiều tác quái... Ách..."
Ngụy Lương lại bắt đầu cười, chỉ là trên tay bỏ thêm vài phần khí lực.
"Ôn cốc chủ, Chu trang chủ, các ngươi chẳng lẽ không cảm thấy tiểu nha đầu này thực giống với Vô Tâm Tử Sát năm đó sao? Đúng, cốc chủ, năm đó, nàng có phải hay không cũng giống như bây giờ, chết ở trước mặt ngươi?"
Chu Tử Thư lặng lẽ dắt cổ tay Ôn Khách Hành, vuốt ve nhẹ hai lần ở trên xương cổ tay của y.
Ôn Khách Hành quay đầu nhìn hắn, đuôi mắt mang theo một vệt đỏ diễm lệ.
Sau đó, Chu Tử Thư buông tay y ra.
Ôn Khách Hành chẳng biết lúc nào lấy ra cây quạt của mình, vừa phe phẩy, vừa cười:
"Ngươi ngược lại thật không phụ cái danh ác quỷ này của Quỷ Cốc, theo bổn tọa xem ra, làm một vị cốc chủ nho nhỏ của Quỷ Cốc thật đúng là ủy khuất ngươi, không bằng đi địa ngục làm lệ quỷ chân chính, ngươi thấy sao?"
Ngụy Lương cũng không tưởng được vị cốc chủ cũ của Quỷ Cốc này lại quyết định nhanh đến như thế, trực tiếp công kích không để ý an nguy của tiểu nha đầu, nhất thời chưa kịp phòng bị, đã bị cây quạt thoạt nhìn yếu ớt kia chém gãy tay.
Ôn cốc chủ nhẹ nhàng dừng ở trước người tiểu cô nương, nâng tay tiếp nhận cây quạt nhiễm máu:
"Đã lâu chưa xuất thủ, không nghĩ tới thật đúng là bị coi thành người lương thiện."
Y thở dài:
"Quả nhiên người hiền bị bắt nạt, vậy bản tọa thuận tiện làm ác nhân là được rồi, thủ lĩnh ác quỷ tiễn đi ác quỷ, ngươi cũng không tính mệt."
Ngụy Lương bưng cánh tay cụt, cười thành tiếng sâu kín: "Không hổ là cốc chủ Quỷ Cốc, ta ngược lại thật sự đã coi thường ngươi rồi, chẳng qua, Ôn cốc chủ, ngươi thật coi là ta không có hậu thủ sao?"
3.
"Thụt!"
Thanh âm này Ôn Khách Hành không thể quen thuộc hơn.
Lưỡi dao sắc bén xuyên thấu da thịt, bị xương cốt chặn đường đi.
"Lão Ôn!"
Y hậu tri hậu giác cảm giác được sau lưng truyền đến sự đau đớn khi bị đâm.
Ôn Khách Hành nghiêng người nhìn, vừa vặn đối mặt tiểu cô nương hai mắt vô thần.
Vì thế, y vươn tay ra, sờ sờ đầu tiểu cô nương, sau đó một chưởng đem người phách hôn mê.
Chu Tử Thư không tiến lên, chỉ lo âu nhìn, bởi vì hắn biết, giờ này khắc này, một trận chiến này, chỉ thuộc về Ôn Khách Hành.
"Ôn cốc chủ, tư vị bị người tín nhiệm phản bội như thế nào?"
Ngụy Lương bừng tỉnh đại ngộ nói: "Đúng rồi, ngươi trước kia hẳn là không biết, dù sao những phế vật kia cũng không một ai vào được mắt ngươi, một kẻ duy nhất ngươi xem trọng cuối cùng cũng chết trước mặt ngươi. Hiện giờ, ta giúp ngài thể nghiệm một hồi, ngài có phải nên cám ơn ta hay không? Ha ha ha."
Ôn Khách Hành lãnh đạm nhìn hắn, lạnh lùng nói:
"Giải dược ở đâu?"
"Giải dược? Ngài không phải là khinh thường ta đấy chứ, loại ác nhân này giống ta, sao lại làm giải dược? Tất nhiên là không có giải dược."
"Không có giải dược?"
Ôn Khách Hành đột nhiên nở nụ cười, phối hợp với mạt đỏ nơi khóe miệng y lộ ra vẻyêu dã diễm lệ dị thường:
"Ngươi cũng biết, các đời cốc chủ tại vị đều không nhiều hơn bốn năm, mà bổn tọa, tại vị tám năm, ngươi cảm thấy, điều này là bởi vì sao?"
Y lướt đến trước mặt Ngụy Lương, nhẹ nhàng ấn một chưởng ở vùng đan điền của hắn.
Ngụy Lương kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất.
Ôn Khách Hành ra vẻ kinh ngạc nói:
"Ai nha, bổn tọa vừa trượt tay, không cẩn thận phế võ công của ngươi, nhưng cũng không sao, tại Quỷ Cốc ăn tươi nuốt sống này, ngươi rất nhanh sắp có thể chết rồi."
"Có điều như vậy vẫn chưa được nhỉ, ngươi còn có thể động, nếu chạy sẽ không tốt."
Y nhíu mày, tựa hồ buồn rầu về việc xử lý như thế nào "phế nhân" trước mặt này.
"A!"
Ôn Khách Hành gõ quạt vào tay một cái:
"Không bằng liền bóp nát xương cốt của ngươi đi, đỡ phải lo lắng, bổn tọa nghe nói, trên thân người tổng cộng có hai trăm linh sáu khúc xương, bổn tọa sẽ từ từ thôi, cho ngươi tha hồ hưởng thụ lạc thú trong đó."
"Như vậy thì trước bắt đầu từ xương ngón tay này đi..."
Ôn cốc chủ thật đúng là nói được thì làm được, từ xương ngón tay bắt đầu, từng khối từng khối bị bóp nát, tốc độ không nhanh, đủ để người hưởng thụ được "khoái cảm" xương vỡ.
Tiếng kêu thảm thiết của Ngụy Lương không dứt bên tai, Ôn Khách Hành lại coi như không nghe thấy, khóe miệng còn mang theo ánh cười.
"Cốc, cốc chủ, giải dược, giải dược ngay tại trên người ta, cầu ngài, cho ta thống khoái đi..."
Ngụy Lương thanh âm phát run, hấp hối nói.
Ôn Khách Hành cười càng vui vẻ hơn:
"Đừng nha, không vội, uy hiếp thêm đoạt vị, giết người thêm tru tâm, bổn tọa đã lâu không gặp chuyện thú vị như vậy, nói sau đi, xương cốt này, còn chưa bóp xong đâu."
Ngón tay tinh tế trắng nõn xẹt qua cổ Ngụy Lương, dừng ở đầu vai hắn, sau đó nhẹ nhàng sờ...
Nam nhân không thèm nghe tiếng kêu thảm thiết, ngược lại nhắm mắt, giống như sờ xương tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Sau lưng y còn cắm một cây chủy thủ, máu tươi ồ ồ chảy xuống từ miệng vết thương, nhuộm đỏ quần áo màu trắng, rót thành một bãi nhỏ ở bên chân, y lại giống như không cảm giác đau, như cũ làm chuyện của mình...
Ngụy Lương trong mắt tràn đầy kinh hoàng.
Kẻ điên! Ôn Khách Hành quả thực là kẻ điên!
4.
Thời điểm Ôn Khách Hành bóp nát khối xương thứ năm mươi tám, Ngụy Lương ngoẹo đầu không có hơi thở.
Ôn Khách Hành bĩu môi.
Chỉ thế này?
Gì cũng không phải.
Ôn cốc chủ nhìn gã Ngụy nào đó không thành hình trên mặt đất, vươn hai ngón tay, có chút ghét bỏ bắt đầu soát người, sau đó lấy ra giải dược ném cho Chu Tử Thư, để tiểu cô nương ăn vào.
Chỉ qua thời gian nửa chén trà nhỏ, người liền tỉnh lại.
"Tỉnh rồi?"
Ôn cốc chủ dùng bàn tay không dính máu thuần thục móc ra một chiếc khăn tay từ trong ngực Chu Tử Thư, sau đó bắt đầu lau tay kỹ lưỡng.
"Oa! Hóa ra ngài là cốc chủ!"
Ôn Khách Hành bĩu môi, cúi đầu lau tay, không nhìn nàng: "Ngươi nói ta không đẹp."
Tiểu cô nương túm lấy góc áo, ngượng ngùng nói: "Là rất đẹp."
Nàng ngẩng đầu lên nhìn Ôn Khách Hành, trong mắt như có ngôi sao đầy trời:
"Ngài đẹp nhất!"
Ôn cốc chủ nhịn không được cười ra tiếng, lại không muốn động thương thế trên người, ho khẽ một trận, ho hồi lâu lại quay đầu phun ra một búng máu.
Tiểu cô nương lúc này mới nhìn thấy máu nhuộm đỏ áo trắng trên người y.
Nàng kích động nói:
"Cốc chủ, ngài bị thương! Chúng ta nhanh tìm đại phu đi!"
Ôn Khách Hành nâng tay xoa xoa đầu tiểu cô nương, nhìn cũng chưa nhìn liền khẽ ngả về phía sau, quả nhiên được người tiếp vào trong ngực.
"Không cần, vị này đằng sau ta chính là nửa thầy thuốc."
Chu Tử Thư bất đắc dĩ nhìn người trong ngực.
Hắn vốn không thông dược lý.
Năm đó Ôn Khách Hành dùng biện pháp lấy mạng đổi mạng cứu hắn, Đại Vu dùng vô số dược liệu trân quý, thật vất vả mới bảo vệ được cái mạng nhỏ của Ôn cốc chủ, chỉ là người này cũng hoàn toàn bị thương căn cơ, những năm gần đây bệnh nặng không ít, bệnh nhẹ không ngừng, khiến Chu trang chủ chính mình cũng thành nửa thầy thuốc.
"Ôn Khách Hành!"
"Ai, ở đây."
Ôn Khách Hành cười quay đầu nhìn hắn.
Chu Tử Thư thở dài.
Sắc mặt người này trắng bệch, cái trán cũng có mồ hôi lạnh chảy ra, nói vậy không ngừng vết đao, liền ngay cả vết thương cũ trên ngực và ở kinh mạch tất nhiên cũng phát tác.
Tại Tứ Quý Sơn Trang dưỡng mấy năm nay, cũng không thấy thân thể của y khá hơn bao nhiêu.
Kỳ thật Ôn Khách Hành vốn không nên vận dụng nội lực, kinh mạch y quá mức yếu ớt, căn bản chịu không nổi nội lực kịch liệt va chạm, mạnh mẽ vận công, chỉ biết tổn thương càng thêm tổn thương.
Chỉ là Chu Tử Thư hiểu rất rõ Ôn Khách Hành, cẩu vật kia không ngừng nhảy nhót trên điểm mấu chốt của cốc chủ Quỷ Cốc, Ôn Khách Hành làm sao nhịn được khẩu khí này?
Nếu như thế, vậy để y như nguyện thì có sao, cùng lắm nửa đời sau đem người khóa lại ở Tứ Quý Sơn Trang, dù sao Ôn Khách Hành là người của hắn, tất nhiên do hắn che chở.
"Ngoan ngoãn ngồi yên, ta xem thương tích của đệ."
Chủy thủ đâm rất sâu, tiểu cô nương lúc ấy thất thần trí, không chút lưu tay.
Chu Tử Thư phân ra một sợi nội lực chậm rãi thăm dò vào trong cơ thể Ôn Khách Hành.
Kinh mạch quả thực bị hao tổn rất nặng, thậm chí ngay cả một tia nội lực này của hắn cũng không thể thừa nhận, kích thích Ôn Khách Hành lại phun ra một búng máu nữa.
Chu Tử Thư lấy một cái bình sứ xanh nhạt từ bên hông, sau đó đổ ra một viên thuốc màu đen, nhét vào miệng Ôn Khách Hành:
"Lão Ôn, đệ nội thương ngoại thương đều có chút nghiêm trọng, thương tích kinh mạch cũ chỉ có thể quay về Tứ Quý Sơn Trang chậm rãi điều dưỡng, mà chủy thủ này tuy không thương tới nơi yếu hại, nhưng cũng không thể để lại lâu trong thân thể, cho nên giờ ta sẽ điểm huyệt đạo của đệ, sau đó rút chủy thủ ra, đệ chịu đựng chút."
Ôn Khách Hành nhìn hắn cười:
"Ta chính là cốc chủ Quỷ Cốc, điểm đau ấy vẫn là chịu được."
Chu Tử Thư quay đầu không nhìn ánh mắt y.
Ôn Khách Hành đưa tay gãi gãi cằm hắn: "Chu tướng công, huynh sao vô tình như vậy, cũng không ngẩng đầu xem kẻ hèn này một chút, kẻ hèn này đang đau lắm đây."
Nam nhân cúi đầu, sau một lúc lâu mới biệt xuất một câu: "Ta sợ ta xem, liền không hạ được tay."
Ôn Khách Hành sững sờ, sau đó liền nhìn hắn cười.
Chu Tử Thư tuy rằng thân là tiền thủ lĩnh Thiên Song lãnh khốc vô tình, nhưng dao nhỏ đâm đến trên người mình vẫn là đau.
Trong quá trình rút đao, Ôn Khách Hành một tiếng không rên, nhưng thật ra Chu thủ lĩnh bị huyết sắc diễm lệ kia sinh sôi bức đỏ cả vành mắt.
Ôn Khách Hành nâng tay lau khóe mắt của hắn, thở dốc nói:
"Chu trang chủ, người bao lớn rồi, còn khóc nhè chứ."
Chu Tử Thư siết chặt những ngón tay thon dài trắng nõn của y, nói:
"Đừng làm rộn, ta nuôi lâu như vậy, thật vất vả mập một chút, chính mình đều không nỡ đánh, không nỡ mắng, lúc này tốt lắm, phải nuôi bao nhiêu năm mới có thể nuôi trở về đây."
Ôn Khách Hành gãi gãi lòng bàn tay của hắn:
"Không sao, chúng ta đây không phải còn có cả đời nha..."
5.
Ta gọi là Cố Niệm, ta có một sư phụ đặc biệt lợi hại, còn có một sư nương đẹp như tiên nữ.
Sư nương của ta là cốc chủ cũ của Quỷ Cốc, sư phụ của ta là trang chủ Tứ Quý Sơn Trang.
Ta còn có một Đại sư huynh bối cảnh đặc biệt trâu, nghe nói là người thừa kế của thật nhiều môn phái, chỉ là người nhìn có điểm ngốc ngốc.
Nghe nói, ta còn có người sư tỷ, kêu Cố Tương, có tỷ phu kêu Tào Úy Ninh, thật là khéo, chúng ta đều họ Cố, chỉ là cho tới bây giờ, ta chưa từng gặp họ.
Sư nương nói, sư tỷ và tỷ phu đi lưu lạc thiên nhai, các sư huynh cũng ra ngoài xông xáo, Tứ Quý Sơn Trang lớn như vậy chỉ còn hai người họ lão nhân cô quả, may mà hiện tại lại có thêm ta, coi như có điểm nhân khí.
Nói thật, lúc trước ta là muốn bái sư nương vi sư, nhưng lại bị sư phụ dùng vũ lực trấn áp, ta đoán sư phụ chính là sợ bản thân thất sủng, dù sao ta là nữ hài nhi, mà sư nương thích nhất nữ hài nhi...
Sư huynh Thành Lĩnh nói với ta, nhiều năm như vậy, ta là kẻ đầu tiên dám đánh cướp sư nương, cư nhiên không thiếu tay thiếu chân, còn sống thật tốt, chẳng lẽ điều này vẫn chưa thể nói rõ sư nương sủng ái ta sao?
Tuy nhiên thân mình sư nương không tốt, sư phụ trông người đến khẩn, ta cũng hiếm có thời điểm thân cận với sư nương.
Sư nương làm cơm hương vị vô cùng tuyệt vời, không giống chúng ta, đều là cao thủ tạc phòng bếp, cho nên bình thường cửa phòng bếp đều sẽ dán lên:
Trừ Ôn Khách Hành, những người khác cấm đi vào (nhất là Cố Niệm).
Đương nhiên, một câu cuối cùng kia ta không phục, Cố Niệm đó thì có liên quan gì với hai mươi đệ tử của Tứ Quý Sơn Trang chúng ta? Hoàn toàn không liên quan.
Ngày ta thành thân, sư nương rất vui vẻ, ngài chuẩn bị cho ta đồ cưới dài ba con phố đấy nhé!
Nhưng ngài nhìn ta cười cười, lại rơi lệ, ta vội vàng đi qua lau nước mắt cho ngài, lần này sư phụ không ngăn cản ta.
Ta hỏi ngài.
"Sư nương, tại sao người lại khóc?"
Ngài cong cong khóe miệng nói.
"Ta không khóc, chỉ là gió lớn thổi vào mắt thôi, nha đầu, hãy sống tốt cùng với phu quân của con, nhất định phải sống thật tốt."
Ta dùng sức gật đầu.
"Sư nương yên tâm."
Rồi sau đó, ta ngẩng đầu, liền thấy được ánh sáng trong mắt sư nương...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro