Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

New York 7:00 sáng .....

Tee Thanapon bị đánh thức bởi tiếng chuông của chiếc đồng hồ bên cạnh. Cậu với lấy nó rồi ấn nút tắt. Bốn năm du học ở xứ người chỉ còn hơn một tuần nữa là có thể trở về quê hương của mình rồi.

Sau khi vệ sinh cá nhân, thay đồ Tee Thanapon xuống nhà tự nấu bữa sáng, vừa ăn vừa check điện thoại, bỗng một tiếng "ting" khiến cậu nhanh chóng đặt chiếc bánh mì trên bàn xuống đĩa.

[Tee, bố cậu mất rồi, nếu thấy tin nhắn hãy liên lạc cho tôi"] - người gửi Tonam

Tee Thanapon vội vàng gọi lại để xác nhận chuyện, sau khi đã xong cậu tắt máy và đặt chuyến bay sớm nhất để trở về.

...........

Chuyến bay từ New York đến Bangkok - Thái Lan vừa hạ cánh.

Một chàng trai cao gần một mét tám, nước da trắng cùng mắt kính răm, nét mặt có phần lạnh lùng, kiêu ngạo tay phải đẩy vali bước ra cửa khiến mọi người gần đấy trầm trồ, xì xầm bàn tán.

"Trông cậu ấy thật đẹp"

"Nhìn như người nổi tiếng vậy"

"Không biết cậu ấy có bạn gái chưa nhỉ? Ôi thật ganh tị quá"

....

Tee Thanapon bỏ ngoài tay vẫn tiếp tục tiến về phía trước, chiếc taxi màu vàng đến trước mặt, cậu nhanh chóng lên xe và rời đi.

"Tonam, tôi về tới rồi"

Cậu nhanh chóng gọi cho ai đó nói một câu rồi tắt máy mà không nói thêm lời nào, gỡ bỏ cặp kính xuống cậu nhìn ngoài kia với ánh mắt nặng trĩu và sau đó là một tiếng thở dài.

Chiếc taxi dừng lại ở cổng biệt thự màu trắng bên cạnh có một vài người mặc vest đen đang đứng gác.

Nhìn thấy Tee Thanapon vừa xuống xe một số người trong đó có phần ngạc nhiên bước đến.

"Thiếu gia, cậu về rồi"

"Bố tôi đâu? Tôi muốn gặp bố"

Tee Thanapon phớt lờ lời chào hỏi lằng nhằng của đám vệ sĩ mà tiến thẳng vào trong lớn tiếng gọi bố.

Cậu chạy thẳng lên phòng của bố nhưng bị khóa trái cửa, cậu đập cửa gọi to tiếng hơn.

"Bố, con về rồi, Tee về rồi đây thưa bố"

Khoảng hơn năm phút sau tiếng mở cửa vang lên, Tee Thanapon vẫn cố gắng giữ bình tĩnh vì người đứng trước mặt là bà Kaew - mẹ kế của cậu. Bà không ngạc nhiên khi thấy cậu xuất hiện ở đây mà trái lại còn tỏ vẻ đau xót, lấy nhẹ khăn tay chậm vào mắt mình.

"Tee, con về rồi sao? Bố con.... Hức..."

"Bố tôi đâu? Bà nói mau"

Bà Kaew cố khóc thành tiếng rồi lau nước mắt nhìn cậu vẻ đầy thương tiếc.

"Bố con vừa mất,...hức... vừa mất hai hôm trước rồi"

Mặc dù đã được thông báo trước nhưng thông tin này vẫn như tiếng sét bên tai cậu, rõ ràng bố cậu rất khỏe mạnh, thỉnh thoảng cậu vẫn hay gọi điện thoại để hỏi thăm tình hình sức khỏe, chỉ là một năm gần đây cậu không còn liên lạc thường xuyên được, cậu vẫn theo dõi tình hình công ty trên báo hàng ngày, làm sao có chuyện động trời như vậy mà cậu không biết được? Mãi đợi đến khi cậu bạn thân nhất của mình là Tonam liên hệ cậu mới lập tức trở về thì đã muộn rồi.

"Dì sẽ đưa con gặp bố"

Bà Kaew và cậu có mặt trong phòng thờ của gia đình, bức di ảnh của bố cậu nằm gọn trên bàn khiến cậu trở nên đau xót khi nhìn thấy.

Tee Thanapon bất lực quỳ xuống trước bàn thờ của bố cậu khẽ thốt lên vài câu.

"Con về muộn rồi sao bố? Tại sao bố không đợi con về chứ? Tại sao không ai thông báo cho con một điều gì cả, mọi người khiến con trở thành một đứa bất hiếu như vậy sao?"

Cậu cố gắng kìm nén cảm xúc, quay sang nhìn bà Kaew với ánh mắt đầy chất vấn.

"Tại sao bố tôi lại ra đi như vậy?"

"Hức... Hức... Dì cũng không ngờ..."

Bà Kaew vẫn tiếp tục khóc, ngồi khụy gối xuống nền sàn ngước mắt lên nhìn cậu.

"Bố con có dấu hiệu của bệnh tâm thần do áp lực công việc, nên dì đã đưa bố con vào viện của dì làm. Dì đã nhờ bác sĩ là bạn của dì chăm sóc nhưng sau đó dì nghe tin bố con đã tự tử trong phòng bệnh....."

Nói đến đây bà Kaew lại cúi mặt xuống khóc lớn. Tee Thanapon nghe đến đây thì tức giận, hét to làm kinh động đến bọn vệ sĩ ngoài kia.

"Đứng lên! Bớt khóc lóc lại đi, bố tôi khỏe mạnh như vậy làm sao có dấu hiệu của bệnh tâm thần, hay do bà có ý định chiếm đoạt tài sản nên mới bịa đặt câu chuyện này. HẢ?"

Sau tiếng hét lớn của cậu thì hai người mặc vest đen bước vào nhẹ giọng.

"Thiếu gia, xin đừng làm loạn. Ông chủ đã giao tất cả cho phu nhân, bây giờ phu nhân là chủ ở đây"

"Cái gì? Chủ ở đây? Tôi là đứa con duy nhất của bố tôi thì người làm chủ ở đây phải là tôi làm sao đến lượt bà ta hả?"

Tee Thanapon bước tới phía trước nhưng bị hai người kia giữ tay lại. Bà Kaew cũng lau nước mắt, bà đứng thẳng người dậy, phủi quần áo chỉnh lại trang phục, môi cong lên ánh mắt thay đổi thật khác biệt với lúc nãy.

"Cậu nói sao? Cậu có quyền gì ở đây mà đòi làm chủ? Cậu đã xem di chúc của bố cậu chưa?"

"Làm gì có di chúc nào chứ?"

"Haha... Sao lại không? Giấy trắng mực đen, cả con dấu độc quyền của bố cậu cũng ở đây rồi"

Bà Kaew liếc mắt, người phía sau đi tới là quản gia mới bà thuê trong khoảng một năm đổ lại, rất trung thành với bà.

"Đây, đọc cho rõ"

Tờ di chúc bị bà ném thẳng vào mặt cậu theo lực rơi xuống nền sàn, Tee Thanapon cúi người đọc rõ từng nét chữ trên tấm giấy A4, cậu liếc mắt nhìn bà đầy căm phẫn.

"Bà là ai mà dám giành hết sự nghiệp và tài sản của bố tôi hả? Tờ giấy này cũng có thể là giả. Tôi không tin được"

Vừa dứt lời cậu xé toang tờ giấy trong tay ném thẳng vào người bà Kaew. Bà hất mặt, liếc mắt một cái lặp tức người bên cạnh tiến đến giữ chặt hai tay Tee Thanapon đẩy ngược về phía sau.

"Bỏ ra. Các người bị điên à? Các người muốn làm gì tôi?"

"Con trai, ta nghĩ người bị điên sẽ là con đấy"

Bà Kaew vỗ nhẹ lên gò má của cậu giọng đầy thách thức còn ra lệnh người đưa cậu vào phòng riêng khóa chặt cửa bên ngoài.

"Nếu không có lệnh của tôi, bất cứ ai cũng không được mở cửa. Nghe rõ chưa?"

"Vâng thưa bà chủ"

Sau khi dặn dò xong, bà trở về phòng, bà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh lấy chai rượu trên bàn rót hơn nửa ly, ánh mắt bà liếc nhìn tấm ảnh của chồng chụp cùng với mình đầy mỉa mai.

"Để tôi thay ông chăm sóc cậu ta. Thuận tôi thì sống mà nghịch tôi thì chết. Ông cũng đừng trách tôi quá tàn độc, là do ông tự chuốc lấy mà thôi"

Lời vừa dứt cũng là lúc bà Kaew uống cạn ly rượu trên tay mình cùng với nụ cười ác độc.

"Chuyện hay sắp bắt đầu rồi"










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro