Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

Lôi Bách không thể nào kìm chế được nữa, hắn đưa tay ra sau cổ Hạ Du, chủ động hôn lên cánh môi ấy. Trình độ hôn của nhóc con này rất kém, vừa kém cỏi vừa vụng về.

Nhưng lại làm hắn rung động...

Đang từ người chủ động, đùng một phát bị hắn chuyển sang thế bị động. Hạ Du nhất thời không kịp thích ứng, bên trong khoang miệng cô, hắn không ngừng càn quấy. Cảm giác này làm kích thích toàn bộ cơ thể cô, vừa nóng bức, vừa châm chích khó chịu

"Ưm..." Nhận thấy bản thân sắp chết vì thiếu oxy, cô đẩy hắn ra, vội vàng điều chỉnh lại hô hấp.

Hắn bị cô đẩy ra, ít nhiều cũng lấy lại được chút ý chí. Mẹ nó, hắn bị điên rồi sao? Sao lại có ý định cùng đứa trẻ này quan hệ?

Hắn ngồi dậy, chỉnh đốn lại trang phục trên người. Giọng nói trầm khàn: "Hạ Du, dừng lại ở đây đi. Em say rồi, mau ngủ đi."

"EM ĐÃ NÓI LÀ EM KHÔNG SAY!" Hạ Du lớn giọng tức giận nhìn hắn: "Chú Lôi, em thừa biết chú thích em mà? Tại sao chú lại không dám thừa nhận?"

"..."

Hắn trầm ngâm nhìn cô, chưa bao giờ hắn thấy cô nhóc này tức giận đến mức độ như vậy, nhưng nổi giận vì chuyện này, có đáng không?

"Hạ Du, đừng quậy nữa. Em say rồi, ngủ đi!"

"Rốt cuộc là đến khi nào chú mới thôi xem em là một đứa trẻ vậy?" Hạ Du bất mãn nhìn hắn: "Có bao giờ trong mắt chú...chú xem em là phụ nữ chưa?"

Hắn không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô. Bây giờ hắn phải trả lời thế nào?

Cuối cùng, chỉ đành thở dài một hơi: "Hạ Du, tôi từng nói, tôi không thích người kém hơn mình 16 tuổi."

"...Em mệt, muốn ngủ. Cảm phiền chú ra ngoài!" Nói xong, cô nằm xuống giường, kéo chăn trùm kín người. Có cần thiết phải làm cô đau như vậy không?

Nhưng rõ ràng...chú Lôi cũng có tình cảm với cô mà?

Hắn nhìn cô hồi lâu, xong cũng chỉ biết thở dài rồi rời khỏi phòng. Từ bao giờ mà tâm trạng của hắn lại bị chi phối bởi cảm xúc của cô vậy?

Hắn có thích Hạ Du không? Câu hỏi ngay ngay chính cả bản thân hắn, hắn cũng không tìm được ra câu trả lời. Nhưng hắn thừa sức biết, giữa hắn và cô, là chuyện không thể.

Hạ Du nằm bên trong chăn, nghe thấy tiếng đóng cửa, nước mắt liền tuông trào ra như mưa.

Thích chú Lôi khổ thân cô quá! Vừa đau lại vừa mệt...

Cô cực kì ghét cảm giác này!!!

Sáng sớm, Hạ Du rời khỏi phòng với một bộ dạng lừ đừ, mệt mỏi. Mấy ly cocktail hôm qua mạnh quá, đến giờ đầu óc của cô vẫn còn đau âm ĩ.

Vừa đi xuống phòng khách đã va phải hắn. Cô vô thức lùi lại vài bước, giọng nói cũng không mấy tự nhiên: "Chú Lôi...chào buổi sáng..."

"Ừm, chào buổi sáng." Thấy cô mặt mày nhăn nhó, hắn thuận miệng hỏi thăm: "Còn đau đầu à?"

"Em không sao, chú đừng lo..."

"Hôm qua tôi gọi em, tại sao không bắt máy?"

"..."

Nhớ lại cuộc gọi ngày hôm qua, trong lòng liền dân lên cơn khó chịu. Cô lách qua người hắn, chỉ nhả ra hai chữ "Đập rồi!" đầy hời hợt.

"Tôi còn chưa nói xong, em dám đi?" Hắn nhíu mày, giọng nói lộ ra sự khó chịu. Đập rồi?

Cô dừng chân lại, gượng ngạo trả lời: "Em đói rồi, muốn ăn gì đó..."

"Muốn ăn gì? Tôi nấu cho em." Nhóc con này hôm nay sao vậy? Thái độ hời hợt này là sao?

Hạ Du vội lắc đầu từ chối: "Không cần, em tự lo được. Cảm ơn chú đã quan tâm!" Ý tốt của hắn, cô không muốn nhận nữa, hai năm qua cô nhận đủ rồi!

Hắn cũng không nói gì, mặc kệ cho cô vào bếp nấu nướng. Vốn dĩ hắn vẫn luôn muốn đứa trẻ này học cách tự lập, tự chăm sóc bản thân. Có điều...hắn vẫn muốn cô dựa dẫm vào mình hơn.

Thay đổi nhanh như vậy...hắn có chút không thích ứng kịp.

"A..."

Nghe thấy tiếng kêu của cô, hắn vội bước vào nhà bếp. Thấy cô cầm chặt lòng bàn tay mình, trong lòng hắn không khỏi sốt sắng:

"Bị sao vậy?"

Hạ Du theo phản xạ, lùi lại vài bước. Cô tránh né ánh mắt hắn, ngượng ngạo lên tiếng: "Em không sao..chú đừng lo..."

"Hạ Du! Em đang chọc gan tôi à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro