Phần 1
Có hay không tiểu thuyết ngược luyến tàn tâm?
Tác giả: 乌昂为王
Trước khi ta chết, bạch nguyệt quang của hoàng thượng trở về.
Hắn dung túng nàng ta xé rách xiêm y của ta, độc chết mèo con của ta.
Ta đau lòng ngủ không yên, cả đêm rơi lệ.
Ta từng là quý phi hoàng thượng thích nhất.
Hắn hứa cho ta mão phụng long bào, mẫu nghi thiên hạ.
Sau này hắn lại chọn người khác, bắt ta quỳ ở ngoài điện một đêm nghe bọn tiếng bọn họ hoan hảo.
Hắn hỏi ta: "Nàng không đố kị sao?"
Nhưng ta không nói cho hắn biết, ta bị bệnh rồi, nguy kịch sắp chết.
1,
Ta làm quý phi năm thứ ba, bạch nguyệt quang của Lý Tông Khách trở về cung.
Nàng ta tên Tống Minh Yên, người như tên, xinh đẹp rực rỡ, phóng khoáng.
Sau khi nàng ta tiến cung, Lý Tông Khách cũng không tới tìm ta.
Tất cả mọi người đều nói, ta sắp mất thánh sủng.
Liên Chi thay ta xử lý mấy cung nữ lắm miệng, hôm sau Tống Minh Yên liền tới tìm ta hưng sư vấn tội.
Mấy nha đầu khắp nơi nói xấu ta, thì ra đều là nha hoàn bên người nàng ta.
Khuôn mặt Tống Minh Yên giống tôi đến tám phần, nàng ta vừa thấy ta liền nở nụ cười.
"Ngươi chính là quý phi mà Lý Tông Khánh nâng ở đầu quả tim? Ta đã sớm muốn gặp ngươi một lần, hắn còn giấu diếm không cho ta gặp."
Nàng ta nói ta như đang nói miêu nói cẩu, khóe miệng cực kỳ đắc ý.
"Ban đầu ta thấy cực kỳ khó chịu, không nghĩ tới, thì ra Qúy phi nương nương lại là thế thân của ta, vậy ta yên tâm rồi."
Ta đột nhiên nghĩ tới lần đầu tiên hầu hạ bệ hạ.
Lý Tông Khách hôn môi ta, ôn nhu tựa như một dòng sông xuân.
Hắn thì thào nhỏ nhẹ vào tai ta, nói: "Yên..."
Ta nghĩ là hắn thèm hút thuốc, đỏ mặt rời giường đem tẩu thuốc, châm lửa đưa đến miệng hắn.
Hắn không nói cười cười, nhẹ nhàng vứt qua một bên, kéo ta ngã vào người hắn.
"Tiểu ngốc tử, sao nàng đáng yêu quá vậy?"
Dưới ánh nến, ánh mắt hắn lướt trên mặt ta, như là nhìn ta lại không giống như đang nhìn ta.
Yên trong Tống Minh Yên.
Thì ra là vậy.
2,
"Lúc nhìn ngươi trừng người khác thật khó coi, đừng như vậy, Lý Tông Khách sẽ không thích."
Tống Minh Yên cao cao tại thượng chỉ điểm cho ta, dương như địa vị ngày hôm nay của ta, tất cả đều vì dính hào quang của nàng ta.
Ta rất ghét nàng ta.
Mà nàng ta dương như còn không biết, phàm là người ta ghét, những ngày tới sẽ không dễ qua.
Ta để chén trà trong tay xuống, liếc mắt.
Liên Chi ngầm hiểu, đá một cước vào cổ chân Tống Minh hiên, ép nàng ta quỳ trước mặt ta.
Lý Tông Khách đem Tống Minh Yên cưng chiều đến tận trời xanh, nàng ta cho răng không ai dám động đến nàng ta.
"Ngươi dám làm ta đau, nếu như Lý Tông Khách biết..."
Nàng ta nói còn chưa dứt lời, Liên Chi liền cho một cái tát.
"Nương nương còn chưa cho phép ngươi nói chuyện, người xem mình có thân phận gì mà dám lắm miệng trước nương nương."
Ta dựa vào ghế, nhìn nửa mặt Tống Minh Yên sưng lên, uất khi trong ngực cũng xoa dịu chút ít.
3,
Từ nhỏ tính ta đã hống hách ngang ngược, ngay cả công chúa khi thấy ta còn phải nhường ta ba phần.
Cha ta là Trấn quốc hầu, ca ca ta là Phiêu Khị tướng quân.
Giang sơn Đại Tề, có một nửa là dựa vào tổng tông nhà ta gánh.
Trong nhà ta là hài từ không có tiền đồ nhất, bời vì ta chỉ là một Quý phi, không phải Hoàng Hậu.
Lúc Lý Tông Khách tới, ta đang thêu hà bao, trên ngón tay quấn lại đều là lỗ kim.
Ta làm nũng oán giận, dâng cho hắn hà bao tự làm.
Lý Tông Khách nhìn cũng không nhìn, tiện tay ném nó qua một bên.
Hắn ngồi trên cao nhìn xuống ta, mấy tên thái giám đẩy Liên Chi quỳ xuống chân hắn.
Hắn đạp tay nàng ấy, dùng sức nghiến khiến Liên Chi đau đến tê tái.
"Chỉ một con tiện tì, cũng dám đụng đến Minh Yên."
Lý Tông Khách không phải nhớ ta đến xem ta, mà hắn tới xả giận cho Tống Minh Yên.
Hắn phạt Liên Chi, nhưng là đánh mặt ta.
Long tôi lạnh đi một nửa, lạnh lùng nói: " Đem chân của ngươi ra khỏi tay Liên Chi."
Lý Tông Khách nhăn mày, rõ ràng động tác nhu tình như nước, nhưng ánh mắt hắn lại đạm mạc xa cách.
"Qúy phi, Minh Yên không có gia thế cũng không có địa vị, nàng ấy chỉ có trầm làm chỗ dựa, nàng không nên khi dễ nàng ấy."
"Thuở còn thiếu niên trẫm và nàng ấy bỏ lỡ nhau, bây giờ mất mà được lại, tuyệt đối sẽ không để nàng ấy chịu ủy khuất."
"Trẫm muốn đem tất cả thứ tốt nhất đều cho Minh Yên."
"Nếu nàng không phục, muốn khiêu chiến điểm mấu chốt của trẫm, vậy nàng cứ thử xem."
Hắn căn bản không quan tâm việc Tống Minh Yên gây chuyện với ta trước.
Hắn chỉ không muốn nàng ta rơi một giọt nước mắt.
Trước khi Lý Tông Khách rời đi, liếc nhìn ghét bỏ bà bao trên bàn, nhìn lại ngón tay ta đầy vết thương.
Hắn chê cười ta: "Tay chân vụng về, đừng thêu nữa."
Trước khi hắn từng nói, nam nhân khách đều đeo túi do lão bà mình làm, hắn cũng muốn.
Ta từ nhỏ lớn lên trên lưng ngựa, có tài giương cung bắn điêu, bắt thêu thùa không khác gì muốn mạng ta.
Có thể Lý ở bên cạnh Tông Khách đã lâu, lại khiến ta cắn răng bằng lòng làm cho hắn
Bây giờ hà bao chỉ mới thêu được một nửa, hắn lại nói từ bỏ.
Ta thấy bên hông hắn đeo một cái hà bao mới, giống y đúc của Tống Minh Yên.
Ta hiểu rồi, hắn muốn là nữ nhân mình yêu, tự tay thêu cho hắn.
Chỉ là hắn không muốn của ta nữa rồi.
Dường như có cái gì đó bị kéo ra khỏi trái tim ta, theo bóng lưng Lý Tông Khách đi càng ngày càng xa.
Góc áo của hắn cuộn tròn trong gió, biến mất ở trước cửa.
Ta dụi mắt, làm nước mắt chảy trên mu bàn tay.
Nhặt hà bao trên bàn lên, chọc vào đôi uyên ương cho hả giận.
Liên Chi khuyên ta:"Mà thôi, nương nương, người đừng làm nữa, thức đêm thương thân, đến lúc đó lại nhức đầu."
Ta cố nén nghẹn ngào, mặt không chút thay đổi phân phó nàng: "Đi bôi thuốc lên tay di, bớt lời thừa thãi."
Ta, Chu Mị Ngư, chưa bao giờ bỏ cuộc giữa chừng.
Ta thêu tiếp hà bao, Lý Tông Khách không muốn, thì sẽ có người khác muốn. ( dc nha, cắm cho tên cẩu hoàng đế 3000 chiếc sừng, cho nó sợ🙂)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro