Chương 8
Anh Chiêu nhìn Triệu Viễn Chu, ánh mắt sâu xa.
"Chu Yếm, ngươi tính sao?"
Triệu Viễn Chu siết chặt tay, ánh mắt rơi xuống gương mặt tái nhợt của Ly Luân trong lòng mình. Hô hấp của hắn mong manh, cơ thể suy yếu hơn bao giờ hết.
Y biết, nếu bây giờ y buông tay, sợ rằng cả đời này... sẽ thật sự không còn cơ hội nữa.
Y ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Anh Chiêu, giọng nói kiên định:
"Gia gia, ta đưa hắn về Đào Nguyên Cư."
Anh Chiêu khẽ nhíu mày nhưng không nói gì.
Bạch Cửu và những người khác nghe vậy đều kinh ngạc. Văn Tiêu định lên tiếng phản đối, nhưng nhìn ánh mắt Triệu Viễn Chu, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Trác Dực Thần nắm chặt chuôi Vân Quang kiếm, nhưng rồi cũng không nói gì thêm.
Triệu Viễn Chu bế Ly Luân lên, quay người rời đi, không nhìn bất kỳ ai.
Lúc này, ngoài y ra, không ai có thể chạm vào người trong lòng y nữa.
Triệu Viễn Chu bế Ly Luân trở về Đào Nguyên Cư.
Dọc đường đi, y cảm nhận được hơi thở của người trong lòng ngày càng yếu ớt, sắc mặt hắn tái nhợt như tuyết đầu đông, hô hấp mong manh, khiến y không khỏi siết chặt vòng tay.
Khi đến nơi, y lập tức đặt hắn lên giường, rồi quay sang Bạch Cửu:
"Tiểu Cửu, ngươi xem lại mạch tượng cho hắn."
Bạch Cửu vội vàng tiến lên, ngón tay run run đặt lên cổ tay Ly Luân. Một lúc sau, sắc mặt cậu càng thêm khó coi:
"Hỉ mạch vẫn còn, nhưng yêu khí của hắn rất bất ổn... dường như có thứ gì đó đang áp chế yêu lực trong cơ thể hắn."
Triệu Viễn Chu trầm mặc, ngón tay siết chặt thành quyền.
Bạch Cửu thấp giọng nói tiếp:
"Đại yêu, ngươi phải chuẩn bị tâm lý... Hỉ mạch của hắn quá yếu, nếu không dưỡng tốt, rất có thể..."
Triệu Viễn Chu cắt ngang:
"Không có khả năng đó."
Y nhìn xuống gương mặt nhợt nhạt của Ly Luân, trong ánh mắt mang theo sự kiên định tuyệt đối.
"Ta sẽ không để hắn xảy ra chuyện gì."
Bạch Cửu nhìn y một lúc, cuối cùng chỉ có thể thở dài, nhẹ giọng nói:
"Ta sẽ kê một ít dược an thai, ngươi mỗi ngày phải giúp hắn điều dưỡng thân thể thật tốt."
Triệu Viễn Chu gật đầu, tự tay kéo chăn đắp lên cho Ly Luân, ánh mắt dịu xuống.
Người này... dù có bao nhiêu chuyện đã xảy ra, dù trước đây hắn đã làm bao nhiêu điều sai trái, nhưng lúc này đây, hắn là người mà y không thể buông tay.
Y cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve gò má hắn, giọng nói cực kỳ nhẹ:
"Ly Luân, ngươi tốt nhất phải tỉnh lại... Ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
Khi Ly Luân tỉnh lại, hắn dường như yên tĩnh hơn rất nhiều, không phản ứng với mọi thứ xung quanh.
Triệu Viễn Chu ngồi bên giường, nhìn hắn hồi lâu nhưng không nhận được bất kỳ lời nào từ hắn.
Nếu là trước đây, Ly Luân chắc chắn sẽ quấn lấy y, sẽ cố chấp ôm lấy y, thậm chí sẽ ngang ngược đòi y ở bên hắn mãi mãi.
Nhưng bây giờ, hắn chỉ lẳng lặng nằm đó, ánh mắt trống rỗng nhìn lên đỉnh màn, ngay cả khi thấy Triệu Viễn Chu cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Y nhíu mày, đưa tay thử chạm vào tay hắn, nhưng Ly Luân vẫn không động đậy.
Y nhẹ giọng gọi:
"A Ly."
Người trên giường chớp mắt, nhưng vẫn không đáp.
Triệu Viễn Chu siết nhẹ ngón tay, cảm giác bất an dâng lên trong lòng.
Hắn không giống trước đây.
Hắn bây giờ... như thể đã hoàn toàn mất đi ý chí, không còn là Ly Luân ngang ngược, cố chấp, yêu hận rõ ràng mà y từng biết nữa.
Y nghiêng người tới gần hơn, cẩn thận quan sát hắn.
Một lúc lâu sau, Ly Luân cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói khàn khàn, yếu ớt đến mức gần như không nghe thấy:
"A Yếm... Ngươi ghét ta đến vậy sao?"
Triệu Viễn Chu sững lại.
Y mở miệng định nói gì đó, nhưng Ly Luân đã khẽ cười, ánh mắt vẫn không có chút ánh sáng:
"Nếu ngươi ghét ta như vậy... vậy ta buông tay là được rồi."
Tim Triệu Viễn Chu bỗng nhiên siết chặt.
Y nhìn hắn, nhìn gương mặt tái nhợt của hắn, nhìn ánh mắt u tối không còn sức sống của hắn—cảm giác đau đớn không thể gọi tên bỗng nhiên dâng lên trong lòng.
Y nhận ra, hắn đã thật sự thay đổi.
Vậy mà, y lại không hề thích sự thay đổi này chút nào.
Triệu Viễn Chu đưa thuốc an thai cho hắn, nhưng Ly Luân chỉ lẳng lặng nhìn chén thuốc trong tay y, không hề có ý định nhận lấy.
Triệu Viễn Chu cau mày, giọng điệu có phần nghiêm khắc hơn:
"Ngươi đang mang thai, phải uống thuốc."
Ly Luân vẫn không phản ứng. Hắn ngồi tựa vào đầu giường, ánh mắt dừng trên chén thuốc một lát rồi lại dời đi, giọng nói nhạt nhòa không mang theo cảm xúc:
"Ngươi cần gì phải quan tâm."
Triệu Viễn Chu siết chặt tay, đặt mạnh chén thuốc lên bàn, gằn giọng:
"Ly Luân, ngươi muốn làm gì?"
Ly Luân khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lại chẳng hề có chút vui vẻ nào:
"Không phải ngươi ghét ta sao? Không phải ta là kẻ đã gây ra bao nhiêu chuyện, khiến ngươi hận đến tận xương sao? Vậy bây giờ, tại sao lại quan tâm đến chuyện này?"
Triệu Viễn Chu không đáp, y chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, cảm xúc trong mắt phức tạp đến mức chính y cũng không thể phân định rõ.
Y không ghét Ly Luân như hắn nghĩ.
Nhưng y cũng không thể quên những chuyện trước đây.
Sự cố chấp của hắn, sự điên cuồng của hắn, những gì hắn đã làm...
Thế nhưng, khi nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Ly Luân, tuyệt vọng đến mức chẳng còn muốn chống cự Triệu Viễn Chu lại cảm thấy khó chịu đến mức không thể thở nổi.
Y không muốn hắn trở thành như vậy.
Không phải là Ly Luân cố chấp ngang ngược, cũng không phải là Ly Luân bi thương tuyệt vọng như thế này.
Triệu Viễn Chu hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc trong lòng, chậm rãi ngồi xuống bên giường.
"Ngươi phải uống thuốc." Giọng y đã bình tĩnh hơn, nhưng vẫn mang theo sự cứng rắn không thể chối từ.
Ly Luân nhìn y, môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra lời nào.
Hắn lẳng lặng cầm lấy chén thuốc, uống một hơi cạn sạch.
Triệu Viễn Chu nhìn hắn, trong lòng có chút thả lỏng, nhưng cũng dâng lên một cảm giác kỳ lạ không thể gọi tên.
Sự yên tĩnh này...
Không giống Ly Luân chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro