Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Gần đây, Ly Luân đặc biệt thích ngủ, hơn nữa, lúc nào cũng phải nằm trong lòng Chu Yếm.

Dù là ban ngày hay ban đêm, chỉ cần có cơ hội, hắn liền tựa vào ngực y, tìm một tư thế thoải mái nhất rồi chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Chu Yếm ban đầu có chút không quen, nhưng rồi cũng dần mặc kệ hắn.

Hôm nay cũng vậy.

Ly Luân vùi đầu vào cổ y, hơi thở đều đều, thân thể mềm mại tựa như một con mèo lười biếng.

Chu Yếm nhìn xuống người trong lòng, ánh mắt trầm tĩnh.

Y nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài của hắn, đầu ngón tay lướt qua từng sợi tóc mềm mại, cảm giác như đang chạm vào một thứ gì đó vô cùng quý giá.

"Gần đây ngươi lười biếng quá rồi." Y thấp giọng nói, nhưng bàn tay vẫn không dừng lại.

Ly Luân khẽ cử động, nhưng không mở mắt, chỉ mơ màng đáp lại: "Ừm... bởi vì trong lòng ngươi rất ấm."

Chu Yếm nhíu mày: "Ngươi là yêu quái, lẽ ra không cần ngủ nhiều như vậy."

Ly Luân vẫn không mở mắt, nhưng khóe môi lại cong lên một nụ cười nhàn nhạt: "Không cần, nhưng ta muốn."

Chu Yếm không nói gì nữa, chỉ yên lặng nhìn hắn.

Một lúc lâu sau, y đột nhiên cúi đầu, hôn nhẹ lên trán hắn.

"Được rồi, muốn ngủ thì cứ ngủ đi."

Ly Luân không đáp, nhưng vòng tay ôm lấy y càng siết chặt hơn

Những ngày sau đó, Ly Luân càng dính lấy Chu Yếm hơn.


Ban ngày, hắn đi theo y khắp nơi, dù Chu Yếm có muốn yên tĩnh một mình, hắn cũng không chịu rời đi.

Ban đêm, hắn nhất quyết phải nằm trong lòng y, như thể chỉ có như vậy mới có thể ngủ ngon giấc.

Chu Yếm nhìn người đang cuộn tròn trong lòng mình, ánh mắt thoáng hiện lên một tia phức tạp.

Y khẽ thở dài, bàn tay vô thức lướt qua mái tóc đen dài của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve từng sợi.

"Ly Luân, ngươi rốt cuộc là đang sợ điều gì?"

Ly Luân nhắm mắt, hơi thở đều đặn như đã ngủ say, nhưng bàn tay đặt trên eo Chu Yếm lại vô thức siết chặt.

Chu Yếm nhìn động tác nhỏ này, trong lòng dâng lên một cảm giác khó nói thành lời.

Y cúi đầu, hôn lên trán hắn một cái thật nhẹ.

"Không sao, ta sẽ không rời đi."

Nghe được câu này, Ly Luân dường như mới hoàn toàn thả lỏng, cơ thể khẽ cọ vào ngực y, ngủ sâu hơn.

Chu Yếm im lặng nhìn hắn một lúc lâu, ánh mắt vốn dĩ thờ ơ nay lại có thêm vài phần dịu dàng.

Dù y chưa nhớ lại tất cả, nhưng khoảnh khắc này, y có thể cảm nhận rõ ràng—Ly Luân rất sợ mất đi y.

Và y cũng không ghét cảm giác này.

Cuộc sống bọn họ đáng ra nên yên bình nhưng có một ngày Anh Lỗi chạy ở trong hang động cầm dao chỉ vào Ly Luân " Ly Luân mau thả Đại yêu ra "

Không khí trong hang động bỗng chốc trở nên căng thẳng.

Trác Dực Thần không chần chừ, lập tức rút Vân Quang Kiếm, kiếm quang lóe lên, nhắm thẳng vào Ly Luân.

Nhưng ngay khi mũi kiếm sắp chạm tới, Chu Yếm đột nhiên ra tay.

Xoẹt!

Một luồng khí mạnh mẽ đánh văng Trác Dực Thần ra xa.

Trác Dực Thần kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt đầy khó tin:

"Triệu Viễn Chu!?"

Chu Yếm đứng chắn trước mặt Ly Luân, ánh mắt thản nhiên nhìn bọn họ, giọng nói lạnh nhạt:

"Các ngươi là ai?"

Câu nói này khiến cả đám người sững sờ.

Anh Lỗi nhìn y chằm chằm, ánh mắt run rẩy, như không thể tin vào tai mình.

Văn Tiêu siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn mang theo chút run rẩy:

"Đại Yêu... chúng ta tới cứu ngươi!"

Chu Yếm không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn bọn họ.

Một cơn gió nhẹ lướt qua, thổi tung vạt áo đỏ thẫm của y.

Cứu y?

Y cần được cứu sao?

Ly Luân cười nhạt, ánh mắt lướt qua đám người trước mặt, giọng nói thản nhiên nhưng lại mang theo sự chiếm hữu không thể nghi ngờ:

"Y là A Yếm của ta."

Câu nói này vang lên, như một nhát dao sắc bén cắt đứt hy vọng cuối cùng của bọn họ.

Anh Lỗi siết chặt con dao trong tay, gân xanh nổi lên, giọng nói đầy tức giận:

"Ngươi đã làm gì Đại Yêu?!"

Ly Luân nhướng mày, ý cười trong mắt càng sâu:

"Ta chỉ giúp y nhớ ra thân phận thật sự của mình."

Ánh mắt hắn lướt qua Chu Yếm, rồi lại nhìn về phía đám người kia, từng chữ từng câu đều mang theo sự khiêu khích:

"Các ngươi còn chưa hiểu sao? Triệu Viễn Chu đã không còn nữa—trước mặt các ngươi, chỉ có Chu Yếm, phu quân của ta."

Câu nói này khiến Văn Tiêu và Trác Dực Thần biến sắc.

Anh Lỗi thì tức giận, cầm dao lao thẳng về phía Ly Luân.

"Câm miệng! Ngươi đã làm gì y—!"

Nhưng khi lưỡi dao sắp chạm tới, Chu Yếm lại động.

Bịch!

Anh Lỗi bị một luồng lực mạnh mẽ đánh văng ra xa, va mạnh vào vách đá.

Cả hang động chìm vào im lặng.

Chu Yếm thu tay lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn đám người đang chật vật dưới đất, giọng nói không mang theo bất cứ cảm xúc nào:

"Ta đã nói rồi, các ngươi là ai?"

Sự im lặng kéo dài đến đáng sợ.

Lần này, ngay cả Văn Tiêu cũng không thể lên tiếng.

Không gian trong hang động chợt chấn động.

Một luồng ánh sáng vàng nhạt lóe lên, mang theo linh khí mạnh mẽ như muốn áp chế mọi thứ.

Anh Chiêu  Sơn Thần, chậm rãi bước vào.

Ông nhìn Ly Luân, ánh mắt tràn đầy tiếc nuối và buồn bã, như đã đoán trước được kết cục này từ lâu.

Không nói một lời, ông nâng tay, từng đạo linh văn sáng lên trong không trung, tụ thành một ấn chú phức tạp.

"Ly Luân, dừng lại đi."

Giọng ông khẽ vang, mang theo một sự uy nghiêm không thể kháng cự.

Ly Luân lập tức biến sắc.

Hắn muốn ra tay ngăn cản, nhưng đã quá muộn.

Luồng sáng kia nhanh chóng bao trùm lấy Chu Yếm.

Lạc Hồn Châm trong cơ thể y bị phá giải.

Trong khoảnh khắc đó, những ký ức bị phong ấn suốt tám năm qua như dòng nước lũ tràn về—

Từng hình ảnh hiện lên rõ ràng.

Y nhớ ra rồi.

Nhớ ra tám năm trước, y và Ly Luân đã tan rã như thế nào.

Nhớ ra những lần Ly Luân gây rắc rối, những lần hắn dùng thủ đoạn để trói buộc y.

Nhớ ra cả những tai hại hắn đem đến cho nhân gian.

Cảm giác trống rỗng và hoang mang bấy lâu nay rốt cuộc cũng có câu trả lời.

 Triệu Viễn Chu mở mắt.

Ánh mắt y không còn mờ mịt như trước nữa.

Chỉ còn lại sự lạnh lùng thấu xương.

Y buông tay Ly Luân ra, đứng thẳng người, nhìn hắn bằng ánh mắt xa lạ như thể chưa từng quen biết.

Giọng nói y trầm thấp, không mang theo một chút cảm xúc nào:

"Ly Luân, ngươi lại giở trò gì nữa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro