Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Ly Luân vẫn luôn không tha thứ cho y.

Dù thời gian trôi qua, dù Triệu Viễn Chu luôn âm thầm bầu bạn, dù hài tử ngày một lớn, hắn vẫn không thể quên được tất cả những gì đã xảy ra giữa họ.

Hắn có thể vì con mà giữ thái độ hòa nhã với y, có thể chấp nhận sự tồn tại của y bên cạnh hài tử, nhưng chưa bao giờ mở lòng thêm một lần nào nữa.

Triệu Viễn Chu hiểu điều đó.

Nhưng y chưa từng từ bỏ.

Mỗi lần đến Côn Luân, y đều ở bên con, lặng lẽ giúp đỡ Ly Luân, lặng lẽ chờ đợi.

Chỉ là... y không biết, chờ đợi một người đã quyết tâm buông tay, rốt cuộc có thể đổi lại điều gì.

Ly Luân không biết cảm giác của mình với Triệu Viễn Chu rốt cuộc là gì.

Hắn nghĩ rằng mình đã hận y đến tận xương tủy, rằng suốt đời này sẽ không bao giờ tha thứ. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Triệu Viễn Chu, nhìn y lặng lẽ đến thăm hài tử, nhìn y kiên trì không rời đi... hắn lại cảm thấy mơ hồ.

Hắn nên ghét y, đúng không?

Nhưng vì sao mỗi lần y đứng trước mặt hắn, tim hắn lại đập nhanh hơn một chút? Vì sao khi y chăm sóc hài tử, lòng hắn lại mềm đi? Vì sao khi y nói sẽ không từ bỏ, hắn lại không thể kiên quyết đuổi y đi?

Hắn không biết.

Cảm giác này quá phức tạp, quá rối ren, đến mức hắn không dám đối diện.

Ly Luân lựa chọn trốn tránh.

Hắn giả vờ như không thấy, giả vờ như không quan tâm, giả vờ như mọi thứ Triệu Viễn Chu làm đều không ảnh hưởng đến mình. Nhưng mỗi khi y rời đi, trong lòng hắn lại trống rỗng một cách kỳ lạ.

Hắn không biết đây là yêu, là hận, hay là một thứ gì đó không thể gọi tên.

Và hắn cũng không dám tìm hiểu sâu hơn.

Anh Chiêu nhìn Ly Luân trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài, chậm rãi nói:

"A Ly, con định trốn tránh đến bao giờ?"

Ly Luân siết chặt tay áo, nhưng không đáp.

Anh Chiêu tiếp tục: "Ta biết con hận Viễn Chu, cũng biết con chưa từng quên y. Nhưng con thực sự hiểu rõ lòng mình sao? Hay con chỉ đang cố chấp với quá khứ, không dám đối diện với hiện tại?"

Ly Luân cười nhạt, giọng điệu lạnh lùng: "Gia gia nghĩ nhiều rồi, ta và y đã không còn quan hệ gì nữa."

Anh Chiêu khẽ lắc đầu: "Nếu thật sự không còn quan hệ, vậy tại sao mỗi lần Viễn Chu đến, con đều cố tình tránh mặt? Nếu không còn quan hệ, vậy tại sao con lại để ý từng hành động của y như vậy?"

Ly Luân cứng đờ người, nhưng vẫn ngoan cố nói: "Ta chỉ không muốn gặp y thôi."

"Con có thể lừa người khác, nhưng không lừa được bản thân." Anh Chiêu nhìn hắn, ánh mắt sâu xa. "A Ly, thù hận có thể nuôi dưỡng một người, nhưng cũng có thể hủy diệt một người. Con thực sự muốn cả đời mình mãi chìm trong quá khứ sao?"

Ly Luân cúi đầu, giọng nói khàn khàn như tự cười nhạo chính mình:

"Gia gia, ta không quên được... Không quên được Triệu Viễn Chu vì bằng hữu mới mà đả thương ta, không quên được khi ta tràn đầy mong chờ gặp lại y sau tám năm, y lại gọi ta là kẻ bại hoại. Không quên được ánh mắt lạnh lùng ấy, như thể ta chỉ là một người xa lạ không đáng bận tâm... Ta không phải chưa từng thử buông bỏ quá khứ, nhưng ta không buông được."

Anh Chiêu lặng lẽ nhìn hắn.

Ông biết, Ly Luân chưa từng là người yếu đuối. Hắn có thể gánh chịu tất cả, có thể chịu đựng đau đớn mà không rơi một giọt nước mắt. Nhưng đến tận bây giờ, dù hắn có kiên cường đến đâu, trái tim hắn vẫn không thể chống lại vết thương Triệu Viễn Chu để lại.

Một lúc sau, Anh Chiêu chậm rãi nói:

"A Ly, vậy con có từng nghĩ, nếu tiếp tục như thế này, con sẽ mãi mãi bị quá khứ trói buộc, không thể tiến về phía trước?"

Ly Luân bật cười, nhưng nụ cười ấy lại đầy cay đắng.

"Vậy gia gia nói cho ta biết, ta phải làm thế nào?"

Anh Chiêu thở dài.

"Chỉ có con mới tìm được câu trả lời."

Ly Luân không đáp.

Hắn biết ông nói đúng.

Ly Luân khẽ nhắm mắt, giọng nói trầm thấp nhưng kiên định:

"Gia gia, có lẽ như thế này là tốt nhất. Nếu ở bên y, ta sẽ chỉ nhớ lại những tổn thương mà y từng mang đến."

Anh Chiêu lặng nhìn hắn một lúc lâu, trong mắt đầy vẻ thương xót nhưng cũng có chút bất đắc dĩ.

Ông không khuyên nữa.

Bởi vì ông biết, có những vết thương không thể chỉ dùng lời nói mà xoa dịu.

Hài tử càng lớn càng giống Triệu Viễn Chu, nhưng đôi mắt lại mang vẻ trầm tĩnh của Ly Luân.

Cậu bé rất quấn quýt cha mình, mỗi lần Triệu Viễn Chu đến đều vui vẻ chạy đến ôm lấy y, ríu rít kể đủ chuyện.

Ly Luân không cản, cũng không quá thân thiết.

Hắn chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh, chăm sóc hài tử, như thể sự tồn tại của Triệu Viễn Chu chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của hắn—không quan trọng, không ảnh hưởng gì đến hắn nữa.

Triệu Viễn Chu dần nhận ra điều đó.

Y nhận ra mình đã không còn là người duy nhất trong mắt Ly Luân nữa.

Hắn sống rất tốt ở Côn Luân, có Anh Chiêu chăm sóc, có hài tử bầu bạn, cuộc sống bình lặng, không còn sự cố chấp hay đau khổ như trước.

Chỉ là...

Trong ánh mắt hắn, đã không còn y nữa.

Một ngày nọ, khi Triệu Viễn Chu đưa hài tử trở về sau khi chơi đùa bên ngoài, y nhìn thấy Ly Luân đang ngồi bên hiên, tựa người vào ghế đá, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Y chưa từng thấy hắn yên bình đến vậy.

Không còn vẻ cố chấp, không còn sự kiêu ngạo đầy gai góc, cũng không còn oán hận khắc sâu trong đáy mắt.

Y đứng lặng một lúc lâu, rồi chậm rãi bước đến.

Ly Luân mở mắt, liếc nhìn y, ánh mắt bình thản không gợn sóng.

Triệu Viễn Chu mấp máy môi, giọng nói khẽ khàng:

"Ly Luân... ngươi có từng nghĩ đến chuyện cho ta một cơ hội không?"

Hắn nhìn y, ánh mắt tĩnh lặng như nước.

Một lúc lâu sau, hắn khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vô cùng kiên định:

"Triệu Viễn Chu, ngươi đến muộn rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro