Chương 4
Mấy ngày nay, Ly Luân ủ rũ vô cùng.
Hắn nằm lăn lóc trên giường đá, tay ôm lấy chăn, ánh mắt mờ mịt nhìn trần hang động. Từ lúc rời khỏi Ly gia đến giờ, hắn sống nhờ vào thảo dược và mấy thứ săn bắt được trong cốc. Nhưng bây giờ thì sao?
Tiền! Hắn không có tiền!
Không có tiền thì làm sao sống tiếp đây?!
Chu Yếm ngồi một bên mài kiếm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn bộ dạng thảm hại của hắn, nhưng chẳng buồn mở miệng.
Nhưng Ly Luân thì không chịu nổi sự thờ ơ này. Hắn xoay người, chống tay nhìn y, giọng điệu đầy oán giận:
"Chu Yếm, ngươi có tiền không?"
Chu Yếm không thèm ngẩng đầu: "Không."
Ly Luân: "..."
Hắn nghiến răng, lăn lộn thêm một lúc, sau đó lại nheo mắt nhìn Chu Yếm, ánh mắt lóe sáng đầy âm mưu.
"Hay là... ngươi xuống núi cướp tiền đi?"
Chu Yếm cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn hắn như nhìn một kẻ ngớ ngẩn.
"Ngươi muốn ta làm cường đạo?"
Ly Luân cười nịnh nọt: "Không cần cướp quá nhiều, chỉ cần đủ cho ta ăn ngon mặc đẹp là được rồi."
Chu Yếm nhìn hắn một lúc lâu, rồi chậm rãi đứng dậy, bước đến bên giường, ngồi xuống mép giường.
Y vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve cằm hắn, giọng nói trầm thấp:
"Ngươi muốn ăn ngon mặc đẹp?"
Ly Luân lập tức gật đầu: "Đúng vậy! Ngươi đừng quên, ta là người có yêu cầu cao về chất lượng sống!"
Chu Yếm nhếch môi cười nhạt, ngón tay trượt xuống cổ hắn, chậm rãi siết nhẹ.
"Vậy thì, đêm nay phục vụ ta tốt một chút, ta sẽ suy nghĩ cách kiếm tiền cho ngươi."
Ly Luân: "..."
Tên khốn này lại bắt đầu rồi!
Hắn lập tức đạp y một cái, giận dữ quát:
"Cút! Ta tự nghĩ cách kiếm tiền!"
Chu Yếm bật cười, thản nhiên đứng dậy, mặc kệ hắn tiếp tục lăn lộn trên giường than thở.
Nhưng Ly Luân thực sự cần nghĩ cách kiếm tiền, nếu không, hắn sẽ phải trốn trong đáy cốc này cả đời!
Mà nếu bị Ly gia bắt lại... hắn sẽ bị gả cho lão già năm mươi tuổi kia!
Không được!
Hắn phải nhanh chóng tìm ra cách kiếm tiền, nếu không, cả đời này hắn coi như xong!
Ly Luân cắn răng suy nghĩ suốt một buổi sáng.
Hắn không thể xuống núi, không thể lộ mặt, lại càng không thể trộm cướp như lời Chu Yếm trêu chọc. Vậy thì hắn có thể làm gì để kiếm tiền đây?
Hắn ôm đầu suy tư, chợt nhớ ra một chuyện.
Trước kia khi còn ở Ly gia, hắn từng lén đọc mấy thoại bản được các tiểu thư khuê các truyền tay nhau. Trong đó có rất nhiều chuyện tình yêu ly kỳ, yêu quái thần tiên, còn có cả những màn cung đấu tranh quyền cực kỳ kích thích. Đám tiểu thư trong Ly gia thích nhất thể loại này, sẵn sàng bỏ ra một khoản lớn để mua thoại bản mới nhất.
Hắn lập tức ngồi bật dậy, hai mắt sáng rực:
—Viết thoại bản để kiếm tiền!
Hắn là người đã đọc vô số sách, đầu óc cũng không tệ. Nếu hắn viết ra một câu chuyện đầy kịch tính, đảm bảo có thể thu hút đám người trong thành.
Chu Yếm thấy hắn đột nhiên hưng phấn như vậy thì hơi nhướng mày.
"Nghĩ ra cách rồi?"
Ly Luân hất cằm, đắc ý nói: "Đúng vậy! Ta sẽ viết thoại bản!"
Chu Yếm im lặng nhìn hắn một lúc, rồi nhướng mày hỏi: "Ngươi có từng viết chưa?"
Ly Luân: "..."
Hắn chưa từng viết thật. Nhưng mà viết chuyện thì có gì khó đâu? Hắn đọc nhiều như vậy, chẳng lẽ không viết nổi một cuốn thoại bản chắc?
"Không sao, ta sẽ thử!" Hắn quyết tâm nói.
Chu Yếm nhìn bộ dạng đầy tự tin của hắn, không bình luận gì, chỉ thong thả nói: "Vậy ngươi viết đi. Ta ra ngoài săn chút đồ ăn."
Ly Luân hừ một tiếng, bắt đầu tìm kiếm giấy bút trong hang động. Nhưng sau khi lục lọi một lúc, hắn mới nhận ra—hắn không có giấy!
Hắn lập tức chạy ra cửa hang, hét với theo Chu Yếm:
"Chu Yếm! Nhớ mang theo giấy và bút về!"
Chu Yếm không quay đầu lại, chỉ phất tay áo, giọng nói truyền đến mang theo chút ý cười:
"Xem biểu hiện tối nay đã."
Ly Luân: "..."
Tên khốn này!
Hắn tức đến nghiến răng, thề rằng một ngày nào đó, hắn nhất định phải lật kèo lại!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro