Chương 1
Trời chiều đỏ rực, ánh hoàng hôn như dòng máu loang lổ trên vách đá cheo leo. Tiếng nước chảy róc rách trong khe núi u tối hòa với tiếng chim rừng xa xăm, nơi đây không một bóng người, chỉ có tiếng gió vi vu như lời than thở của đất trời.
Ly Luân, thứ tử bị ghẻ lạnh của Ly gia, cõng một bó thảo dược lớn trên lưng, dáng vẻ nhàn nhạt như một kẻ không có tương lai. Hắn đã quen với việc bị coi thường, quen với việc sống lặng lẽ ở một góc nhỏ trong thế gian này. Nhưng hôm nay, số phận lại đưa hắn đến một chuyện bất ngờ.
Hắn phát hiện một người nằm dưới chân thác, y phục rách nát, vết máu khô loang lổ, hơi thở mong manh. Người này bị thương rất nặng, có lẽ vừa rơi xuống từ trên cao. Ly Luân nhíu mày, nhưng khi nhìn thấy gương mặt y, hắn lập tức ngẩn ra.
Người nọ có dung mạo quá mức đẹp đẽ.
Hàng lông mày sắc bén, sống mũi thẳng tắp, dù trong trạng thái bất tỉnh cũng toát ra một loại khí chất bức người, như một lưỡi kiếm sắc bén ẩn trong vỏ. Nhưng thứ hấp dẫn Ly Luân nhất chính là đôi môi nhợt nhạt ấy—mỏng mà thanh tú, tựa như chỉ cần cắn nhẹ một cái sẽ lưu lại dấu vết.
Đẹp như vậy, chẳng trách bị người ta truy sát.
Ly Luân cúi người, đặt tay lên cổ người kia kiểm tra mạch đập. Còn sống.
Hắn thở dài, vốn định mặc kệ, nhưng nhìn gương mặt này lại không nỡ. Cuối cùng, hắn quyết định mang người nọ về hang động nơi mình trú tạm, bôi thuốc cho y, rồi nấu một ít cháo loãng đút từng muỗng vào miệng y.
Ba ngày sau, người kia tỉnh lại.
——
Triệu Viễn Chu mở mắt, ánh mắt đầu tiên đập vào là một mái đá xám xịt. Hương thuốc nồng nàn trong không khí, ánh lửa bập bùng phản chiếu bóng người đang ngồi gần đó.
"Ngươi tỉnh rồi?" Giọng nói lười nhác vang lên.
Triệu Viễn Chu—không, giờ y không nhớ mình là ai—đảo mắt nhìn người trước mặt. Đó là một thanh niên khoác áo vải thô, dung mạo thanh tú nhưng mang theo nét giảo hoạt, đôi mắt hoa đào hơi nheo lại như đang đánh giá y.
"Ngươi là ai?" Y cất giọng khàn khàn.
Ly Luân nhướng mày, nhếch môi cười: "Ta mới là người nên hỏi câu đó."
Người kia trầm mặc, sau một lúc mới lẩm bẩm: "Ta... không nhớ. Chỉ nhớ hình như ta tên là Chu Yếm."
"Chu Yếm?" Ly Luân chống cằm, ánh mắt sáng lên hứng thú. "Tên không tệ."
Triệu Viễn Chu—bây giờ là Chu Yếm—hơi nheo mắt, cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng.
Ly Luân nhìn gương mặt kia, khóe môi cong lên, đột nhiên thản nhiên nói: "Chúng ta sắp thành thân."
Chu Yếm: "..."
"...Ngươi nói gì?"
Ly Luân nhún vai, vẻ mặt vô cùng tự nhiên: "Ngươi bị thương, không nhớ gì cả. Vậy từ giờ, ngươi là vị hôn phu của ta."
Chu Yếm trầm mặc nhìn hắn, trong mắt lóe lên một tia sắc bén. Nhưng y chưa kịp phản bác, toàn thân đã đau nhức đến mức không thể động đậy.
Ly Luân chớp mắt, thản nhiên châm thêm củi vào lửa, nhàn nhạt nói: "Ngươi đẹp như vậy, chắc chắn bị người ta truy sát vì tranh giành. Ta cứu ngươi một mạng, nếu ngươi gả cho ta thì coi như báo đáp."
Chu Yếm: "..."
Đây là đạo lý quái quỷ gì?
Chu Yếm nhìn chằm chằm Ly Luân, trong mắt thoáng hiện một tia lạnh lẽo. Nếu là lúc bình thường, y sẽ không phí lời với loại người hồ ngôn loạn ngữ như thế này. Nhưng hiện tại, y không thể nhấc nổi một ngón tay, chỉ có thể nằm đó, nghe kẻ kia thao thao bất tuyệt.
Ly Luân thấy y không phản bác, lại cho rằng đối phương đã cam chịu, bèn cười tủm tỉm:
"Ngươi xem, hiện tại ngươi không nhớ gì cả, cũng không có ai thân thích. Ta lại cứu ngươi một mạng, không phải rất hợp lý khi chúng ta thành hôn sao?"
Chu Yếm nheo mắt, giọng trầm xuống: "Hợp lý chỗ nào?"
Ly Luân nhướng mày, chống cằm, chậm rãi đáp:
"Ngươi rất đẹp, ta rất thích."
Chu Yếm: "..."
Y nghiêm mặt, cố gắng kiềm chế cảm giác muốn bóp chết kẻ trước mặt. Nhưng chưa kịp nghĩ ra đối sách thì Ly Luân đã đứng dậy, phủi bụi trên người, thong dong nói tiếp:
"Dù sao nơi này cũng chẳng có ai khác, ta sẽ chăm sóc ngươi. Chờ đến khi vết thương của ngươi lành hẳn, chúng ta tổ chức hôn lễ."
Nói xong, hắn quay lưng đi thổi lửa, dáng vẻ như đã quyết định xong xuôi.
Chu Yếm khẽ siết ngón tay.
Mặc dù y mất trí nhớ, nhưng vẫn có một bản năng mạnh mẽ trong lòng—y không phải kẻ yếu, cũng không phải kẻ dễ dàng bị người khác chi phối.
Cảm giác bị một tên nhóc nào đó định đoạt số phận khiến y rất khó chịu.
——
Trong những ngày tiếp theo, Ly Luân đúng thật là chăm sóc y rất tận tâm.
Mỗi ngày, hắn đều nấu thuốc, đút cháo, còn chu đáo giúp y lau người, đổi thuốc. Lúc đầu, Chu Yếm còn đề phòng, nhưng sau một thời gian, y phát hiện Ly Luân thật sự không có hành động mờ ám nào. Hắn chỉ thích ngồi bên cạnh, lải nhải về chuyện thành thân, mỗi ngày đều hỏi:
"Hôm nay ngươi có yêu ta chưa?"
Chu Yếm: "Không."
"Hừm... Vậy mai ta hỏi lại."
Chu Yếm: "..."
Y cảm thấy có gì đó không đúng.
Cái tên Ly Luân này thoạt nhìn thì cà lơ phất phơ, nhưng y không tin hắn thật sự ngốc nghếch đến mức đó. Có lúc ánh mắt hắn lóe lên tia sắc bén, có lúc nụ cười của hắn mang theo vài phần bí hiểm.
Hắn có mục đích gì?
——
Một buổi tối nọ, Chu Yếm vừa uống thuốc xong thì thấy Ly Luân đang ngồi bên đống lửa, tay cầm một viên đá mài, ánh lửa phản chiếu lên lưỡi dao sắc bén trong tay hắn.
Chu Yếm nhìn chằm chằm vào con dao kia, ánh mắt trở nên thâm trầm.
Ly Luân chậm rãi mài dao, thản nhiên nói:
"Ngươi biết không, lúc trước ta từng nghĩ đến chuyện rời khỏi Ly gia, nhưng ta không có nơi nào để đi cả."
Chu Yếm im lặng.
Ly Luân tiếp tục nói:
"Nếu ta có một phu quân giàu có thì tốt rồi, ta chỉ cần ở nhà, ăn ngon ngủ kỹ, không cần bận tâm đến chuyện bên ngoài."
Chu Yếm liếc hắn một cái.
"Ngươi mơ đẹp lắm."
Ly Luân cười nhạt, lật con dao trong tay, ánh mắt nhìn thẳng vào Chu Yếm:
"Cho nên, ngươi nhất định phải cưới ta."
Chu Yếm: "..."
Y khẽ nhếch môi, giọng nói mang theo ý vị sâu xa:
"Ngươi chắc chứ?"
Ly Luân mỉm cười, đôi mắt hoa đào cong lên, nhưng sâu trong đó lại ẩn chứa điều gì đó khó đoán.
"Dĩ nhiên."
Chu Yếm nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên cũng cười.
"Nếu ta nói... ta có thể cho ngươi tất cả những thứ đó thì sao?"
Ly Luân thoáng sững người, nhưng ngay sau đó liền nhún vai, không tỏ vẻ kinh ngạc.
"Vậy thì ta càng phải giữ chặt ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro