Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hoài Nguyên Lạc (7): Cây hòe

"Ngon không?"

"Ừm, ngọt lắm."

Dưới mái hiên, Ly Luân trong bộ y phục trắng, dựa vào lòng Triệu Viễn Chu, tay cầm củ khoai lang nướng mà Triệu Viễn Chu đặc biệt mua cho y trên phố. Y dùng thìa gỗ xúc phần thịt khoai nóng hổi đưa vào miệng, vừa ăn vừa trả lời câu hỏi của người phía sau. Không những thế, y còn xúc một muỗng, ân cần đút cho người phía sau một miếng.

"Ngọt chứ?"

"Do A Ly đút nên ngọt nhất. Lại đút cho ta thêm một miếng được không?"

"Không cho, ta còn chưa đủ ăn nữa mà..."

Ly Luân đỏ bừng mặt, quay đầu đi, tiếp tục ăn khoai trong tay. Triệu Viễn Chu không trêu chọc thêm, chỉ mỉm cười nhìn người trong lòng mình, thỉnh thoảng đưa tay vuốt mái tóc dài, mềm mại như thác nước của y.

"Tóc của A Ly hình như dài hơn một chút rồi, xem ra yêu lực hồi phục không ít. Chỉ là tại sao cây hoè vẫn chưa hoàn toàn hoá hình thành thân người nhỉ?"

"Không biết. Sao, ngươi chê ta chiếm chỗ của Tập Yêu Ti nên muốn đuổi ta đi à?"

"Làm gì có chuyện đó! Ta chỉ lo lắng cho sức khoẻ của ngươi thôi."

Ngay lúc này, Bạch Cửu, với chiếc lưng đeo đầy thuốc và vẻ mệt mỏi rã rời, từ bên ngoài trở về. Khi đi ngang qua họ, cậu dừng lại, liếc nhìn hai yêu quái ngồi dưới mái hiên rồi lại nhìn cây hoè lớn ở giữa sân, thở dài một tiếng nặng nề rồi lặng lẽ đi về phòng mình.

Thấy dáng vẻ đó, Ly Luân tò mò, dùng khuỷu tay thúc nhẹ Triệu Viễn Chu và hỏi:
"Thằng nhóc đó bị gì vậy?"

"Chắc gần đây chuyển mùa, dân chúng trong Thiên Đô thành nhiều người mắc bệnh cảm, sốt gì đó. Bạch Cửu ở y quán bận rộn tiếp nhận bệnh nhân mấy ngày liền, đêm qua cũng không ngủ, vừa về đến."

"Con người đúng là yếu đuối, làm gì cũng sinh bệnh."

Nhìn Ly Luân, vốn bản thân cũng đang là bệnh nhân nhưng lại chế nhạo người khác, Triệu Viễn Chu không nhịn được nhếch môi cười. Tuy nhiên, khi nghĩ đến chứng uất của Ly Luân, nụ cười trên mặt hắn dần tắt.

"Vậy sao cậu ta lại thở dài với bản thể cây hoè của ta?"

Nghe đến đây, Triệu Viễn Chu nhớ lại khi Ly Luân chưa hoá hình, Bạch Cửu từng cầu xin hắn cho cậu ta lá của cây hoè.

"Hình như trước đây Bạch Cửu có nói toàn thân cây hoè đều có giá trị dược liệu lớn. Lá và vỏ cây có tác dụng thanh nhiệt, giải độc, có thể uống hoặc đắp ngoài. Cành, lá, hoa nụ, hạt đều có thể làm thuốc. Khi ngươi chưa hoá hình, cậu ta cứ ngày nào cũng quấn lấy ta xin lá của ngươi. Nhưng ta không cho, sợ sau này ngươi hoá hình lại giận ta."

"Hừ, biết vậy là tốt!"

Nghe xong, Ly Luân khó tin rằng bản thân lại có giá trị dược liệu lớn đến vậy. Y nhớ đến những con người yếu đuối chịu đựng bệnh tật và dáng vẻ mệt mỏi của Bạch Cửu, rồi chìm vào suy nghĩ. Sau đó, y nhìn về phía cây hoè, bản thể của mình.

Chiều hôm đó, Ly Luân đeo một chiếc túi vải lớn, bay lên thân cây hoè, lựa chọn cẩn thận và hái rất nhiều lá non trên cành cây của mình.

Khi đã gom được nửa túi đầy, Ly Luân ngồi trên nhánh cây, hài lòng nhìn túi lá non nặng tay. Sau đó, y hít một hơi thật sâu, đặt tay lên thân cây, nhắm mắt, cắn chặt môi, y quyết tâm xé một mảng vỏ cây từ thân cây mình.

Ngay lập tức, cơn đau buốt truyền đến vai y như da thịt bị xé rách. Y dừng lại một lúc để chịu đau, rồi tiếp tục xé thêm những mảng vỏ cây. Đến khi túi vải đầy, Ly Luân mới bay từ cây xuống. Có lẽ vì quá đau, khi bay xuống, Lý Luân loạng choạng suýt ngã, may mắn được Triệu Viễn Chu chạy tới đỡ kịp.

"A Ly, ngươi sao vậy? Sao sắc mặt kém thế này?"

Nhìn thấy sắc mặt Ly Luân tái nhợt và thân thể loạng choạng không đứng vững, Triệu Viễn Chu lo lắng vội vàng kiểm tra cơ thể y, nhưng bị Ly Luân ngăn lại. Y cố gắng nở một nụ cười để Triệu Viễn Chu không quá lo lắng.

"Đưa ta đến chỗ Bạch Cửu, ta có thứ muốn đưa cậu ta."

Triệu Viễn Chu không nghĩ ra Ly Luân lại có thứ gì để đưa cho Bạch Cửu, nhưng nhìn thấy tình trạng này của y, vội vàng đưa Ly Luân đi tìm Bạch Cửu, nghĩ rằng đưa xong rồi sẽ đưa y về phòng nghỉ ngơi.

Đứng trước cửa phòng, Triệu Viễn Chu gõ cửa. Bạch Cửu, người đang ngủ ngon lành vì mệt, bị tiếng gõ cửa đánh thức, bực bội mở cửa, vừa thấy hai yêu đứng trước cửa liền cau có:

"Làm gì? Gọi ta dậy làm gì?"

"A Ly nói có thứ muốn đưa ngươi."

"Đưa ta?"

Bạch Cửu nhìn thấy Ly Luân loay hoay, vụng về đưa chiếc túi vải lớn qua. Nhận lấy, cậu cảm thấy túi khá nặng. Mở ra xem, cậu lập tức hét toáng lên:

"Á!!!"

"Sao thế, thỏ con? Gì mà la dữ vậy?"

"Là lá cây hoè, lại là loại lá non! Cả vỏ cây hoè nữa. Trời ơi~ lớp vỏ này vừa dày vừa chất lượng! Ly Luân ca, đây là ngươi đặc biệt hái cho ta sao?!"

Nhìn Bạch Cửu vui vẻ, Ly Luân không muốn phá hỏng tâm trạng của cậu nhóc, mỉm cười gật đầu, cố gắng giữ giọng bình thường:

"Ta chưa đến kỳ ra hoa, yêu lực cũng chưa đủ để thúc hoa nở. Chỉ có lá cây và vỏ cây, mong là chúng giúp ích được."

Triệu Viễn Chu bất ngờ. Hắn không ngờ Ly Luân thật sự lấy lá và vỏ cây của mình để giúp Bạch Cửu cứu người, trong khi sáng nay còn một mực khinh thường con người. Quả nhiên, Ly Luân vẫn như trước, ngoài miệng thì cứng rắn nhưng lòng lại mềm yếu.

Bạch Cửu cảm động và vui mừng ôm chầm lấy Ly Luân, vừa định cảm ơn thì nghe thấy Ly Luân kêu lên một tiếng đau đớn, ngẩng đầu lên, Bạch Cửu thấy Ly Luân mặt đầy đau đớn, mồ hôi lạnh toát ra.

"Ly Luân ca... ngươi sao thế?"

Lúc này, Triệu Viễn Chu cũng nhận ra điều bất thường. Khi chạm vào cánh tay phải của Ly Luân không động đậy, rồi thấy vẻ mặt y càng đau đớn hơn, quả nhiên có vấn đề! Hắn nhẹ nhàng kéo tay áo phải của Ly Luân lên, một vết thương ghê rợn hiện ra, phủ đầy cả cánh tay phải của y, khiến Bạch Cửu đứng bên cạnh hoảng sợ đến nỗi khóc lên. Triệu Viễn Chu đôi mắt đỏ ngầu, nhìn vào vết thương, vừa dùng ma lực chữa trị cho y, vừa run rẩy hỏi:

"Sao lại thành ra thế này... Nói đi, Ly Luân!"

Lý Luân biết mình không thể giấu được nữa, cũng biết rằng lần này Triệu Viễn Chu thật sự tức giận, đành phải thật lòng mà nói ra:

" Bản thể của ta vẫn chưa hoàn toàn hóa hình, nên mọi cảm giác của cây hoè vẫn liên kết với ta. Lá cây thì không sao, gió thổi cũng rụng, hầu như không cảm giác. Nhưng... vỏ cây thì khác. Vỏ cây giống như da của thú tộc, mỗi khi xé ra, da thịt của ta như bị lột từng mảng. Ta nghĩ rằng yêu lực của mình vẫn có thể duy trì trạng thái bình thường..."

Nghe vậy, tay Triệu Viễn Chu càng thêm đau lòng, tay run rẩy khi chữa trị, còn Bạch Cửu ở bên cạnh vừa khóc vừa liên tục xin lỗi. Mãi đến khi vết thương trên da Ly Luân hồi phục lại hoàn toàn, Triệu Viễn Chu mới ôm chặt lấy y vào lòng.

"Rõ ràng ngay từ lần đầu tiên ngươi đã cảm thấy đau, tại sao... không dừng lại, mà vẫn tiếp tục bóc vỏ cây của mình?"

"Chẳng phải ngươi nói sao, dân chúng trong Thiên Đô Thành hầu hết đều bệnh. Lá và vỏ cây của ta vừa hay có thể chữa trị cho họ. Nhưng... ta không làm vì mấy con người ngốc nghếch đó đâu. Chỉ là... ta không chịu nổi khi nhìn Bạch Cửu mệt mỏi như vậy, dù sao cậu nhóc cũng là thực vật, xem như đồng tộc. Ta chỉ đang làm tròn bổn phận của một 'ca ca' chăm sóc đệ đệ thôi!"

Triệu Viễn Chu và Bạch Cửu liếc nhìn nhau, cả hai đều hiểu ý mà không vạch trần lời ngụy biện vụng về của Ly Luân. Sau khi cảm ơn Ly Luân, Bạch Cửu cầm lấy lá và vỏ mà y đưa, bắt đầu nghiêm túc điều chế thuốc. Nghĩ đến việc những nguyên liệu này là do Ly Luân tự mình chịu đau để lấy ra, Bạch Cửu càng quyết tâm hơn, tuyệt đối không để uổng phí tấm lòng chân thành này!

Ở phía khác, Triệu Viễn Chu bế Ly Luân trở về phòng, ép y phải nghỉ ngơi. Ly Luân vùng vẫy nhiều lần nhưng không thoát được, cuối cùng đành nằm ngoan ngoãn trên giường. Triệu Viễn Chu đắp chăn cẩn thận, từ tốn dỗ dành cho đến khi Ly Luân chìm vào giấc ngủ, rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên tay y.

"Ngươi làm rất tốt lắm, A Ly, nhưng ta không mong ngươi tiếp tục làm tổn thương cơ thể mình như thế này. So với họ, ngươi quan trọng hơn..."

Ngày hôm sau, Bạch Cửu đã mang theo thuốc mới chế tạo đến y quán. Thật không ngạc nhiên khi những dược liệu cây hoè chất lượng cao này, chỉ vài ngày sau, bệnh của dân chúng hầu như đã khỏi, mọi người đều khen ngợi Bạch Cửu thật sự là thần y. Tất nhiên, Bạch Cửu không tự nhận toàn bộ công lao vào mình mà thay vào đó, đã nói lên toàn bộ sự cống hiến vĩ đại của Ly Luân.

Một truyền mười, mười truyền bách, dân chúng trên phố đối với Ly Luân sống trong Tập Yêu Ti đều không ngừng cảm ơn và khen ngợi. Tất nhiên, Ly Luân, người chưa bao giờ ra ngoài cửa, tự nhiên không biết bên ngoài đang khen ngợi mình như thế nào. Chỉ biết rằng, mình ở trong Tập Yêu Ti không hiểu sao tự nhiên lại có nhiều người lạ mặt mang đồ ăn ngon tới cho mình.

🌲: Mở khóa 45% khúc mắc trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro